Tạc Thiên

Tôi nghĩ Dữ Tương sẽ phô diễn cái bá quyền của anh ta.

Thế nhưng, anh ta chỉ cười một cách ảm đạm, rời khỏi phòng.

Trong lòng tôi chua chát, nằm trên giường nghiêng người nôn khan, lại chẳng nôn ra được tí gì.

Ngay cả mật vàng cũng không có.

Chí ít cũng phải liên lạc với ba mẹ, để biết ba mẹ giờ thế nào rồi?

Chỉ mong Dữ Tương, không quá gây khó dễ cho họ.

Nhấc điện thoại, còn chưa bấm số, đã thấy một giọng nữ thỏ thẻ truyền đến, “Cậu Hoàng, xin hỏi cậu muốn gọi đi đâu?”

Tôi ngạc nhiên.

“Tôi muốn gọi về nhà.”

Giọng nữ kia áy náy thưa gửi, “Rất xin lỗi, ngài Vinh đã dặn, đường truyền này của cậu tạm thời không chuyển được, nếu sau khi cậu thương lượng được với ngài Vinh…”

Cúp luôn điện thoại không cần nghe thêm, xuống giường đi qua đi lại.

Vừa chớm mở cửa phòng, hai gã đàn ông Tây trang giày da chỉnh tề chực chờ sẵn ngoài cửa.

“Cậu Hoàng muốn ra ngoài ạ?” Hỏi rất cung kính, rất có phong cách chuyên nghiệp.

Tôi gật, “Tôi phải về nhà.”

Gã chỉ huy cười, “Xin chờ một lát, tôi gọi điện hỏi thử ngài Vinh xem sao đã.”

Không đợi gã móc di động ra, tôi sầm một phát đóng luôn cửa.

Đáng ra tôi là nên nổi trận lôi đình, thế mà giờ trái lại, lại còn yên tâm thoải mái lên giường nằm lại.

Không phải sao?

Đây mới là phong cách Dữ Tương đấy.

Bị anh ta vây khốn, như là sa vào mạng nhện.

Sợi tơ rất nhỏ, lại quấn quanh không ngừng, để cho bạn giãy giụa, giãy giụa, đến tận khi chết, vẫn vọng tưởng hão huyền rằng mình có cơ hội để mà giãy giụa.

Chuyện bên ngoài, anh ta chắc chắn cũng đã lo liệu thoả đáng.

Người ngoài nhìn vào, tôi cùng lắm cũng chỉ là một người bạn rảnh rỗi đến chơi được tận tình quan tâm chăm sóc.

Tôi cười khổ với căn phòng trống hoai hoải.

Không ngờ càng tính cam chịu, lại càng làm cho tôi tin Dữ Tương thêm nhiều, rằng anh ta không gì là không làm được, không có gì là không xử lý ngon ơ.

Liên tiếp bao ngày, áo cơm không thiếu.

Thử vài lần, giọng nữ trong điện thoại vẫn như cũ, ân cần thăm hỏi.

Lũ điên ngoài cửa, cùng lắm cũng hai, ba nhóm người, đổi đi đổi lại, tôi nhìn cũng phát quen.

Dữ Tương thường xuyên đến, vẫn tình ý nồng đượm, săn sóc tỉ mỉ.

Chỉ là, chẳng động nổi được vào một sợi lông của anh ta.

Mỗi lúc tôi toan vung tay, thì đều bị anh ta sớm đã có phòng bị chụp lấy, mạnh mẽ kéo đến bên môi khẽ hôn, vừa cười cừa bảo, “Đừng như vậy, một lần trong phòng chủ tịch còn chưa tính, cứ đòi đánh ở đây nữa, không đau sao?”

Cứ lần nào anh chạm vào, trái tim lại nhức nhối nhiều thêm nữa.

Lòng có ngàn ngàn câu hỏi, tôi sầu lo, chẳng giải được một câu nào.

Tôi đề cập thẳng, “Dữ Tương, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh bình thản bảo tôi, “Anh đã có được Vinh thị, tất nhiên là muốn cùng em sở hữu nó.”

“Tôi không cần đâu, anh thả tôi đi đi.”

Anh ta hơi vặc lại, “Sinh Sinh, nếu anh thả được, cớ sao phải tốn cống sức tìm em trở về?”

Nỗi đau xót lại dấy lên, tôi cầu khẩn, “Dữ Tương, tôi đối với anh không còn ích lợi gì nữa cả, lại còn rất phiền, xin anh buông tha tôi.”

“Anh làm sao mà không buông tha em?” Anh ta khó hiểu, “Anh ngược đãi em? Anh đánh chửi em? Nếu không thương yêu em, anh cần gì phải lao công khổ tứ, giúp đỡ Hoàng thị vượt qua cửa ải khó khăn?”

Tôi thở hắt, nằm nghiêng đi trên giường.

Anh ta duỗi tay ôm tôi, vuốt ve hai phiến môi tôi.

Tôi tê dại. Cảm giác không hề đồng nhất vẫn còn đau âm ỉ mãi trong lòng.

Dữ Tương nói, “Sinh Sinh, cuộc đời này, người anh trân trọng nhất là em.”

Tôi chỉ im bặt.

Tôi vẫn nhớ anh ta từng nói với tôi rằng —— “Công ơn nuôi dưỡng của Vinh thị đối với anh, cũng như tình cảm em dành cho anh, đều là những điều anh quý trọng nhất.”

Nhìn xem bác Vinh đã phải thảm bại rút lui ra sao, nhìn xem Dữ Đình đã bị sa sút đến nhường nào.

“Sinh Sinh, vì sao em không tin anh? Rốt cuộc vì cái gì em lại hận anh như vậy?”

“Dữ Tương, tôi không dám tin.” Tôi dõi thẳng ánh mắt anh ta, sao mà đáng thương đến thế, “Tôi thật sự không dám tin.”

Cứ như vậy dằng dai, lặp đi lặp lại biết bao giờ ngừng.

Lồng ngực tôi phập phồng, đắm đuối trong bể tình cảm, không cử động nổi thân, không quay lại được đầu.

Dù tự do mất đi, nhưng tin tức bên ngoài vẫn phải có.

Có một hôm xem TV, chương trình kinh tế tài chính bỗng được chiếu đến, hình ảnh Dữ Tương xuất hiện.

Té ra gần đây Vinh thị mở rộng kinh doanh, liên tiếp bắt tay với biết bao công ty lớn, giá cổ phiếu tăng cao vùn vụt.

Tôi nhanh chóng chăm chú theo dõi, tin tức lại chuyển sang kinh tế thế giới.

“Tập đoàn Trung Hoa lớn nhất nước Pháp lần thứ hai xuất hiện tin tức bất lợi…”

Tôi lo sợ không chịu nổi, cẩn thận theo dõi màn hình, trên màn hình hiện ra thần sắc hốc hác của ông già.

Hoàng thị!

Hoàng thị lại gặp phải tai kiếp khó khăn.

Lòng càng thêm đau đớn, tôi ngã xuống salon.

Người ta nói thư sinh cả trăm không được một dùng.

Còn Hoàng thị? Chỉ e càng vô dụng.

Tôi phỉ nhổ chính mình.

Cả ngày cứ bất an không yên, tâm trạng bít bùng khó chịu, ngay cả cơm cũng chẳng nuốt trôi được xuống.

Ba mẹ còn đang vất vả khổ sở chống đỡ gia nghiệp ở nhà, mà tôi, ngay cả một câu an ủi cũng không làm được.

Bất hiếu như thế, thiên hạ có được mấy ai.

Dữ Tương bước vào, theo thói quen tiến đến bên giường ngồi xuống.

“Không thoải mái à, sắc mặt khó coi như vậy.”

Tay của anh ta xoa xoa khuôn mặt tôi.

Tôi không né, để kệ anh ta làm gì thì làm.

“Dữ Tương, tôi muốn liên lạc với ba mẹ.”

Anh ta cười, “Lúc nào cũng được mà, chẳng phải trong phòng có điện thoại hay sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh giúp em gọi.” Anh ta chiều chuộng cầm lấy máy, thấp giọng phân phó vài câu, sau đó chuyển tai nghe cho tôi.

Tôi nhận lấy.

“Alô? Là Sinh Sinh phải không?”

Nghe thấy giọng mẹ, tôi gần như bật khóc.

Cắn môi đáp, “Vâng mẹ, con đây.”

“Con ở Vinh gia có tốt không?” Hôm nay mẹ không có lải nhải, “Hy vọng đứa con trưởng của Vinh gia sẽ chăm sóc tốt cho con, nó là một đứa tốt.”

Tôi liếc sang Dữ Tương đang ngồi cạnh một cái.

“Mẹ ơi, ba đâu rồi?”

Tiếng của ba truyền tới, “Sinh Sinh, sống ở Vinh gia đã quen chưa?” Ba cũng không lộ ra tư thái vồn vã gì, chỉ hỏi một vấn đề giống mẹ.

Tôi kiên định đáp, “Con tốt lắm ba.”

Ở bên cạnh Dữ Tương khẽ cười.

Cười đến làm cho cõi lòng tôi rét buốt.

“Ba, Hoàng thị xảy ra chuyện gì rồi? Cần con hỗ trợ không?”

“Đừng lo lắng, được làm vua thua làm giặc thôi mà, còn gì để mất đâu.” Ba nói, “Dù không có Vinh thị cũng đã có Dữ Tương, con đừng lo quá.”

Tôi vội la hoảng, “Ba…”

“Thời đại nào rồi, nam nam yêu nhau thì có sao đâu? Con bỏ nhà suốt mấy ngày, ba và mẹ con lo lắng đã đủ. Chỉ cần con bình an là được rồi.”

Vinh Dữ Tương đã dùng loại thuốc mê gì mê hoặc được ba mẹ tôi tới tận đây?

Hoàng thị không phải từng thu giành Vinh thị đó ư?

Thù địch chốn thương trường, tại sao trong nháy mắt đã thành bạn bè có thể phó thác đứa con?

Tôi thầm hận.

Gọi điện thoại xong, đơn giản hiểu ra hai chuyện.

Thứ nhất: Hoàng thị nảy sinh nguy cơ trọng đại.

Thứ hai: Việc giao tôi cho Dữ Tương làm cho ba mẹ yên tâm.

Bỏ máy, tôi nằm xuống giường, chỉ nguyện nước mắt nhấn chìm lấy tôi, tiện thể dìm chết đuối luôn cả con sài lang đang ăn vận đẹp đẽ bên cạnh này nữa.

Đáng tiếc bấu víu cả một ngày, một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi.

Mắt đã khô cạn.

Ba tôi đã quen chỉ điểm giang sơn, tôi đây quý phái phong nhã, mẹ tôi ung dung hào phóng, sao có thể nhẫn tâm để họ khi tuổi đã về già rồi lại phải chịu khổ chông chênh bên bờ phá sản, bị người ngoài châm chọc cười giễu?

Tôi ngoảnh qua, quan sát Dữ Tương đang đoan đoan chính chính ngồi bên giường.

Tôi nói, “Dữ Tương, xin anh hãy cứu Hoàng thị. Tài chính Vinh thị dồi dào, chắc chắn có thể trợ giúp Hoàng thị vượt qua cửa ải khó khăn.”

Dữ Tương nhíu mi, “Sinh Sinh à, thương trường cực kỳ biến ảo. Vinh thị mà tuỳ tiện nhúng tay vô, chỉ e không ổn.”

Anh ta vừa nói, vừa sải tay ra.

Thân thương ôm lấy eo tôi, làn môi anh ta đọng trên mặt.

Cả người tôi cứng đờ, vô phương nhúc nhích.

“Sinh Sinh, anh rất nhớ em. Anh vô cùng yêu em.” Thanh âm trầm thấp khiêu gợi của anh, có khi thôi miên được người ta dễ dàng.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.

Anh ta nhoài lên, từ tốn ở bên trên người tôi.

Tôi bặm môi, cũng nhẹ nhàng ngả xuống.

Kẻ cứ như con rối, phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của anh, là tôi ư?

Quần áo trên người lần lượt bị anh ta gỡ đi cứ như là chơi đùa, sự trần trụi khiến tôi càng thêm lạnh.

Mà Dữ Tương thì ấm nóng, cúi sát trên người tôi.

“Em gầy lắm, anh cũng không dám đè lên em.”

Tôi tự động giạng chân, để cho anh ta hành động.

Hô hấp anh ta trở nên thô suyễn dần dần, dồn dập hôn lên cơ thể tôi, cố gắng hết sức trấn an tôi khỏi cơn run rẩy.

“Sinh Sinh, không phải sợ.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành tôi, “Em run quá đi mất.”

Tôi dại ra hỏi, “Dữ Tương, anh sẽ cứu Hoàng thị sao?”

“Ừ, anh sẽ.” Mỗi một chữ anh nói lại ghim cứa vảo trái tim tôi, nhu tình vạn phần.

Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại.

Những vùng sóng âm lại bắt đầu ong ong lan truyền ở trong tai.

“Dữ Tương…” Tôi nói, “Bất luận tôi khóc lóc gào thét giãy giụa thế nào, anh cứ kệ đi nhé. Trói tôi lại cũng được.”

Những lời này, trước kia chuẩn bị để nói với Nello kia, ai đoán được giờ đối tượng đã thay đổi rồi?

Không làm đến bước cuối cùng, giao dịch sẽ không thành công.

Tôi không muốn lại thất bại nữa.

“Thế chẳng phải là cưỡng ép sao?”

Tôi cười, “Tôi thích vậy.”

“Ừm. Em thích là được rồi.”

Động tác nhiệt tình thêm.

Bóng tối và nỗi hoảng sợ rú rít ập đến, che phủ cả đất trời, nhấn chìm tôi xuống thăm thẳm là sâu.

Tôi nghe thấy mình kêu to cầu xin, nghe thấy tiếng Dữ Tương không ngừng rủ rỉ, “Sinh Sinh, Sinh Sinh…”

Cuối cùng anh ta vào được, cử động đã hoàn toàn buông thả, mạnh bạo tới tấp, tôi chưa từng trải qua.

Đây mới đích xác là bộ mặt thật của anh ta?

Tôi đau đến ngất đi, lại vì quá đau mà tỉnh lại.

“Sinh Sinh, em xem, chúng ta cuối cùng cũng kề cận nhau rồi.” Tôi nghe thấy anh ta vui sướng nói, “Anh vô cùng yêu em.”

Cơn đau làm cho tôi ngay cả khí lực nặn ra một nụ cười méo mó cũng không có.

Bám chặt lấy anh ta như bám lấy chiếc phao duy nhất, tôi say nồng ngủ.

Tôi cho rằng tâm lý bị thương, nên mới thành ra nằm bẹp dí một chỗ suốt mất ngày.

Ngày nào Dữ Tương cũng đến thăm tôi.

Tôi giấu giếm cảm xúc ngó anh ta, chỉ thấp thỏm anh ta đòi thù lao.

Quả nhiên…

“Sinh Sinh, em đã đỡ chưa?” Anh ta nói, “Anh nhớ em lắm.”

Cánh tay ấy lại duỗi ra, vừa nhẹ lại vừa khéo quấn lấy eo tôi.

Xương cốt toàn thân, lại rủng roẻng rã rời.

Tôi vô lực nhìn anh ta, cố phô nỗi sợ ra con mắt.

“Dữ Tương, thôi được không.” Tôi nhỏ giọng, “Tôi sợ đau lắm.”

Anh ta hôn lên lời cầu xin yếu đuối của tôi.

“Sinh Sinh, em nói là em thích vậy mà.” Anh ta nhồi nhét đống vô lý ầm ầm của anh ta vào trong cái thái độ lịch sự nho nhã, “Em nói thích bị trói. Lần sau anh mang còng tay đến, em thấy được không?”

Tôi phẫn hận nhắm nghiền mắt lại.

Hoàn toàn tuyệt vọng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui