Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ


Bên ngoài huyền kính, cả đám người kinh ngạc ồ lên.
"Tuyệt vời! Một cô nương nhỏ bé lại có thể làm cho người của hai môn phái quay mòng mòng.

Màn kế trong kế này quả thật vô cùng xuất sắc!"
"Bây giờ Hạo Nhiên Môn và Nghê Quang đảo đều nguyên khí đại thương, Ninh Ninh chẳng những lấy được linh thực trân giai mà còn cướp hết sạch đồ của đảo Nghê Quang.

Cho dù có tức đến đâu nhưng bây giờ đám người kia vừa vị thương vừa hao tổn tu vi, bọn họ chẳng làm được gì con bé cả."
"Bây giờ con bé ngồi yên trên núi nhìn hai hổ đánh nhau, không biết sung sướng đến nhường nào, ha ha!"
Chưởng môn Lưu Minh Sơn Hà Hiệu Thần cao giọng cười to: "Không hổ là đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão! Phong cách làm việc không đi theo lẽ thường này đúng là có vài phần giống với sư tôn của con bé đấy."
Nữ tu Vạn Kiếm Tông ban nãy thiếu chút nữa đã đập nát huyền kính thở ra một hơi như vừa trút được gánh mặt, nàng khẽ cười một tiếng: "Tiểu tử Hứa Duệ kia...!may quá may quá.

Nhưng không biết tại sao Thiên Tiện trưởng lão lại biết việc Hứa Duệ làm phản kia chỉ là diễn kịch?"
"Hả?"
Thiên Tiện Tử nuốt hết điểm tâm trong miệng rồi lại uống rốn lấy một ngụm trà, ra vẻ thần bí cười cười: "Đồ đệ của cô ngốc nghếch thế kia, nhìn có giống người có thể phản bội bạn bè không?"
Nữ tu lập tức quát lên: "Thiên Tiện Tử, mau đến so kiếm!"
Thiên Tiện Tử hoảng hốt trốn ra sau lưng Chân Tiêu: "Sư huynh, nàng ta hung dữ với đệ kìa!"
Chân Tiêu không để ý tới hắn, khuôn mặt bình thản lạnh lùng như gió tuyết đảo qua huyền kính, giọng nói cũng rất bình thản: "Thân là kiếm tu hà tất phải lục đục với nhau.

Ai không phục thì cứ rút kiếm làm cho bọn họ phục là được."
Hà Hiệu Thần biết tính tình của người bạn lâu năm này nên lắc đầu phản bác: "Đó là huynh thôi.

Ninh Ninh chỉ là một tiểu cô nương, trước có sói sau có hổ, nếu Hạo Nhiên Môn và Nghê Quang đảo hợp lực lại với nhau thì cho dù con bé có tài năng hơn người cũng không đánh lại được bọn họ."
Có người cười phụ họa: "Từ lâu đã nghe danh Chân Tiêu kiếm tôn là người đầu tiên kiếm tâm hợp nhất, hôm nay được gặp quả nhiên lời đồn không phải là giả.

Trước áp lực của kỹ thuật sử dụng kiếm, tất cả mưu kế điều không chịu được một chiêu."
Chân Tiêu trầm mặc một lát rồi đáp: "Không phải.

Chỉ là nếu đấu trí phức tạp quá thì ta không hiểu gì mà thôi."
Hắn ngừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Thiên Tiện Tử đang trốn ở phía sau: "Sư đệ, vừa rồi Ninh Ninh đã làm gì thế? Đệ giải thích ngắn gọn cho ta hiểu đi."
Suýt thì quên mất IQ của vị Chân Tiêu kiếm tôn này hình như không được cao lắm.

Nghe nói sở dĩ hắn một lòng tu luyện kiếm pháp là vì lúc đi học thi được toàn trứng ngỗng.

Chuyện này có thể chứng minh một đạo lý: Hắn không phải thoạt nhìn ngốc mà là thật sự không thông minh.

Đối với người xấu xí, nhìn kỹ là một loại tàn nhẫn; mà đối với hắn thì ép hắn thi đậu công danh là một loại mưu sát.
Thế nhân đều cho rằng Chân Tiêu kiếm tôn lạnh lùng vô tình, lấy kiếm ứng vạn biến, có thể không nói thì sẽ không phí lời vô ích, nhưng chỉ có vài sư huynh sư đệ có quan hệ thân thiết với hắn mới biết thật ra là người này ăn nói vụng về nên mới kiệm lời, đầu óc hắn lại không linh hoạt lắm, thế nên cứ gặp chuyện là rút kiếm đánh nhau, như vậy thì cho dù thế nào hắn cũng sẽ không thiệt.
"Lục đục với nhau thì làm sao? Ngây thơ quá thì không có gì đặc sắc cả, mấy người khôn khéo như vậy mới thú vị." Một nữ tu mặc bạch y mím môi cười khẽ.

Nàng vừa mới cười một tiếng, ánh mắt của một vài người đàn ông lập tức lia về phía này.
Nàng có dung mạo vô cùng xinh đẹp chẳng khác gì tiên trên chín tầng trời, mái tóc đen dài được buộc đơn giản sau lưng, có vài sợi vương trên sườn mặt trắng nõn như men sứ rồi dừng lại trên cái cổ mảnh khảnh, theo từng chuyển động của cơ thể mà lòa xòa phất qua phần thịt non khiến người ta phải mơ màng tưởng tượng ở dưới cổ.
Nữ tu này mắt hạnh long lanh, môi anh đào không son mà hồng, vừa thanh lệ vừa thoát tục như một viên ngọc sáng, không giống người cõi trần gian.

Nhưng nàng chỉ cần cong môi cười một cái, cả khuôn mặt bỗng tràn ra vẻ quyến rũ, tiên tử trên cửu trùng thiên thoắt cái biến thành nữ yêu nhiếp hồn đoạt phách.
Người này chính là đảo chủ Nghê Quang đảo, Khúc Phi Khanh.
Thiên Tiện Tử liếc nàng ta một cái: "Sao? Xem ra đảo chủ rất hài lòng với tiểu đồ đệ kia của ta nhỉ?"
"Há chỉ là vừa ý."
Khúc Phi Khanh che miệng cười nhẹ, đuôi mắt vừa cong lên, làn thu thủy đã dập dìu nổi lên trong mắt: "Trước nay mới chỉ thấy người của Nghê Quang đảo đi lừa người khác, hôm nay mới thấy người của Nghê Quang đảo bị lừa lần đầu tiên.

Ninh Ninh quả thật rất thú vị, nếu Thiên Tiện trưởng lão bằng lòng thì ta sẽ đưa con bé đến đảo làm khách mấy ngày, người sẽ do ta đích thân chiêu đãi."
Để vị này tự mình chiêu đãi, không phải đến lúc trở về Ninh Ninh đã biến thành một cái xác khô rồi hay sao? Không đúng, cuối cùng con bé còn có thể sống sót quay về được hay không cũng vô cùng khó nói.
Thiên Tiện Tử nghe xong lời đề nghị này thì sợ đến mức liên tục xua tay: "Không được không được, Ninh Ninh còn nhỏ, xin đảo chủ giơ cao đánh khẽ, để ơn mưa móc đại từ đại bi của ngài tưới lên mảnh ruộng khác đi."
Khúc Phi Khanh hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vẫn cong cong, vẻ mặt cố chấp không chịu từ bỏ nhưng miệng lại nói sang một đề tài khác: "Trải qua chuyện này, đệ tử Nghê Quang đảo của ta và đệ tử Hạo Nhiên Môn chỉ sợ phải đau lòng một khoảng thời gian."
Dung Từ là đệ tử có thiên phú cao nhất mà nàng gặp được mấy năm gần đây, khó tránh vì thế mà trở nên kiêu căng ngạo mạn.

Mưu kế của hắn cơ hồ chưa bao giờ thất bại, khả năng đùa giỡn lòng người càng là hạng nhất, không ngờ hôm nay lại gặp phải một đối thủ không tư duy theo lối bình thường, chẳng những vừa nhìn đã biết mục đích của hắn mà còn biến hắn thành Dung Từ công cụ để lợi dụng, tương kế tựu kế cắn ngược hắn một cái cho vui.
Thông qua đoạn đối thoại cùng Ninh Ninh trong sơn động, nhìn qua thì có vẻ nhưng Dung Từ đang nắm quyền chủ động, từng bước từng bước dẫn dắt tiểu cô nương kia chìm sâu vào sự dịu dàng của hắn để nàng áy náy và đồng cảm mà tiết lộ bí mật.

Nhưng Ninh Ninh lại hóa bị động thành chủ động, bề ngoài thì là một cô nương ngây thơ ngọt ngào nhưng thật ra nàng mới là người ngầm khống chế cục diện.
Ngay cả kế hoạch của Dung Từ cũng đã nằm trong kế hoạch của nàng.

Nhọc cho hắn còn cố ý bị thương để tiếp cận Ninh Ninh, chờ đến khi đứa trẻ kia biết được chân tướng, chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Ý cười trên môi nữ tu thanh nhã như tiên kia càng thêm sâu, nàng nhìn thiếu nữ trong huyền kính, đáy mắt xẹt qua tia mong chờ.
***
Ninh Ninh không hề biết bên ngoài huyền kính các trưởng lão đang bàn luận gì.

Giờ phút này cô chỉ quan tâm đến việc tiếp theo sau đây ba người bọn họ nên đi về hướng nào.

Tuy rằng đã trở mặt với đám người kia nhưng cô cũng không phát rồ đến mức đuổi cùng giết tuyệt.


Sau khi đến được nơi đóng quân của Nghê Quang đảo thì bọn họ cũng chỉ lấy mấy loại dược thảo giải độc mà thôi.
Hạ Tri Châu và Hứa Duệ ăn xong dược thảo thì tình trạng cũng khá hơn rất nhiều.

Nhớ lại đủ loại hành động nào bơi lội nào đăng tiên nào sinh con đẻ cái khùng điên mà mình vừa làm, hai tên kiếm tu đỉnh thiên lập địa nhìn nhau không nói gì, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Không thể quay lại sơn động lúc nãy nữa.

Ba người bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định đến đỉnh núi Cổ Mộc Lâm Hải để thử vận may, xem có thể thể tìm được chút linh thực cổ xưa quý giá nào không.
"Nghe cái tên Cổ Mộc Lâm Hải đã thấy đây nhất định là một nơi vô cùng thần bí rồi."
Hạ Tri Châu tay cầm cá và lươn nướng đang ăn dở, mồm năm miệng mười nói: "Ta nghe nói tần suất xuất hiện của các linh thực thạch quặng thiên giai trở lên ở nơi đó vô cùng cao, cao như tỷ lệ rớt trang bị trong phó bản của game mobile truyền kỳ vậy, một đao 999 vàng, trang bị lại vừa cool vừa xịn, đã thế lại còn không cần nạp tiền cũng có thể nhặt được nữa chứ."
Cái người này nghĩ đi Cổ Mộc Lâm Hải là đang chơi Lam Nguyệt Truyền Kỳ* đấy hả.
(*aka Tham Ngoạn Lam Nguyệt, một game mobile được phát hành năm 2016 của Trung Quốc.)
Hứa Duệ nghe mà không hiểu hắn đang nói gì, chỉ nghĩ là người này độc trong người vẫn chưa được giải hết.

Hắn liếc nhìn thịt lươn trong tay Hạ Tri Châu, nhíu mày nói: "Lần trước là nấm độc, bây giờ lại là thứ bóng nhẫy này, huynh có thể ăn mấy thứ bình thường cho ta nhờ được không?"
"Ngươi thì biết cái gì? Cái này gọi là chớ thấy lươn nhỏ mà bỏ không ăn, tận thiện tận mỹ thiện thủy thiện chung, ngụ ý tốt biết bao! Ăn vào sẽ gặp may mắn.

Không giống cá nướng, ta vừa nhìn thấy nó liền nhớ đến một câu danh ngôn kinh điển: "Ánh sáng kỳ dị lóe lên trong mắt cá.*"
(*Câu kết trích trong tiểu thuyết "Một loại mỹ vị" của Củng Cao Phong được đăng trên "Tuần san thanh niên" năm 2008.

Vào ngày 7 tháng 6 năm 2017, 290.000 thí sinh dự thi đại học ở tỉnh Chiết Giang đã phàn nàn rằng câu hỏi nghị luận về đoạn trích trong tác phẩm "Một loại mỹ vị" của Củng Cao Phong quá khó.

Buồn cười nhất chính là chính tác giả của tác phẩm này cũng chỉ có thể "đọc" tác phẩm của mình chứ không thể "hiểu" được nó: "Đáp án chính xác còn chưa được công bố thì làm sao tôi biết tôi muốn biểu đạt cái gì, làm sao biết đoạn kết có ý nghĩa gì!")
Hạ Tri Châu rung đùi đắc ý nói: "Còn có mặt mũi nói ta, không phải ngươi cũng ăn trúng nấm độc sao?"
"Ta, ta có ăn nấm độc huynh nấu đâu!" Hứa Duệ đỏ mặt: "Ta ăn con thỏ bị nấm độc độc chết, sau đó mới trúng độc, đây không tính là ăn bậy ăn bạ!"
Hạ Tri Châu giơ tay ngắt lời hắn: "Huynh đệ à, đừng ngụy biện nữa."
Thế là Hứa Duệ im luôn.

Đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái từng bị tiểu hòa thượng bảy tuổi bắt nạt đến mức khóc nhè không phải là một người bình thường.

Đúng là danh bất hư truyền.
"Đúng rồi! Ta có việc muốn báo cho mọi người biết."
Hạ Tri Châu hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn nuốt miếng cá nướng cuối cùng xuống bụng rồi nói: "Lát nữa chúng ta phải ngự kiếm phi hành đến Cổ Mộc Lâm Hải đúng không?"
Hắn ngượng ngùng cười cười: "Thật ra...!ta mắc bệnh sợ độ cao."
***
"A a a a a a chết mất thôi chết mất thôi! Ngọc Hoàng Đại Đế Quan Âm nương nương Zeus Athena Jesus Cơ Đốc ơi!"
Hạ Tri Châu kêu thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết, quãng giọng thoắt cái đạt đến âm vực của cá heo: "Thịnh vượng dân chủ văn minh hài hòa*! Má ơi cứu con! Hallelujah!"
(*Từ năm 1981, Ðảng Cộng sản Trung Quốc đã ban hành văn bản "5 chuẩn mực, 4 phẩm chất, 3 tình yêu" như một hệ giá trị định hướng.

Năm 2006 khái niệm "Hệ thống giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa" được đề xuất và năm 2013, Ðảng Cộng sản Trung Quốc công bố "Hệ giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa" gồm 12 giá trị quy về ba nhóm: Giá trị quốc gia là Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa; Giá trị xã hội: Tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị; Giá trị cá nhân: Yêu nước, trọng nghề, thành tín, thân thiện.)
Hứa Duệ tức tối quát: "Huynh câm miệng lại cho ta!"
Người tu đạo gì mà lại sợ độ cao, huống hồ hắn còn là một tên kiếm tu đấy! Chẳng lẽ người này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngự kiếm phi hành sao? Đúng là sỉ nhục kiếm tu quá mà!
"Không phải ta không biết ngự kiếm nhưng lần nào bay lên trời ta cũng thấy đầu óc choáng váng xong lát sau sẽ ngã chớt luôn."
Hạ Tri Châu cosplay con koala ôm Hứa Duệ chặt như gấu ôm cây: "Ninh Ninh, cầu xin muội, muội mau kể vài câu chuyện cười để ta phân tán sự chú ý đi!"
Ninh Ninh đứng trên Tinh Ngân, bị hắn làm cho cười không ngừng được: "Chuyện cười thì muội chẳng biết có chuyện nào để kể cả, hay là đại tài tử huynh ngâm vài câu thơ đi?"
"Ngâm, ngâm thơ?"
Hạ Tri Châu run bần bật không dám mở to mắt, đầu óc loạn tùng phèo hết lên: "Rèm châu cuốn, một mỹ nhân[1], muôn...!muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không[2]...!Trẫm và tiên sinh cởi chiến bào[3], đêm xuân trướng ấm tựa chiêm bao[4].

Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng[5], vốn biết việc này phải tự mình làm..."
([1] Nguyên văn: 美人卷珠帘 "Mỹ nhân cuốn rèm châu" - Trích bài thơ "Oán tình" - Lý Bạch
Rèm châu cuốn, một mỹ nhân,
Bùi ngùi ngồi lặng đương nhăn mày ngài.
Chưa khô giọt lệ vừa rơi,
Chẳng hay tủi hận vì ai bận lòng.
(Bản dịch thơ của Trần Trọng Kim)
[2] Nguyên văn: 万径人踪灭 "Vạn kính nhân tung diệt" - Trích bài thơ "Giang tuyết" (Tuyết trên sông) - Liễu Tông Nguyên
Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên sông,
Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.
(Bản dịch thơ của Tản Đà)
[3] Nguyên văn: 朕与先生解战袍 - "Trẫm dữ tiên sinh giải chiến bào" - Trích bài thơ "Tống Mao Bá Ôn" (Tiễn Mao Bá Ôn) - Chu Hậu Thông
Chinh phạt phương nam đại tướng hàoMùa thu trang trải nhạn bay caoTrống da cá quý rung sông núiChớp loé tinh kỳ động biển saoTrời hiện kỳ lân thường có giốngHang sâu đàn kiến hẳn tan mauThái bình đợi chiếu vua ngày ấyTrẫm với tiên sinh cởi chiến bào.
(Bản dịch thơ của Ngô Văn Phú)
[4] Nguyên văn: 芙蓉帐暖度春宵 - "Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu" - Trích "Trường hận ca" - Bạch Cư Dị.

Ở đây editor đã phóng tác để hiệp vần với câu trên.
[5] Nguyên văn: 春宵一刻值千金 - "Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim" - Trích từ "Xuân tiêu" (Đêm xuân) - Tô Thức
Đêm xuân một khắc nghìn vàng
Hoa thơm tỏa ngát trăng ngàn sáng soi
Lầu son sáo nhạc chơi vơi

Chiếc đu nhún nhảy đón mời đêm sang.
(Bản dịch thơ của Hải Đà))
Hứa Duệ đang ngự kiếm bỗng loạng choạng một cái.

Là một thiếu niên trong sáng lớn lên trong ánh sáng chính đạo, đôi tai của hắn đỏ bừng trông rất không có tiền đồ: "Hạ Tri Châu huynh mau câm miệng lại!"
Trong tiếng khóc lóc la hét của Hạ Tri Châu và tiếng quát hùng hổ của Hứa Duệ, cuối cùng ba người cũng đến được Cổ Mộc Lâm Hải.
Cổ Mộc Lâm Hải nằm ở trên đỉnh của Tiểu Trùng Sơn.

Nghe đồn nơi này được tạo nên nhờ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí vô cùng dồi dào.

Bây giờ trời đã vào đêm, những gốc cổ thụ đâm thẳng lên bầu trời mênh mông, tán cây xum xuê xanh um bị ánh trăng nhuộm ra vài phần bàng bạc lạnh lẽo.

Phóng mắt nhìn ra bốn phía, nơi nào cũng có cổ thụ chọc trời, rễ cây chằng chịt nom như nếp nhăn trên khóe mắt của người già lộ ra vài phần uy nghiêm đến kỳ lạ.
Ánh trăng gần như đã bị lá cây che lấp hết, cũng may trong rừng có rất nhiều thực vật phát sáng.

Giống như sao trời điểm xuyết trên mặt cỏ, ánh trăng tỏa ra ánh trắng nhàn nhạt; cỏ huỳnh quang số lượng khá nhiều, nom như những chiếc đèn lồng màu xanh lam nhạt lặng lẽ treo trên ngọn cây; một số loại thực vật không biết tên khác cũng phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn không khác gì những viên ngọc lục bảo khảm khắp cây rừng.
Dù sao Ninh Ninh vẫn còn là một cô nương, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô không khỏi thích thú nhìn ngắm xung quanh, thỉnh thoảng cúi đầu chạm tay vào ánh trăng bạc, ngón tay xinh xắn bị ánh trăng chiếu vào trắng như tuyết.
"Nếu có thể khai thác nơi này thành một điểm du lịch, Lưu Minh Sơn chắc chắn sẽ giàu to."
Hạ Tri Châu còn chưa hoàn hồn sau pha ngự kiếm phi hành, hắn vỗ vỗ lên ngực, mặt cắt không còn giọt máu: "Ta nhớ rõ chỗ này có đá Mặt trăng, đá Quỷ Khóc, cỏ Thủy Long và nước tiên Vô Cấu.

Nếu chúng ta may mắn thì nói không chừng còn có thể tìm thấy lưu ly thất bảo hoặc cỏ Đại Thừa Phật cấp độ hiếm."
Ninh Ninh cầm bản đồ gật gật đầu như đang suy tư gì.
Tuy rằng Lưu Minh Sơn có phát bản đồ phân bố linh thực dưới cấp hiếm cho mỗi người nhưng vị trí đánh dấu chỉ là đại khái chứ không hề có chỉ dẫn cụ thể, vì vậy mỗi người chỉ có thể tự mình tìm kiếm.

Những bảo vật quý hiếm có được cũng tùy do duyên, đến chủ nhà Lưu Minh Sơn còn không biết chúng ở đâu thì sao có thể đánh dấu trên bản đồ được.
Cổ Mộc Lâm Hải nổi tiếng là có nhiều bảo vật, thế nên tự nhiên sẽ có nhiều tu sĩ tìm đến đây.

Ban nãy ngoại trừ y tu, Vân Đoan Nguyệt, đám người cố ý gây khó dễ của đảo Nghê Quang và Hạo Nhiên môn thì Ninh Ninh chưa gặp thêm ai khác.

Nhưng bọn họ vừa mới đến nơi này không lâu đã liên tục thấy vài nam nữ thanh niên mặc môn phục khác nhau đi qua.

Một số người trong số đó hình như nhận ra Hạ Tri Châu, bọn họ cười khúc khích rồi nghiêng đầu thì thầm với bạn của mình, có lẽ là lại đang kể lại sự tích huy hoàng của hắn cho bạn mình nghe.
"Mọi người nhắm vào những bảo vật quý hiếm của nơi này mà tới, đúng là tăng nhiều cháo ít mà."
Hứa Duệ bình tĩnh phân tích thế cục: "Cổ Mộc Lâm Hải có diện tích rất lớn, chúng ta có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong, chọn một chỗ hẻo lánh ít người.

Nghe nói nơi này có một cây Long Huyết vạn năm, cho dù không thu hoạch được gì thì nhìn nó một cái cũng coi như được mở rộng tầm hiểu biết."
"Hứa Duệ giỏi quá." Ninh Ninh chớp chớp mắt: "Hình như huynh cái gì cũng biết vậy.

Ban nãy lúc nói cho bọn ta biết thân phận của Dung Từ cũng như vậy, không cần phải suy nghĩ gì đã có thể nói ra luôn rồi."
Hứa Duệ hơi mỉm cười: "Trước khi tới đây ta đương nhiên phải có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi."
Phí lời.

Hắn đã đi chào hỏi hết tất cả các phòng dành cho khách, thân phận, tính cách, thực lực của các đệ tử hắn cơ hồ đều nắm rõ, thậm chí đêm đó bọn họ ở Lưu Minh Sơn làm những gì hắn còn biết đại khái nữa là.

Nhớ đến cảnh tượng kỳ dị trong phòng của Huyền Hư kiếm phái buổi tối ngày hôm đó rồi lại nhìn đến khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ tươi cười của Ninh Ninh, Hứa Duệ cảm thấy rất rối rắm.
Một cô nương tốt như vậy, sao lại...
Haizzz.
"Kỳ quái."
Vừa thở dài trong lòng một tiếng, Hứa Duệ bỗng nhiên nghe thấy giọng của Hạ Tri Châu: "Mọi người có nghe thấy...!hình như đằng xa có tiếng gì rất lạ không?"
Tiếng gì lạ?
Cổ Mộc Lâm Hải vốn nổi tiếng bởi sự thanh tĩnh tao nhã, bảo vật lại phong phú.

Hứa Duệ không nghĩ rằng trong này sẽ xảy ra biến cố gì nên chỉ nhíu mày, ngưng thần lắng nghe âm thanh truyền đến từ trong rừng cây.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân vài người đang chạy một cách vội vã xen lẫn tiếng hò hét.

Hình như là...!"cứu mạng" với "chạy mau"?
Âm thanh này như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng thần thức làm cho thiếu niên lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy giọng nói thảng thốt kinh ngạc của Ninh Ninh: "Mọi người mau nhìn những cái cây kia kìa!"
Chỉ thấy đám cây cối đằng xa vốn đang tản ra ánh sáng màu xanh lục thoắt cái lóe lên, ánh sáng màu xanh lục nháy mắt biến thành một màu đỏ tươi như máu.

Sắc đỏ thuần kia như thủy triều nhanh chóng lan về phía trước, nơi nào nó đi qua hoa cỏ đầu bị nhuộm thành một màu đỏ kỳ dị, màu đỏ chồng lên ánh trăng lạnh như sương, khung cảnh làm người ta lập tức liên tưởng đến một tòa linh đường chết chóc.

Chỗ của ba người bọn họ đang đứng cũng không thoát khỏi vận mệnh như vậy.
"Chuyện gì thế này?"
Màu đỏ tươi như mực loang bao phủ khắp biển rừng, lá cây đỏ như dính máu đong đưa nhẹ nhàng theo gió nom chẳng khác gì những bộ xương vừa bò lên từ địa ngục.

Hạ Tri Châu không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, hắn giương mắt trông về phía xa thì thấy có hai người đang chạy về hướng này.

"Mau, mau chạy đi!"
Thanh niên bên trái mặt mũi trắng bệch, thở hồng hộc: "Trong rừng xảy ra chuyện rồi!"
Hứa Duệ cất cao giọng hỏi: "Đạo hữu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Những cái cây kia, những cái cây kia như là đang sống dậy vậy...!Toàn bộ Cổ Mộc Lâm Hải đều điên hết rồi!"
Thanh niên đang nói thì chợt biến sắc, chỉ vào Hứa Duệ hét to: "Đạo hữu, cẩn thận phía sau!"
Lời còn chưa dứt đã thấy một nhánh dây leo to bằng cánh tay người lao về phía Hứa Duệ bằng một tốc độ như sấm sét.

Ba người đều đang chăm chú nghe thanh niên kia nói chuyện, lúc nghe hắn hét lên mới vội vàng quay đầu lại.

Dây leo lúc này đã gần trong gang tấc.

Bây giờ rút kiếm nay tránh né đều không còn kịp nữa, Hứa Duệ chỉ đành liều mạng niệm một quyết cố hết sức cản nó lại.

Ai ngờ cái dây leo kia vô cùng chắc chắn, kiếm quyết vừa niệm ra trong lúc cấp bách nên uy lực không lớn, sau khi va chạm tóe lửa với dây đằng thì bị văng ra đằng sau.
"Hứa Duệ!"
Kiếm quyết bị phá, Hứa Duệ cũng bị sức mạnh này đánh bay rất xa.

Hắn ngã phịch một cái rất mạnh trên mặt đất.
Dây leo vẫn tiếp tục tấn công về phía trước.

Hạ Tri Châu thấy tình hình không ổn bèn vội vàng rút kiếm chém thật mạnh lên thân của dây leo.

Một kiếm này của hắn làm dây leo bị đứt hơn phân nửa, nhưng phần dây còn sót lại không hề có ý định rút lui mà giống như bị chọc giận, chúng nó điên cuồng lắc lư trong không trung.

Một nhánh dây leo lao về hướng cổ của Hạ Tri Châu bị Ninh Ninh một kiếm chặt đứt.
"Trong kia, trong kia cũng như vậy...!Không đúng, bên trong còn kinh khủng hơn ở đây nữa!"
Thanh niên kia sợ run như cầy sấy, chạy trốn cũng không dám chạy nữa.

Chờ mọi người xử lý xong đám dây mây kia, hắn mới hơi hoàn hồn: "Các ngươi cũng mau tìm nơi nào trống trải để ngự kiếm phi hành đi đi, nơi này tà đạo quá!"
Ninh Ninh nắm chặt Tinh Ngân trong tay, ánh mắt hơi trầm xuống.
Kỳ lạ quá...!Chuyện gì thế này?
Cô nhớ trong tiểu thuyết gốc, tối nay Bùi Tịch cũng đến Cổ Mộc Lâm Hải, cũng sẽ vô tình nhặt được bảo vật.

Quá trình này phải nói là may mắn đến mức nhạt nhẽo, tình tiết cả chương này đều không có bất kỳ miêu tả nào về biến cố này cả.

Tại sao bây giờ lại xuất hiện những tình tiết không có trong nguyên tác?
Ninh Ninh trấn an bản thân, cố gắng bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mình: "Hai vị có biết nguồn cơn sự việc này không?"
"Điều bất thường đầu tiên là cây Long Huyết vạn năm kia."
Nữ tu bên cạnh thanh niên kia còn chưa hoàn hồn, đôi môi cắt không còn giọt máu đang run rẩy không ngừng: "Nó đột nhiên chảy ra nhựa cây màu đỏ tươi khắp mặt đất, sau đó cành cây với dây leo như phát điên tấn công một đệ tử của phái Huyền Hư, sau đó cả cánh rừng đều...!A! Nhìn môn phục này, các ngươi cũng là người của Huyền Hư kiếm phái sao?"
Đệ tử của phái Huyền Hư Phái.

Ninh Ninh giật thót một cái, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng: "Tỷ tỷ, tỷ có thể miêu tả đại khái tướng tá của đệ tử kia được không?"
"Là một thiếu niên cao gầy, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, trên vạt áo đen có thêu hoa văn của Huyền Hư kiếm phái, trông hắn vô cùng đẹp trai."
Nữ tử và thanh niên kia nhìn nhau: "Hình như hắn hành động một mình, thân thủ xem chừng rất lợi hại.

Lúc hai người bọn ta trốn đi, thiếu niên kia vẫn đang đánh nhau với cây Long Huyết, chỉ tiếc là hắn thân cô thế cô lại còn bị trọng thương, hiện tại đã sức cùng lực kiệt, không có sức mà đánh trả."
"Không thể nào."
Hạ Tri Châu đang nâng Hứa Duệ đứng dậy rồi đưa khăn tay cho hắn lau vết máu trên khóe miệng, nghe vậy thì ngẩn người: "Mặc quần áo màu đen...!chẳng lẽ là Bùi Tịch?"
Không đúng, không nên là hắn.
Ninh Ninh theo bản năng cắn chặt môi.

Núi Tiểu Trùng tối nay hẳn là nên sóng yên biển lặng, Bùi Tịch càng phải không gặp chuyện gì ngoài ý muốn mới phải.
Trong nguyên tác, thân là nhân vật chính, hắn chưa từng gặp qua bất gì hiểm cảnh nào có thể nguy hiểm đến tính mạng, giống như tất cả những truyện thăng cấp nghịch thiên cải mệnh vậy, mỗi khi gặp nguy hiểm đều có thể nhẹ nhàng hóa nguy thành an, sao có thể...!sao có thể sức cùng lực kiệt, thân bị trọng thương? Đây là chi tiết không hề có trong nguyên tác.
"Các vị nên nhanh chóng chạy khỏi nơi này đi.

Cánh rừng này quá tà môn, không nên ở lâu."
Thanh niên kia kéo tay nữ tử, sợ hãi nhìn rừng cây nom như biển máu phía sau: "Hai người bọn ta cáo từ trước đây, xin bảo trọng."
"Bảo trọng!"
Hạ Tri Châu thuận miệng nói tạm biệt, lặng lẽ bước đến trước mặt Ninh Ninh, vẻ mặt tò mò hỏi: "Đây là tình tiết gì thế? Muội đã đọc nguyên tác rồi, có thể tiết lộ cho ta một chút được không? Chúng ta sẽ không sao chứ?"
Đây là điểm kỳ lạ nhất.

Nguyên tác chưa từng đề cập đến những chi tiết này, cho dù là chi tiết Bùi Tịch bị trọng thương hay là biến cố ở Cổ Mộc Lâm Hải.

Cô thử gọi hệ thống trong đầu mình nhưng lại không thấy phản hồi nào.
Ninh Ninh nhìn sang Hứa Duệ, người vừa ăn một chưởng đánh lén bây giờ cơ hồ không thể nhúc nhích được, lại nhìn sang Hạ Tri Châu vẻ mặt ngốc nghếch, hít nhẹ một hơi: "Huynh hãy ngự kiếm đưa Hứa Duệ đi trước đi, ta phải đi xem một chút."
Bây giờ tình hình đã vượt qua khả năng tưởng tượng của cô.

Nếu không biết rõ ngọn ngành đầu đuôi, Ninh Ninh thật sự không yên lòng.
Thiếu niên gặp nạn mà nữ tu kia vừa mới nhắc đến hẳn là Bùi Tịch.

Nếu đây là tình tiết bị tỉnh lược trong nguyên tác thì cô thân là người mang hào quang của nữ chính ác độc, cho dù là đi vào sâu trong rừng hay đi tìm đường chết thế nào thì cũng không thể anh dũng hy sinh một cách dễ dàng được.

Nếu tình hình hiện tại đã vượt ra khỏi cốt truyện gốc...!vậy Bùi Tịch bây giờ sống chết chưa rõ, thân là sư tỷ, cô cũng nên đi cứu hắn.

Cho dù là thế nào thì giữa hai người vẫn còn tình đồng môn.

Huống chi nghĩ sâu xa thêm nữa, nhỡ đâu nam chính chết ở đây thì nhiệm vụ của cô cũng sẽ đứt gánh giữa đường.

Tiền đề để thực hiện nhiệm vụ không còn nữa, đến lúc đó cô sẽ không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn hệ thống sẽ không giữ cô lại, như vậy cũng chẳng khác gì chỉ còn đường chết.

Ninh Ninh không muốn Hạ Tri Châu lo lắng.

Thấy vẻ mặt hắn có vẻ hoang mang, cô cười an ủi hắn: "Nhiệm vụ của muội lại đến rồi.

Dựa theo nguyên tác thì muội sẽ không sao đâu, hai người cứ đi trước đi."
"Ồ ồ! Vậy muội cố lên nhé!"
Hạ Tri Châu yên tâm cười cười, gật đầu với cô: "Ta và Hứa Duệ chờ muội ở chỗ nướng cá ban nãy, nhớ về sớm một chút nhé!"
Ninh Ninh nắm chặt Tinh Ngân trong tay, đốt ngón tay trắng bệch: "...!Vâng."
***
"Ngươi bị thương như vậy rồi còn định ngự kiếm phi hành?"
Hạ Tri Châu cự tuyệt kế hoạch du hành vũ trụ có người lái của Hứa Duệ, nhìn hắn hùng hồn nói: "Tuy rằng ta nhát gan nhưng vì bạn bè ta, sợ độ cao có là gì? Hứa Duệ, thương thế trên người ngươi mới là quan trọng nhất, những lúc như bây giờ không phiền đến ngươi lo lắng."
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, bộ dạng: "Ta rất uy tín, hãy tin ta lần này!"
Hứa Duệ bị cái dây leo quật cho lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo lên hết cả, nghe thấy hắn nói vậy thì nghiến răng nở ra một nụ cười.
Xem ra ở thời điểm mấu chốt người này vẫn có thể nhờ cậy được.
Vì thế Hạ Tri Châu đứng phía trước, chờ Hứa Duệ bước lên phi kiếm thì bắt đầu khởi động.
Một bên là dây leo có thể tiễn người về tây thiên bất cứ lúc nào, một bên là ngự kiếm phi hành tuy nguy hiểm nhưng nhiều nhất chỉ có thể tạo ra chút ám ảnh tâm lý, Hạ Tri Châu không chút do dự lựa chọn vế sau.

Tuy rằng hắn không quen lắm nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng các bước ngự kiếm.

Bây giờ kiếm Bạch Hồng đang run rẩy như một cụ ông tám mươi tuổi, nó run một hồi lâu cuối cùng cũng nhích lên phía trước được một chút, sau đó lại thêm một chút nữa.
Đúng là quá gian khổ.
Để làm cho kiếm bay được lên trời, hắn đúng là đã phải nếm mùi vị chua xót chẳng khác gì lúc dân tộc Trung Hoa cùng nhau đứng lên.
"Ta làm được rồi! Hứa Duệ, ta làm được rồi!"
Hạ Tri Châu nước mắt lưng tròng: "Giẫm ly hộ hết cỡ, chuẩn bị đạp chân ga! Tăng tốc vượt qua! Xe 86 thắng rồi! Xe 86 đúng là xe thần của núi Akina*!"
(*Nguyên văn: "离合器踩到底,油门准备!加速超车,86赢了,86是真正的秋名山车神!".

Hạ Tri Châu đang đề cập đến bộ anime/series phim nổi tiếng của Nhật Bản: Initial D (tên tiếng Trung: 《头文字D》).

Bộ phim kể về tay đua xe thiên tài tên Fujiwara Takumi.

Chiếc xe yêu quý của Takumi là AE86, chiếc xe được mệnh danh là "Bóng ma trắng của núi Akina".

Akina là một ngọn núi có thật tên Haruna, đây là một tầng núi không hoạt động ở Gunma, phía đông Honshū, Nhật Bản.)
Hứa Duệ chắc là đau quá nên không đáp lại lời hắn.
Hạ Tri Châu ngự kiếm chậm như đang lái xe ba bánh, hắn cẩn thận bay bay về phía trước, lắc lư một hồi bỗng nghe tiếng một tràng cười truyền đến bên tai.

Một vị phù tu chân giẫm phất trần bay tới.
Hạ Tri Châu nhìn hắn cười ngặt nghẽo, không nhịn được tò mò hỏi: "Đạo hữu, huynh cười gì thế?"
"Hử? Huynh hỏi ta đấy à?"
Người nọ cười run cả người, một hồi lâu sau mới ngưng lại được: "Bên kia có một người, chắc vốn là ngự kiếm phi hành cùng đồng bạn nhưng lại bị rơi xuống dưới.

Hắn vừa chạy vừa gọi bạn lại nhưng người kia không nghe thấy, cứ thế đi thẳng.

Biểu cảm của người bạn kia....!ha ha ha đúng là đặc sắc, nhìn một lần là phải cười một lần!"
Hạ Tri Châu tự bổ não cảnh tượng đó, cũng ha ha cười theo: "Người khôi hài nhất không phải là hắn mà là bạn của hắn kia kìa! Tên ngốc kia phỏng chừng còn đang nghĩ huynh đệ của mình đang ngồi đằng sau ấy chứ!"
Hắn hít vào một hơi, lại nói tiếp: "Huynh nói xem, có khi nào hắn còn không biết đằng sau mình không có người nên ngốc nghếch nói chuyện với không khí không ha ha ha!"
Phù tu cười gập cả người: "Phải xui xẻo thế nào thì mới gặp phải người bạn như này chứ! Tên ngốc kia chắc đã đi mất dạng từ bao giờ rồi, còn nói chuyện với không khí, đầu óc có vấn đề hay sao ha ha ha!"
Nhưng như vậy cũng xui xẻo thật đấy.
Hạ Tri Châu gãi gãi đầu: "Ai da, Hứa Duệ, ta thấy người kia rất đáng thương, hay là chúng ta tiện đường cho người ta đi nhờ đi, thế nào..."
Hắn sợ độ cao nên không dám quay đầu lại, chỉ có thể thoáng nghiêng đầu, nói với Hứa Duệ đằng sau.

Nhưng mới nói được một nửa thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói vừa thảng thốt vừa hoảng sợ của vị phù tu kia:
"Đạo hữu, sau lưng huynh làm gì có người.

Huynh đang nói chuyện với ai thế?"
Câu này chẳng khác gì sét đánh ngang trời.
Hạ Tri Châu: "..."
Phù tu: "..."
Hai hai người nhìn nhau, không cần phải mở miệng cũng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Không khí hài hòa hứng khởi đột nhiên đông cứng lại, hai người đang bay đồng thời rơi vào trạng thái vô cùng xấu hổ.
Hạ Tri Châu rén trong lòng, cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có vạt áo trắng của chính mình bị gió thổi bay phấp phới chứ không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

Phù tu bên cạnh nén cười họ nhẹ một tiếng, mắt nhìn đi nơi khác, tăng tốc bay đi, giống như đây là chút dịu dàng cuối cùng hắn dành cho Hạ Tri Châu vậy.
Trời hôm nay mưa phùn lất phất, nhưng Hạ Tri Châu lại cảm thấy trận mưa hôm nay còn lớn hơn ngày Y Bình đi tìm cha của nàng đòi tiền*, còn đau thấu tâm can hơn ngày Sở Vũ Tiêm chia tay với Mộ Dung Vân Hải*.
(*ý chỉ Lục Y Bình, nữ chính trong phim "Tân dòng sông ly biệt".)
(**Đây là hai nhân vật chính trong "Vườn sao băng" bản Trung.

Sở Vũ Tiêm do Trịnh Sảng thủ vai, Mộ Dung Vân Hải do Trương Hàn thủ vai.)
Hắn vốn tưởng rằng cốt truyện là bạn bè đồng hành với nhau cả đời, tình anh em không chia lìa.

Ai ngờ cuối cùng lại thành hắn một đường đi về phương bắc, bỏ mùa xuân có Hứa Duệ lại sau lưng.

Mà ở trên đỉnh núi xa xôi kia, một thân ảnh lẻ loi lung lay trong gió.

Khuôn mặt Hứa Duệ bị nước mưa che phủ không còn nhìn rõ biểu cảm, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng còn quỷ dị hơn cả ánh sáng trong đôi mắt cá chết.
Một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống từ khóe mắt của Hạ Tri Châu.
Hạ Tri Châu: "Duệ ơi!!!!"
____
Meo: Sau một năm chờ đợi tôi đã đem cháu Trăng trở lại rồi!! 6,6k chữ này là quà 1/6 cho mọi người nheee.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận