Tạc Thiên

Hiệu suất của ba thật là không có gì để mà phàn nàn. Hôm sau vừa đến công ty đã gặp ngay một bóng khách quý ở sẵn trong phòng, không hề xa lạ.

Quả nhiên là một thành viên Hội đồng quản trị khác của Vinh thị, cũng là một ông bác khác của tôi.

Tôi thấp thỏm Dữ Tương liệu có phát hiện, chỉ có thể làm ngơ không biết gì, tới văn phòng Dữ Tương.

Vừa mới cắm mặt vào trong đống văn kiện, điện thoại trên bàn đã réo.

Tôi hơi hồi hộp.

Dữ Tương căn bản không biết sắp phát sinh chuyện gì, tùy tay nhấc điện thoại.

“Alô, tôi là Dữ Tương đây.”

Nghe xong một hồi, sắc mặt Dữ Tương đại biến, thình lình đứng bật dậy, quăng ngay bút trong tay đi.

“Cái gì?… Được, tôi lên ngay.”

Anh vội vã cúp điện thoại, nhìn qua tôi đã giả bộ vô tội từ sớm rồi.

Tôi lo lắng hỏi, “Có chuyện gì thế, trông anh căng thẳng vậy? Thị trường chứng khoán có biến sao?” Cái gọi là lo lắng, dĩ nhiên cũng là giả vờ.

Thế mà anh vẫn không có ý giấu, trấn an tôi, “Không có gì đâu, dường như có người của Hội đồng quản trị đang làm việc trong phòng với cha, muốn gọi anh với Dữ Đình lên đàm chuyện.”

Anh cứ như con chim gõ kiến khẽ hôn tôi một chút, rồi vội vàng đi đến phòng bác Vinh.

Tôi cách một cửa chớp, cũng thấy Dữ Đình hổn hển đi từ văn phòng ra, luống cuống chạy tới cửa thang máy, hẳn là vừa vặn gặp Dữ Tương.

Haha~ Trong lòng thật là sướng.

Dữ Đình, anh gặp phải tôi, coi như không hay ho gì rồi.

Tôi chẳng giống Dữ Tương, ôn hòa thiện lương gì đâu.

Ngoan ngoãn đợi một lúc lâu, Dữ Tương mang sắc mặt tái nhợt trở lại văn phòng.

Tôi nghênh hỏi, “Rốt cuộc bị làm sao?”

“Bác Hạ tự nhiên đòi kiểm tra sổ sách…”

“A? Vậy Dữ Đình…”

Dữ Tương lắc đầu, suy sụp nói, “Anh không bao che được nữa, có biện pháp nào nổi đây? Làm anh đúng là không dễ mà, kiểu Dữ Đình nhìn anh, chẳng khác nào là anh dồn nó đến đường cùng.”

Tôi âm thầm nhạo hắn lòng dạ đàn bà, ôm thắt lưng anh an ủi, “Quên đi, cũng may uỷ viên quản trị Vinh thị là bác Hạ đó, dù điều tra ra, tin tức chắc chắn cũng được ém lại. Chỉ cần Vinh thị vững chắc, Dữ Đình còn có cái gì để mà giận?

“Dữ Đình nó là em trai anh.”

Tôi nói bóng gió, “Dữ Tương, nhân sinh trên đời, tại sao có thể không vì mình cho được. Khi mình đủ lớn mạnh rồi, mới có thể bảo vệ được người mình yêu thương. Trước khi nắm được mọi thứ trong tay, dù có gây chuyện gì cũng đều có thể tha thứ.”

Dữ Tương thực chất cũng sáng suốt khôn ngoan, tôi dè chừng anh nhận ra mình đang lén lút giở trò quỷ, thật cẩn thận trấn an anh cả ngày, lại còn chủ động hôn vô số, cuối cùng ngày cũng trôi qua.

Ba ngày sau, trong hội nghị hành chính của Vinh thị, chức vụ của Dữ Đình bị bãi bỏ, hủy hết tất cả đặc quyền của con chủ tịch.

Ngoài mặt nói là vì sai sót trong công tác, kỳ thật trong lòng ai nấy đều hiểu do đâu.

Vinh gia tìm hơn hai triệu, cắn răng lấp vào lỗ hổng, bảo toàn đường lui cho Vinh Dữ Đình.

Bác Vinh lấy danh Dữ Đình tiếp nhận xử lý công trình Chính phủ đang dang dở, nhằm giúp Dữ Đình lao đao bảo trụ chỗ đứng ở Vinh thị.

Họp trở về, Dữ Tương nhẹ âu yếm tôi.

Tôi cười hỏi, “Làm sao tâm tình tốt vậy?”

“Chuyện Dữ Đình cuối cùng đã nguôi bớt, tạm yên tâm được rồi. Chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, cha rất chóng sẽ lại một lần nữa nâng nó lên.”

Tôi hừ lạnh, “Nào có dễ dàng thế.”

Ông anh trai tốt bụng vẫn còn hy sinh cho Dữ Đình y hệt dự tính, “Nếu công trình Chính phủ quy mô lớn kia thành công, coi như Vinh thị lấy công chuộc tội. Anh sẽ đi xin cha, kiểu gì chả được?”

Dời ơi! Bác Vinh hận không thể đổi chức của anh sang Dữ Đình, còn mượn anh đi xin xỏ hay sao?

Lúc này giữ anh lại, chẳng qua lợi dụng để che giấu tai mắt người đời mà thôi.

Ít nhiều đằng sau nào những oai phong một cõi, những Kim Mã Ngọc Đường, đều là dối lừa thâm độc, vong ân bội nghĩa, khó coi ~

Tôi bảo, “Dữ Tương, sao cứ phải đặt nặng công ơn nuôi dưỡng của Vinh thị. Làm người phải nhẹ nợ một chút mới thoải mái.”

“Sinh Sinh, công ơn nuôi dưỡng của Vinh thị, cũng giống như tình cảm em dành cho anh, đều là những điều anh quý trọng nhất.”

Tôi âm thầm lè lưỡi. Nếu anh biết tôi đã thông tri ba tra ra sổ sách, không biết sẽ phản ứng thế nào.

Việc này trăm triệu lần không được để cho Dữ Tương biết.

“Hy vọng công trình đó của Dữ Đình nhanh chóng lập được thành tích.”

Tôi chẳng chân thành lắm mà phụ họa, “Ờ~ Hy vọng hắn hăng hái một chút.”

Màn đêm buông xuống, tôi gọi điện thoại, bấm số người cha nuôi rất có bản lĩnh của tôi.

“Cha nuôi à, cha chưa ngủ phải không? Bên Anh giờ là ban ngày mà, cha nhở?”

“Con ạ? Con khỏe, con đang ở Hồng Kông. Cha nuôi, có việc cần nhờ cha được không?”

“Một cái công trình của Chính phủ Hồng Kông thôi ạ… Vâng… Cái thầu công trình đó…”

Cúp điện thoại xuống, tôi lại ngọt ngào ngủ.

Mơ thấy Dữ Tương anh tuấn tự do đứng ở trước mặt mọi người, không ai sánh bằng anh.

Nhìn Vinh Dữ Đình bị đì không còn quyền hành gì ở Vinh thị, mọi thứ nhất nhất phải có chữ ký của Dữ Tương, trong lòng thật khoái.

Người trong Vinh thị không biết việc của Vinh gia, chỉ nói quyền hành nhất định sẽ không lọt vào tay nhị thiếu gia kém cỏi, không khỏi bắt đầu nhao nhao lộn xộn, khắp nơi đem phân phó của Dữ Tương trút hết cho Dữ Đình.

Dữ Đình uất đến nghiến răng, có mấy lần trông thấy tôi và Dữ Tương, gần như có thể dùng dữ tợn để mà hình dung vẻ mặt hắn.

Thế mà qua vài ngày sau nữa, hắn cư nhiên lại bình thản, gặp Dữ Tương còn có thể chào hỏi, “Anh trai, sao đến sớm vậy. Văn kiện này của em đang cần anh ký tên.” Lễ phép giơ văn kiện tới trước mặt Dữ Tương, kiên nhẫn chờ ký.

Dữ Tương tất nhiên tỏ ra rất mừng. Sự chiều chuộng quá mức anh dành cho đứa em trai quả thực làm tôi không thể chịu nổi.

Nhưng càng làm cho tôi lo lắng hơn chính là thái độ biến đổi của Dữ Đình.

Đây chỉ có một khả năng, là bác Vinh đã tiết lộ thân thế của Dữ Tương cho Dữ Đình biết. Hơn nữa còn ném một cam đoan cho hắn, rằng Dữ Tương tuyệt đối không thể chiếm đoạt vị trí người thừa kế của Dữ Đình.

Đâm ra tôi bất giác bị nhụt chí, dù cho có châm ngòi biết bao nhiêu, chọc cho bác Vinh biết Dữ Đình hư hỏng tới độ nào, Dữ Tương tuyệt vời ra sao, ông ấy cũng vẫn lựa chọn Dữ Đình kế thừa Vinh thị.

Dữ Tương của tôi, đối với Vinh thị, Dữ Tương luôn tận tụy và trung thành, chẳng lẽ thật phải đợi tới mãi tận sau khi bác Vinh trắng tay.

Với tính cách Dữ Đình, hắn thế nào lại dễ dàng tha thứ cho người anh trai tài giỏi hơn mình cho được? Kể cả là người anh trai ấy mãi mãi sẽ chẳng cạnh tranh với hắn cái gì cả, mãi mãi chỉ biết suy nghĩ vì hắn mà thôi.

Không được! Tuyệt đối không đồng ý.

Tôi bị vụ này làm cho long đong não óc, gầy đi trông thấy. Dữ Tương đau lòng thật sự, ôm tôi thủ thỉ, “Sinh Sinh, rốt cuộc em làm sao mà không thoải mái? Em phiền não điều gì?” Quả thật coi tôi như đàn bà yếu đuối, khiến cho anh không biết phải làm sao.

Sự can thiệp của cha nuôi rất hữu dụng. Tôi nghe phong phanh công trình Chính phủ của Dữ Đình đã bị hỏng bét rồi. Ban giám đốc đều đưa kiến nghị, đòi bác Vinh phải công bằng, việc chung không thể sa việc tư, khai trừ Dữ Đình ra khỏi Vinh thị.

Dữ Đình không hay ho gì rồi. Người Chính phủ mà làm việc thì còn xấu xa hơn cả doanh nhân, cho nên hắn có bị nếm đau khổ âu cũng là dễ hiểu.

Ai bảo anh đối đầu với Dữ Tương của tôi làm gì?

Ai bảo anh ức hiếp Dữ Tương làm gì?

Công trình gặp trục trặc này, làm cho cổ phiếu Vinh thị dao động trên diện rộng. Dữ Tương cuống quýt bận bịu tay chân mãi, mới ổn định hơn.

Thấy anh khổ cực như vậy, tôi tự nhiên cũng có chút bất an. Đặc biệt chú ý dịu dàng chăm sóc, lại liều mạng giúp anh phân ưu giải sầu.

Nói đến phân ưu giải sầu, đương nhiên phải dùng phương pháp chính bản thân.

Mạng lưới quan hệ của Hoàng Sinh, thủ đoạn tán tỉnh của Hoàng Sinh, nào có ai khắc chế được giống như Dữ Tương?

Cả vòng xoáy này, ai mà không phải danh nhân cơ chứ?

Hợp đồng, tin tức, đủ loại thứ người ta dốc hết công sức cũng không có được, tôi chỉ cần một ánh mắt, lại thêm vài cái hôn nửa thật nửa giả, cùng với cả thứ tình yêu ỡm ờ.

Tất cả điều này, chỉ cần Dữ Tương kinh ngạc khi nghe tôi báo tin tốt cho anh ấy, cái biểu cảm ngạc nhiên lẫn xúc động ấy, đã là món hồi báo tuyệt vời nhất cho tôi.

Tôi ngộ ra, tôi đã thật sự yêu anh rồi.

Trời ơi, đã tự cảnh báo mình, đồng tính chỉ có thể là một trò chơi, tại sao lại thật lòng yêu một người đàn ông kia chứ?

Đành là cũng đã lên giường với rất nhiều người, nhưng vẫn thực khát vọng lần đầu tiên với Dữ Tương.

Khi tôi nói ý định này cho Dữ Tương, anh cư nhiên xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ lựng.

Vinh gia dĩ nhiên không phải nơi tốt. Tôi cố tình chọn ngày Hoàng đạo, đặt sẵn ở một khách sạn không nổi tiếng nhưng lịch sự và tao nhã.

Nhắn thời gian, địa chỉ trên bàn làm việc của Dữ Tương, chính mình cười trộm đi trước.

Thả mình trong bồn tắm lớn, vui tới độ hát ư ử, tôi còn chuẩn bị mùi nước hoa mình thích nhất.

Hy vọng Dữ Tương sẽ thích mùi này.

Cố ý nới rộng áo ngủ đi ra, nhất thời sợ tới sửng sốt.

Lần trước là ở Vinh gia, lần này là ở khách sạn.

Dữ Đình cứ như ma như quỷ, lại ngồi ở trên giường tôi.

“Anh đến làm gì?” Tôi vội kéo vạt áo ngủ lại, cắn răng hỏi.

Mà làm cho tôi khiếp hơn chính là, trong phòng không chỉ có một mình Dữ Đình, còn có mấy gã đàn ông bề ngoài lẫn vẻ mặt hết sức hung tợn đứng bên.

Chết thật. Vì muốn một tối nay hoàn mỹ, cư nhiên đặt một phòng nằm độc lập trên tầng cao nhất.

Bởi vì nghĩ đến da mặt Dữ Tương mỏng, nên thử đủ thiết bị cách âm rồi mới vừa lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui