Tạc Thiên

Những ngày kế tiếp, tâm tình rơi rớt cực độ. Không chỉ vì câu bụng dạ khó lường “nhúng tay khuấy động mặt nước” kia của Dữ Tương (tôi nhận định đó là bụng dạ khó lường); mà cũng bởi tâm tình không tốt trầm trọng thế, nên phải ứng phó ba mẹ khôn khéo trong nhà, không để họ nhìn ra điều gì bại lộ.

Lời đồn đãi về bất lợi của ngân hàng Guide, dần dần đã được truyền thông công bố, quả nhiên dần dần phát thành hồi hỗn loạn kinh tế và tài chính đáng sợ. Tôi chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không ngoài sở liệu, rất nhanh chìm xuống, cổ phiếu tăng vọt, so với nguyên vốn sụt giảm còn thăng cao hơn nhiều. Người khác nói chủ tịch Guide đã trải qua một lần ngăn cơn sóng dữ, năng lực càng hiển hiện. Chỉ khổ cho những cổ đông lớn không rõ ý tưởng, kẻ chức thấp bị kẻ chức cao thu mua vào.

Tôi nghĩ vẫn còn có những giao dịch ích lợi sâu hơn thế nữa kia, nhưng cũng chẳng tính hỏi. Vừa nhìn thấy tin đưa về phương diện này, liền không kiên nhẫn mà đáp qua một bên.

Hoàng thị phát triển thuận lợi, tôi sắm vai một chủ tịch trách nhiệm. Cảnh tượng thật vội vàng, vì thật ra chẳng cần đến một đường tài phú tròng trành gia tăng.

Từ trước không ngờ đến có ngày tôi cố gắng làm việc như vậy.

Cuối cùng cũng chính thức ký hợp đồng với công ty đồ trang điểm Fejoline, đó là một trong những hạng mục trọng điểm năm nay của Hoàng thị. Tôi quyết định thân chinh đến Canada.

Ra sân bay, luồng không khí lạnh rét phả vào mặt. Mùa đông của Vancouver, thì ra cũng lạnh đến thế. Một đêm tuyết đổ lớn, thế giới ngập lụt trong sắc tuyết trắng một màu.

Chẳng hiểu tại sao lại chợt hoài niệm mùa đông Hồng Kông, ở nơi nào, mùa đông có sương rơi đã là một ngày rất tuyệt.

Hiện lên trước mắt, dĩ nhiên là chim nhỏ chỉ thích hót ở ngoài phòng Vinh gia.

Thật sự là nổi điên. Tôi lắc lắc đầu.

Chớ nói chim hót và mùa đông không có vấn đề gì, tôi từ nhỏ đã sống Pháp, vì cái gì lại đi liên tưởng Hồng Kông.

Không khỏi mắng Dữ Tương, trong này chắc chắn có duyên cớ của anh ta, hại tôi đến ngày này.

Người của công ty chi nhánh đến sân bay đón sẵn, sau khi kiểm tra vài thứ đơn giản, họ đưa tôi đến khách sạn đã được sắp xếp. Tôi từ trước đến nay rất ít đi thị sát công ty chi nhánh. Nói thật, tôi tiếp nhận Hoàng thị cũng không hơn gì một ngày ngắn ngủi này. Có lẽ bởi thành tích kỷ lục, đã gây cho nhân viên công ty chi nhánh một cái ấn tượng chủ tịch ‘ác ma’.

Cho nên thái độ của bọn họ đối đãi tôi, nếu không là cực kỳ cẩn thận, thì dùng ‘câm như hến’ để hình dung cũng là một cụm từ có thể, như là lâm phải đại địch vậy.

Tuy rằng cảm giác trọng yếu của tôi bị cường điệu, nhưng kiểu thái độ này cũng không làm tôi thoải mái gì cả. Bị bọn họ vây quanh tiến vào khách sạn, tôi đột nhiên ý thức được nguyên nhân bản thân có cảm giác không khỏe sâu sắc thế.

Điều này làm tôi nghĩ đến những ngày bị giam lỏng, bị giám thị. Biểu hiện của viên chức bên công ty chi nhánh, cư nhiên có vài phần tương tự  những vệ sĩ ngày đó ngoài cười nhưng trong không cười.

Tôi lại mắng Dữ Tương, rồi lại lập tức kinh hãi.

Vì sao sau cuộc điện thoại đó, bất luận chuyện gì đi nữa tôi cũng nghĩ đến người này.

Nghe nói độc của yêu ma, đã rơi vào lòng người rồi, là đồng nghĩa với vô dược cứu chữa. Làm thế nào mà không sợ cho được?

“Ông chủ!”

Đang lúc kinh nghi, một tiếng nói lanh lảnh đã cứu tôi.

Thế là buông đầu óc miên man suy nghĩ, tôi quay đầu lại, không giấu được kinh ngạc vui sướng, “Hồng Băng?”

Hồng Băng mặc một chiếc áo khoác sáng màu, xách theo valy du lịch nhanh nhảu chạy vào cửa khách sạn. Nhân viên khách sạn bước lên phía trước đỡ đồ cho cô.

“May là kịp đó.” Hồng Băng đưa hành lý cho nhân viên, cười hì hì đi đến chỗ tôi, “Đại sự như ký hợp đồng với Fejoline, thiếu thư ký hạng nhất em đây là không được đâu nha!”

Ừ phải, tuy Bộ nhân sự đã phái thư ký tạm thời thay thế Hồng Băng, nhưng vẫn không thể phối hợp ăn ý với tôi được, tôi cũng không mang thư ký tạm thời đi cùng đến đây.

Năng lực làm việc của Hồng Băng cùng tính linh hoạt của cô, quả thật không ai bằng.

“Hết hai tháng nghỉ phép rồi à?” Tôi âm thầm tính toán thời gian, “Hay là em cũng trăn trở về ông chủ tốt bụng đệ nhất thiên hạ của em, không đành lòng xem anh sứt đầu mẻ trán?”

Hồng Băng đứng chỗ quầy lễ tân, làm thủ tục nhận phòng, bất mãn bảo, “Ai lại có nhiều tâm địa phong hoa tuyết nguyệt thế cơ chứ? Hai tháng nghỉ, thì một tháng em tranh thủ lãng mạn, một tháng đi làm tăng ca, chẳng phải có lời hơn? Thời đại thay đổi rồi, con người mới là chân lý.” Tinh thần cô phấn khởi, giống hệt một ca sĩ thần tượng Nhật Bản đứng giữa sân khấu nhìn trời hét váng lên: “Ta phải cố gắng!” Thật là chuyên nghiệp.

Tôi không khỏi bị làm buồn cười, giả vờ khổ sở, “Tiền lương tăng ca là gấp ba ngày thường, chẳng lẽ anh phải đi chịu thiệt?” Gặp được Hồng Băng, tâm trạng cũng chuyển biến tốt đẹp, vẻ mặt cũng vui vẻ hơn.

Nhân viên công ty chi nhánh bên cạnh ngó nhau chằm chằm, giống như không hiểu nổi vì sao chủ tịch vừa y hệt bị băng bó giờ bỗng hớn hở đến thế.

Gặp lại Hồng Băng, coi như một tin kinh hỉ ngoài dự định. Nói thật, không có cô, mọi chuyện đều không thuận, phiền phức nhiều hơn. Tôi coi đó là điềm lành cho chuyến đi Vancouver lần này. Tận dụng cơ hội, càng đè ép hình ảnh Dữ Tương không ngừng hiện lên trong óc xuống sâu thêm.

Từ chối lời mời của những người khác, tôi đi với Hồng Băng xuống nhà hàng dưới khách sạn để ăn cơm.

Hồng Băng lôi từ trong túi ra một cái hộp sặc sỡ màu, đưa cho tôi, phấn chấn nói, “Tặng anh, cảm ơn anh đã cho em nghỉ phép.”

Cô đối với tôi cũng là tâm ý chân thành, tôi vui vẻ nhận, bồi thêm một câu nói đùa, “Vì món quà này mà anh phải trả giá đắt gớm. Làm việc quá độ, thắt lưng vì vất vả mà đau ơi là đau luôn rồi.”

Mở quà ra, là một hộp nhạc tinh xảo, khéo léo đẹp tuyệt. Tôi mở hộp, cơ quan bên trong được vận hành, phát ra tiếng nhạc êm dịu réo rắt.

Dựng thẳng lỗ tai nghe xong hồi lâu, rõ ràng là bài Ba chú heo con[1].

Nguyên tưởng là sẽ được nghe Sông Danube xanh[2] mà.

Đúng là một cô gái nhỏ. Tôi chớp mắt với Hồng Băng, cười cô tâm hồn còn chưa đủ trưởng thành.

Hồng Băng nói, “Hộp nhạc này, khi nào anh đau buồn thì mở nó ra, nó có thể giúp anh thấy khá hơn.”

“Nói thế, vậy đây là cái hộp ma thuật hiếm có khó tìm rồi?” Tôi chọc cô, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng. Chẳng lẽ cô biết tôi và Dữ Tương có đủ loại chuyện cũ, bằng không, làm gì mà nói ra hai chữ ‘đau buồn’ được?

Nghĩ đến đó, sắc mặt nhất thời có phần khó coi.

Hồng Băng vốn thông minh, lập tức nhìn ra. Cô đang cười đến cực kỳ rạng rỡ, giờ phút này lại thật cẩn thận, “Ông chủ, không vui chuyện gì? Anh không thích bài hát này?” Trong giọng nói dẫn theo vài tia sợ hãi.

Dữ Tương và tôi cũng không phải nhân vật quốc tế, gì mà có thể có nhiều người chú ý như vậy? Sắc mặt tôi trầm xuống xong, liền tỉnh táo lại, biết mình chột dạ, có mỗi chút ít biến động nho nhỏ đã nghi thần nghi quỷ rồi, vội cười lớn xua xua hai tay, “Em nghĩ gì đấy? Anh chỉ là nghĩ, một tháng nghỉ dài hạn, chỉ đổi bằng một cái hộp nhạc, thật là chẳng lời gì cả.”

Đến đoạn ấy, mọi người sẽ đều chuyển đề tài, xem như sự tình thế là xong, tiếp tục hân hoan cười nói.

Không ngờ Hồng Băng nghe xong câu nói của tôi, bỗng nhiên nghiêm túc thở dài, vẻ mặt nghiêm trang nói với tôi, “Ông chủ, anh luôn không được vui vẻ đúng nghĩa. Tại sao?” Ánh mắt của cô, là chân thành giúp một người bạn cởi bỏ khúc mắc.

Đây là một cú đánh mạnh bất thình lình, tôi phòng thủ không kịp, chỉ có thể trợn trừng mắt.

Tôi không vui vẻ? Phải chăng trong mắt Hồng Băng, tôi là một chủ tịch suốt ngày cau mày khổ não, một người đàn ông chung quanh tràn ngập lo sầu?

Tôi không thừa nhận.

Cho tới nay, nguyên nhân để cho tôi cố gắng như thế, chính là tôi không muốn lại bị Dữ Tương vây hãm, không muốn lại đầy ắp cảm giác vô lực, không muốn lại thêm một lần yếu đuối vô năng.

Tôi hy vọng, trong mắt người đời, tôi là một thằng đàn ông đứng trong gió lốc chỉ huy tất cả.

“Hồng Băng, không cần mong tưởng đi đoán nội tâm người khác.” Thật lâu, tôi mới phun ra một hơi, khô khốc nói.

Có lẽ bởi sắc mặt tôi quá mức khó coi, Hồng Băng đành khốn quẫn cúi đầu. Cô vô cùng bất an, “Xin lỗi ông chủ, em đã lẫn lộn quan hệ cao thấp với quan hệ bạn bè.”

Tôi thở dài, ôn hòa nhìn cô, “Chúng ta là bạn.” Nhưng là bạn gì, cũng không có quyền vạch ra trên người tôi miệng vết thương đầm đìa máu, tìm tòi đến cùng.

Tôi xoa xoa mái đầu cúi thấp của Hồng Băng, “Ăn no chưa? Ngày mai còn có việc, nên đi nghỉ sớm đi.”

Vì thế gọi nhân viên tính tiền.

Vào thang máy, Hồng Băng vẫn cúi đầu. Tôi biết phản ứng của mình vừa làm bị thương lòng quan tâm của một cô gái, cuộc nói chuyện vừa rồi thật sự rất khó khiến cô bình tĩnh nổi.

Con gái đang yêu, có phải đều muốn chia sẻ cảm nhận tình yêu với người khác?

Chỉ là một sự quan tâm bình thường, đối với bất cứ người nào mà nói, cũng không tính là rình mò xâm nhập, sao tôi lại có thể thất thố thế kia?

Tôi đưa Hồng Băng đến tận cửa phòng của cô, mới nói, “Hồng Băng, anh sẽ giải thích, em đừng để ở trong lòng.”

“Em mới là người phải giải thích mới đúng.” Hồng Băng ngập ngừng lí nhí một câu, lại cúi đầu một hồi, rất nhanh ngẩng lên đối mặt với tôi cười rạng rỡ, “Thật là, chuyện to tát gì đâu? Anh giải thích hay em giải thích, hợp đồng ngày mai mới là quan trọng. Em còn phải xem lại tài liệu. Ông chủ ngủ ngon nhé. Sáng mai gặp sau.” Rồi thoải mái vẫy tay với tôi, vào phòng.

Quả thật chuyện to tát gì đâu, làm sao phải áy náy đau lòng đến thế.

Bộ dáng Hồng Băng, mới là phong cách công dân hiện đại đô thị.

Ai~ tôi là ngoại tộc rồi.

Tôi ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi, trở về phòng mình.

Tắm nước nóng xong, mở hệ thống sưởi trong phòng đến mức tối đa, thư thái mặc áo ngủ ra ngoài. Lật lật tờ báo, không thấy có tin tức gì đáng chú ý, tầm mắt tôi vừa chuyển, đã thấy hộp nhạc đặt trên ghế salon.

Dù sao cũng không có việc gì, nhàn rỗi đi qua, mở cái hộp, để ở giữa chiếc giường lớn mềm nhuyễn.

Tiếng nhạc ‘Ba chú heo con’ nhẹ nhàng vấn vít trong không gian, đúng là một bài hát có thể giúp lòng người thấy tốt đẹp.

Hồng Băng bảo, “Lúc anh thấy đau buồn thì mở nó ra, nó có thể giúp anh thấy khá hơn.”

Cô còn bảo, “Ông chủ, anh luôn không được vui vẻ đúng nghĩa.”

Chẳng lẽ trên mặt tôi, thật sự trắng trợn viết ba chữ không-vui-vẻ?

Phê duyệt công văn phát triển Hoàng thị, tôi phí hết tâm huyết mới phát hiện, chính mình căn bản không đạt được mục tiêu, tôi cuối cùng vẫn không thấy được sung sướng, đúng không?

Thật ra Hồng Băng rất đáng bội phục, cô tràn ngập tình cảm đặc biệt của con người hiện đại, có thể thích ứng với mọi biến hóa của xã hội vô tình, không vì yêu hận phiền não, có gan tranh thủ có gan quên đi.

Giống chuyện tối nay, tôi sẽ không thể giống cô, trong đầu không thể coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh được.

Chẳng lẽ hiện tại mọi người ai ai cũng rất kiên cường?

Tôi đây chẳng lẽ chính là nhân vật Lâm muội muội[3] không phải thay đổi trong Hồng Lâu Mộng[4] kia?

Nghe đi nghe lại Ba chú heo con xong mấy lần nữa, mới gạt suy nghĩ hỗn độn sang một bên, đóng lại hộp nhạc, nằm vật xuống ngủ.

Đắm mình giữa chăn nệm mềm nhũn, cơn buồn ngủ rất nhanh phủ lên.

Trước mắt phảng phất có rất nhiều đám mây phiêu đãng, đẹp mắt vô cùng. Tôi như ngồi trên xích đu lên xuống, thân mình không ngừng di chuyển.

“Sinh Sinh…” Bên tai như nghe thấy giọng nam quen thuộc. Hoa lệ trầm thấp, như thể tiếng gọi hấp dẫn của Ma vương, không thể cưỡng lại, thầm nghĩ đần độn muốn đi đến gần hắn.

Giữa cơn hồ mê, cảm giác trong đêm khuya trước kia có Dữ Tương ngồi trên giường lại ùa tới. Vẫn như cũ ấm áp ngọt ngào, làm cho ngay cả tâm người cũng say. Trên môi bỗng nhiên nóng hầm hập, tựa hồ có ai đó không nhẫn nại mút liếm không ngớt.

Tôi bị dây dưa không rõ giữa cảnh trong mơ và hiện thực, chợt cảm thấy không đúng?

Cảm xúc chân thật như thế, làm sao lại là cảnh trong mơ?

Chẳng lẽ có người…

Tôi đột nhiên chấn động, liều mạng ép mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cắn răng thật vất vả mở to hai mắt, một hồi lâu sau giác quan mới khôi phục được công dụng.

Trước mắt không một bóng người, trong không khí chỉ có hơi thở của tôi dung hàm nỗi sợ hãi.

Có tiếng gõ cửa khẽ khàng.

Nửa đêm tĩnh lặng, hơn nữa vừa mới đụng phải cơn ác mộng đáng sợ, lòng tôi cả kinh, túm chăn trầm giọng nói vọng, “Ai?”

Người ngoài phòng tựa hồ có điểm do dự, vài giây đồng hồ sau, mới đáp, “Em ạ.”

Tôi thở phào một hơi, xuống giường. Cửa vừa mở ra, đã thấy Hồng Băng cúi đầu đứng trước mặt.

“Không phải lại định đến giải thích đấy chứ? Hồng Băng, chuyện chúng ta giải thích cho nhau chắc không đến nỗi kéo dài đến sang năm đâu nhở?” Cố tình bày ra kiểu nói cười chê, tôi không muốn Hồng Băng về sau trong lòng có cái gì vướng víu.

“Ông chủ…” Hồng Băng ngẩng đầu, bi ai mở miệng.

Tôi thật kinh ngạc phát hiện, đôi mắt to của cô cư nhiên sưng đỏ lạ thường.

“Làm sao vậy?”

Hỏi ra câu này, hệt như cơn hồng thủy dội tung đê vỡ, Hồng Băng rốt cuộc không còn chịu nổi, nhào vào ngực tôi khóc rống lên.

Giữa đêm khuya, nhân viên khách sạn lập tức chạy tới xem xét.

Tôi xấu hổ chống chế vài câu, rồi kéo Hồng Băng vào phòng, để cô ngồi trên ghế salon.

Hồng Băng khóc một hồi mới vất vả ngừng được, nức nở, “Em chia tay với anh ấy rồi.”

Anh ấy, đương nhiên chính là chú rể của Hồng Băng.

Tôi cảm thán, không tưởng được cô vốn kiên cường đấu tranh tinh thần sau lưng như thế, cũng không thể kiềm chế được thương tâm.

Tội gì, giả bộ hạnh phúc trở về đối mặt thế nhân, lại giữa đêm khuya nhịn không được nữa, khóc thành nông nỗi này

“Lý do? Anh ta đối xử không tốt với em à? Hay là gây ra chuyện xấu gì?” Thế sự khó liệu, không lâu trước còn muốn cô nhất định hạnh phúc mỹ mãn, tràn ngập nhiệt tình.

Hồng Băng sâu kín cúi đầu, cắn răng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, trên người Hồng Băng cũng sẽ xuất hiện vẻ ưu sầu kiểu trẻ con như vậy, “Em cũng không biết tại sao lại thành thế.” Cô khóc ròng, “Em cái gì cũng không nói ra lời, nhưng mà trong lòng vẫn khổ, vẫn khổ lắm.”

Vốn là bất đắc dĩ đi trấn an cô nhóc, mà nghe Hồng Băng nói xong, tôi bất chợt rúng động, tâm cũng theo đó mà run rẩy, đau rút thêm.

Cái gì cũng không nói ra lời, nhưng mà trong lòng vẫn khổ…

Thì ra, thiên hạ cũng phải chịu nỗi khổ tâm phế như thế, không phải chỉ một mình tôi.

Lúc này đồng bệnh tương lân, thế là tìm mọi cách an ủi Hồng Băng. Tôi trời sinh biết cách ăn nói, nhưng nói ra vô số từ ngữ an ủi cũng không thay đổi được thần sắc bi thương trên mặt Hồng Băng, đành phải sửa miệng khuyên cô đi ngủ.

Cuối cùng cũng khuyên được cô đi ngủ, nhẹ nhõm thở một hơi.

Náo loạn như vậy mất gần đêm, giấc ngủ không còn đủ.

Tôi áp theo tác phong quý tộc nhường giường lớn cho Hồng Băng, còn mình chịu thiệt ra sofa nằm. Còn chưa tỉnh lại, đã cảm thấy thắt lưng xương sống cả người đều đau.

Hồng Băng cũng đã rời giường, ở bên tai tôi khe khẽ, “Ông chủ, em rất tốt bụng nói cho anh biết, anh được phép ngủ thêm hai mươi phút nữa. Nếu không, buổi lễ ký hợp đồng của Hoàng thị và Fejoline chúng ta có thể sẽ bị muộn.”

Qua một đêm, nghe âm điệu giọng cô, giống như đã hoàn toàn chuyển biến. Chẳng lẽ con gái có tinh thần thích ứng thế giới mạnh đến thế?

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, thấy trên mặt Hồng Băng là hai vòng mắt to đùng, đấy là tàn dư tối qua khóc quá mức lợi hại, bèn hỏi, “Hồng Băng, không có việc gì chứ?”

Sắc mặt Hồng Băng buồn bã, che giấu cười cười, “Còn có việc lớn gì nữa nào. Đàn ông cả thôi. Ông chủ, chuyện này người nhà em cũng không biết, nên là…”

Tôi lập tức lắc đầu, “Anh cũng không gàn dở vậy đâu, đi trông nom đến cả người nhà của em. Chuyện tối qua, sẽ giữ bí mật.” Tôi động người đứng dậy khỏi ghế, xoa xoa một chút cái thắt lưng bị đau, còn nghiêm chỉnh bảo, “Thật ra lúc em thương tâm chấp nhận tới tìm anh, anh rất cảm động. Trên thực tế, anh vẫn coi em là bạn tốt.”

“Lúc đó đã thất lễ rồi.” Hồng Băng che miệng cười, “Không ngờ mình lại khóc lớn đến thế vọt luôn tới chỗ ông chủ. Có điều lúc ấy em quả thật cảm thấy ông chủ nhất định có thể giúp em giải quyết đau khổ.”

“Ồ? Vì sao?” Chẳng lẽ mặt tôi lại giống một kẻ làm công tác tâm lý bí mật hả?

Hồng Băng cười ngất, “Không có gì, trực giác thôi.”

Cô nói vậy, ngược lại tôi đã biết nguyên nhân.

Bởi vì trong mắt cô, tôi nhất định là người đã phải chịu rất nhiều đau xót, cho nên đối với hoàn cảnh của cô, sẽ đồng cảm được càng nhiều.

Đề tài lại không khỏi chuyển tới tối hôm qua, “Hồng Băng, em thật sự thấy anh không hề vui vẻ?”

“Anh muốn biết đáp án thật lòng?”

“Ừ, nói thật đi.”

Trải qua một đêm, quan hệ giữa chúng tôi càng thêm gần gũi, Hồng Băng không còn kiêng kỵ, “Haiz~ Ông chủ. Một người không vui vẻ, bất luận che giấu sầu não như nào cũng là không vui vẻ. Giống em thôi, cười đến sung sướng, cũng giấu không được nhát dao bị đâm trong lòng.”

Cô không còn mỉm cười, mà bặm môi cúi đầu.

Tôi không nói gì cả.

Cũng là kẻ rơi xuống vực cả thôi.

Là ngực đau đớn kịch liệt, nên cô liền nhớ tới tôi cũng đồng dạng bi thương với cô? Chẳng lẽ điều này cũng tâm linh cảm ứng được?

Thương cảm qua đi, hết thảy hồi phục bình tĩnh. Không biết nên khen bọn tôi biết đối mặt, hay là thán bọn tôi lãnh huyết ngay cả lòng cũng vô tình, không chịu thêm dù chỉ một phút đồng hồ hối tiếc.

Hồng Băng về phòng, chuẩn bị giấy tờ. Tôi cất hộp nhạc của cô đi. Hai người thay quần áo xong là gặp lại nhau ở hành lang, nhân viên khách sạn không khỏi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

Này không phải khó hiểu.

Là quan hệ nam nữ giữa thủ trưởng với cấp dưới, đêm hôm khuya khoắt con gái khóc lóc chạy đến phòng đàn ông nguyên đêm không ra, ai mà chả loạn tưởng chả thông suốt. May mà đó là  một đất nước thoải mái, tôi cũng không e dè với việc này nhiều, cũng chẳng muốn giải thích.

Tất cả đều bình thường.

Vào thang máy, cửa vừa khép lại, bỗng nghe thấy một giọng nam hô, “Xin chờ một lát.” Một cánh tay mặc Tây trang hàng hiệu, cứ như vậy theo khe hở của hai cánh cửa đang dần khép, kiên quyết chen vào.

Cửa thang máy gặp chướng ngại, tức khắc lại một lần nữa mở ra.

Tôi ung dung đánh giá người đàn ông nọ, cao to lực lưỡng, rất có anh khí. Hắn mở cửa thang máy ra xong, cũng không đi vào, nghiêng người đứng ngó ở ngoài cửa, cứ ấn nút mở cửa, tựa hồ đang chờ ai.

Quả nhiên, thêm vài người cũng đồ Tây trang đi tới. Người nào người nấy cao lớn, đi giữa là một người có thần thái thanh tĩnh, hết sức hấp dẫn lực chú ý của người ta. Thang máy khách sạn tuy rằng không nhỏ, những nhiều gã đàn ông to lớn đi vào như thế, không gian tất nhiên trở thành chật chội.

Tôi và Hồng Băng, lẽ đương nhiên bị dồn về một góc.

Người đàn ông cực kỳ hấp dẫn người ta kia, đứng trước mặt tôi, có thể nói là hoàn toàn chắn hết cả đường của tôi.

Hồng Băng so sánh đám người không thua gì xã hội đen, bị dọa cho phát khiếp. Nhưng tôi lại không nói gì cả.

Tôi, trấn định thong dong đến tận đây, mà từ lúc thấy người này, hồn vía đã bay biến lên mấy tầng mây, không biết xác ở chỗ nào.

Lại quỷ mị xuất hiện, lại cường ngạnh không để ai cự tuyệt.

Tôi kinh ngạc nhìn người trước mắt, đem tình trạng của Hồng Băng ném tuốt luốt đi đâu.

Hai tên đàn ông trong thang máy bốn mắt nhìn nhau, một người rụt rè sợ hãi, vô cùng khiếp đảm, một người thâm trầm nội liễm, không biết nghĩ gì, thật sự đúng là một bộ phim buồn cười.

Huống chi trong thang máy lại có rất nhiều người đứng xem?

Nhưng tôi nói không ra lời. Thân tôi lòng tôi, tất cả đều run rẩy, giống như chỉ cần động đậy đầu ngón tay thôi, cơ thể sẽ tan tành thành vô số mảnh, rơi trên đất thành một đống rác.

Suy nghĩ đình trệ, chết lặng thật sự.

Người trước mắt, Dữ Tương, ánh mắt của anh từ lúc thấy tôi liền không mảy may di động, giống như biết mình chỉ cần bằng ánh mắt là có thể đem tôi lăng trì.

Cả người, đều chìm đắm trong ánh mắt anh.

Trong mắt Dữ Tương chất chứa nhiều hàm nghĩa lắm, như thể bảo tàng Solomon[5].

Lóe ra trong suốt, sáng như sao trời.

Đáng tiếc tôi đã quá mức kinh hoàng, căn bản không thể nào phân tích.

“Ding!” Thang máy bỗng nhiên phát ra chuông báo lanh lảnh.

Tôi thế là chấn động, giống hệt vừa đại mộng sơ tỉnh. Thì ra đã xuống đến tầng một.

Hồng Băng bị ép ở gần cửa nhoi ra ngay, ở cửa căng thẳng chờ tôi. Tôi cũng muốn đi ra ngoài, bất đắc dĩ bị Dữ Tương chắn trước mặt.

Đụng phải khắc tinh. Gặp anh, tôi làm sao có được tí khí lực nào để nhấc chân chứ?

Ngay cả hô hấp cũng không thể thông thuận.

Mấy người đàn ông bên cạnh Dữ Tương cũng tốp năm tốp ba ra khỏi thang máy, tôi hy vọng anh cũng nhanh nhanh đi ra đi, anh lại cố tình không thèm nhúc nhích, chỉ một mặt chằm chằm nhìn tôi.

Khách muốn lên thang máy bị vệ sĩ của Dữ Tương nho nhã lễ độ ngăn trở, trời mới biết họ dùng đến cái lý do buồn cười nào? Tôi không dám lơ đãng đi nghe, lực chú ý tập trung ở trên người kẻ nguy hiểm nhất.

Ánh mắt thâm thúy tối tăm nhìn xoáy vào tôi, bỗng nhiên xoay qua nhấn nút vào tầng cao nhất khách sạn.

Cánh cửa đóng lại, nhất thời, không gian nhỏ hẹp như vậy chỉ còn hai người chúng tôi.

Áp lực làm cho không thở nổi. Tôi nhịn xuống cơn đau trong ***g ngực, kiên quyết không hé răng.

Dữ Tương chỉ nhìn tôi, trước sau không nói gì. Ánh mắt anh chẳng mảy may di động lấy một phân, làm cho khó có thể ngăn cản, giống như bị ánh mắt ấy thiêu đốt.

Dùng dằng mãi như thế, cuối cùng cũng đến tầng cao nhất. Cửa lại mở ra.

Tôi rình sắc mặt Dữ Tương, bất an nơm nớp, sợ anh lại xuất ra một cái thủ đoạn tra tấn người ta nào đó.

Hay là phải ném tôi từ nơi này xuống? Lấy bản lĩnh anh ta, tuyệt đối không ai có thể gán tội danh mưu sát để tống anh ta vào tù được.

Đang suy đoán không ngừng, Dữ Tương rốt cuộc cũng động, đi đến gần chỗ tôi.

Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.

“Tối hôm qua em ngủ cũng phòng với một thư ký?” Cách tôi một khoảng bé xíu thì anh dừng lại, không còn bước thêm. Khẩu khí lời nói, nói là ghen tỵ, không bằng nói là châm biếm còn hơn.

“Thì đã sao nào?” Lửa giận bùng lên, tôi hung hăng phản kích, “Vinh Dữ Tương, đừng tưởng rằng nhất định có người cố chấp trung thủy với một mình anh.”

Hiển nhiên, phản kích cũng không thành công.

Trên mặt Dữ Tương không hề gợn sóng, cái nhìn khiêu khích của tôi cũng không có chút dấu hiệu hạ thấp nào.

Cửa lại đóng lại. Thang máy đi xuống tầng dưới.

Hai chúng tôi dùng ánh mắt đánh giá nhau, giằng co trong im lặng.

Mùi hương quen thuộc của Dữ Tương bay tới chóp mũi. Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

“Vinh Dữ Tương, tối hôm qua anh đã lẻn vào phòng của tôi?” Lúc ấy trong phòng như có như không, chính là hơi thở quen thuộc ấy.

Rõ ràng kinh giác, chẳng lẽ chính mình vẫn còn tại trong lòng bàn tay anh ta, chẳng qua ***g sắt giờ rộng hơn mà thôi.

Nếu anh gật đầu, tôi nhất định sẽ lớn tiếng hét ầm lên.

Giống như thí nghiệm tính kiên nhẫn của tôi, Dữ Tương lạnh lùng nhìn tôi rất lâu, cũng không mở miệng.

Tôi nảy sinh uất ức, bị người vây trong thang máy mà xem, còn vô lực phản kích lại, trong cái nhìn, ý bất khuất dần dần tăng.

Lúc này, lại “Ding” một tiếng, báo cho chúng tôi biết rằng đã tới tầng một rồi.

Cửa mở, vẻ mặt lo lắng của Hồng Băng lẫn đám vệ sĩ của Dữ Tương vẫn còn ở bên ngoài.

Nguyên tưởng rằng Dữ Tương ấn tiếp lên tầng cao nhất nữa, ở trong thang máy chọc ghẹo tôi cho thỏa, không ngờ anh cư nhiên xoay người đi ra.

Trước khi rời đi, trong không gian nhỏ bé của thang máy, ném cho tôi một câu băng lạnh, “Sinh Sinh, em vẫn nghĩ anh cố chấp chung thủy với một mình em?”

Châm chọc cười nhạo vô tận, ẩn giấu trong đó.

Tôi đứng ngốc ra trong một góc thang máy, không nhúc nhích nổi.

Một lời của anh, nghe xong, cơ hồ có thể phun ra một ngụm máu.

Đám Dữ Tương hăng hái đi khuất, Hồng Băng mới khép nép vào thang máy, kéo hồn vía mắt tăm mất tích của tôi lại.

“Ông chủ? Anh ổn không?”

Tôi chầm chậm hoàn hồn, đem tầm mắt chuyển tới chỗ Hồng Băng, “Anh không sao.”

“Đó là chủ tịch Vinh thị phải không? Lần đầu tiên gặp người thật, đẹp trai hơn nhiều so với trên báo.” Hồng Băng nhìn ra tôi mấy phần kinh hoàng, biết điều không hỏi nguyên do, “Buổi lễ ký hợp đồng sắp diễn ra rồi, chúng ta phải đi nhanh đi thôi.”

Tôi gật gật đầu, đi cùng Hồng Băng ra cửa khách sạn.

Hợp đồng với Fejoline, kỳ thật đã đàm phán thỏa đáng, ký hợp đồng cũng chỉ là hình thức cuối cùng. May là thế. Cho nên dù lòng tôi không yên, tâm tưởng thất thường, vẫn thuận lợi ký xong được bản hợp đồng.

Ký xong, mọi người hứng khởi tham gia tiệc mừng. Thân là chủ tịch Hoàng thị, thật sự không thể chối từ, đành phải ép mình cười đứng tiệc rượu gần nửa tiếng.

Rất nhanh, bắt đầu có điểm choáng váng. Tôi giải thích với đối tác, rằng tôi bị mệt, lại ngủ không đủ, rốt cuộc cũng trốn khỏi được bữa tiệc rượu mà chạy về khách sạn.

Vancouver, chắc chắn là tai họa liên tục, nên sớm quay về nước Pháp tuyệt vời đi thôi. Tôi ở trong thang máy đã có quyết định này.

Nơi nào có Dữ Tương, nơi đó nhất định không phải niết bàn.

Tôi ra khỏi thang máy, vội vàng trở về phòng mình, trong lòng thực sợ hãi bị bắt gặp Dữ Tương.

Sự e ngại của tôi với anh, chỉ sợ cả đời này không tiêu trừ được.

Rút chìa khóa mở cửa phòng, tôi cẩn thận quan sát cửa, rồi xoay người.

Nhất thời chết cứng, lại không thể động đậy.

Trong phòng có khách không mời, đang đứng phía trước. Trên tay anh ta cầm chiếc áo ngủ, lạnh lùng nhìn tôi.

Vừa lúc xoay người khóe mắt tôi đã thấy một cảnh chân thật. Anh vừa mới nâng áo ngủ của tôi lên đặt cạnh sườn mặt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Tim đập nhanh…

“Không phải còn tham gia tiệc mừng ư? Về sớm vậy.” Ngữ khí tự nhiên, không hề khốn quẫn xấu hổ.

Tôi gào to, “Vinh Dữ Tương! Đồ biến thái! Bỏ áo ngủ của tôi ra.”

Mỗi lần thấy người này, khí lực toàn thân đều bị rút cạn.

Vẻ mặt Dữ Tương thản nhiên, “À? Là áo ngủ của em à?” Dưới ánh mắt phẫn nộ của tôi, anh tùy tiện ném nó đi, còn cười, “Anh còn tưởng là của thư ký cục cưng của em chứ.”

“Mặc kệ là của ai, hành vi của anh cũng đều giống như biến thái.” Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Anh nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.”

Ánh mắt âm trầm của Dữ Tương giam cầm lấy tôi, làm cho tôi đổ mồ hôi lạnh. Anh bước lên từng bước, tôi lập tức cũng lùi về phía sau vào bước.

“Sinh Sinh, đừng dụ dỗ kẻ nào khác.” Dữ Tương chậm rãi bước tới gần, giống hệt thợ săn mỉm cười đến gần con mồi của hắn, “Kẻ bị dụ dỗ kia, sẽ rất thảm đó.”

Đụng phải cái cười mỉm không rõ hàm nghĩa của anh, tôi kinh hoàng táng đảm.

“Dữ Tương, đột nhập phòng người khác, xâm phạm đồ dùng riêng tư, là phạm pháp.”

“Đơn giản là nhân viên khách sạn đưa nhầm chìa khóa, mà anh… vừa vặn vào nhầm phòng bên cạnh thôi. Đây chắc không tính là tội lớn đâu nhỉ?”

Lại lấy cớ một cách giảo hoạt! Dường như trời sinh ra anh ra có sẵn khả năng thiên phú đó rồi.

Tôi oán hận trừng anh, chống đỡ chính bản thân đang càng lúc càng mất đi ý chí chiến đấu.

Dữ Tương quan sát tôi theo dõi anh, rồi đoán chừng tôi không còn động tác gì bèn hơi khép mắt lại, hít thật sâu mấy cái, như thể cố hết sức ngửi lấy mùi hương trong không gian.

Lại làm trò gì? Lông tơ của tôi dựng đứng. Chẳng lẽ anh ta thả thuốc mê gì đó trong phòng, sẽ đối với tôi…

“Trên người của em không có mùi.”

“Gì?”

Khác với cái mỉm cười lạnh lẽo của sáng nay, Dữ Tương bỗng nhiên nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng, “Sinh Sinh, trên người em không có mùi của con đàn bà ấy.”

Bỗng nhiên như bị sét đột ngột đánh trúng đỉnh đầu.

Lục phủ ngũ tạng đều nát tan.

Tại sao nửa ý chí chiến đấu…

Tôi hít mạnh, nhưng không cách nào cổ vũ chính mình thêm được. Trên môi nóng lên, Dữ Tương đã xâm lược tiến vào.

Đang lúc cảm xúc của tôi lay động bốc lên không ngớt, người này lại lướt qua lui về đằng sau.

Lập tức, như bị rơi vào hư không. Tôi thất vọng đến suýt rơi lệ.

Dữ Tương lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách nhất định, dịu dàng ngắm nhìn tôi.

Giờ phút này, tôi vẫn còn đắm đuối trong bể dịu dàng của anh chưa tỉnh lại được, ngơ ngác trước cái nhìn của anh.

“Sinh Sinh, là em đến nhiễu loạn anh trước. Có đi thì phải có lại, không tính là quá phận đấy chứ?” Sau câu đó, Dữ Tương thản nhiên tự đắc, đi ra khỏi phòng.

Tôi si ngốc dõi theo bóng dáng ấy sao mà thong dong.

Đến tận khi cửa phòng đóng lại, tôi vẫn còn trong mộng.

Có đi thì phải có lại? Không gì hơn điều này.

Dữ Tương, ngàn dặm xa xôi đến, mưu kế rải khắp nơi, lẽ nào vì một cú điện thoại của tôi “khuấy động mặt nước” quấy nhiễu anh?

Hoặc giả, anh cũng giống tôi, trúng độc quá sâu rồi…

Tôi thở dài, cầm lấy điện thoại, bấm gọi quầy lễ tân.

“Tôi ở phòng 1709, xin đặt giúp tôi hai vé đi Pháp sớm nhất. Mặt khác, xin hỏi một chút, phòng bên cạnh phòng 1709, người ở phòng đó họ Vinh phải không?”

“Không thể tiết lộ? Bỏ đi, cám ơn.”

. / .

Chú thích:

1. Ba chú heo con

(nghe trong file down music)

2. Sông Danube xanh

Tên gốc là Le Beau Danube Bleu, là một điệu waltz được viết bởi Johan Strauss.

(nghe trong file down music)

3+4. Tác phẩm “Hồng Lâu mộng” và nhân vật Lâm muội muội

Hồng lâu mộng hay tên gốc Thạch đầu kí là một trong bốn kiệt tác (tứ đại kì thư) của văn học cổ điển Trung Quốc (3 kiệt tác kia là Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, Tây du kí của Ngô Thừa Ân và Thủy Hử của Thi Nại Am). Tác phẩm được Tào Tuyết Cần sáng tác trong khoảng thời gian giữa thế kỉ 18 triều đại nhà Thanh của Trung Quốc.

Tác phẩm ra đời vào khoảng giữa thế kỉ XVIII, đời nhà Thanh, 80 hồi đầu do Tào Tuyết Cần viết, 40 hồi sau do Cao Ngạc viết thêm và soạn thành sách. Ngoài ra Hồng lâu mộng còn có một số tên khác như:

 Thạch Đầu Kí tức là chuyện Thần Anh đầu thai xuống hạ giới trả nợ tình duyên rồi lại trở về kiếp đá.

 Tình Tăng lục hay Phong Nguyệt bảo giám

 Thập nhị kim thoa lấy chuyện mười hai cô gái đẹp trong truyện để đặt tên.

 Kim Ngọc kì duyên: Bảo Thoa có vàng, Bảo Ngọc có ngọc nên Bảo Ngọc lấy Bảo Thoa là Kim Ngọc kì duyên.

Lâm muội muội là nhân vật Lâm Đại Ngọc trong truyện, một cô gái yếu đuối từ thân xác tới tâm hồn. Cô mẫn cảm như một sợi dây đàn căng thẳng, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ rung lên thành cung bậc. Đang tuổi yêu đương, tiểu thư Lâm luôn giữ một ánh nhìn xám xịt về tương lai, vẫn chôn hoa, khóc hoa và viễn cảnh về chia lìa đôi lứa. Trong hội thơ, cô là một người làm thơ tài hoa nhất.

5. Bảo tàng Solomon

Tên đầy đủ là bảo tàng Solomon R. Gugenheim, có hình dáng như một con thuyền giữa thành phố New York, Mỹ. Đây là địa chỉ không thể bỏ qua đối với những người đam mê nghệ thuật đương đại. Vị trí tọa lạc của viện bảo tàng này khá đắc địa khi nằm trên đại lộ số 5, thuộc khu Upper East Side. Guggenheim Museum có tên gọi ban đầu là “Bảo tàng tranh vẽ không gian ba chiều” và là nơi triển lãm của các nghệ sĩ hiện đại tiên phong như Kandinsky và Piet Mondrian.

Với kiến trúc xoắn ốc độc đáo, những bước chân đầu tiên của du khách tham quan ở đỉnh bảo tàng, sau đó đi dần xuống mặt đất qua một đoạn đường hơi nghiêng. Sau khi thưởng lãm nghệ thuật, du khách có thể dừng chân ở các nhà hàng, quán cafe hay lang thang ngắm hàng hóa ở ba cửa hàng và các hiệu sách trong khuôn viên bảo tàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui