Tác Tử (Tìm Đường Chết)

Bước vào lớp mới, vì tự bản thân Thẩm Xán tỏa ra vầng hào quang chói lóa nên xung quanh cậu thu hút bạn bè rất nhanh, có điều đều là lũ hồ bằng cẩu hữu, có gia thế tương đương, là mấy đại thiếu gia được chiều chuộng sinh hư, luôn thấy ngứa mắt với người xuất thân thấp hèn mà nổi tiếng như Quý Quân Húc, mỗi khi rảnh rỗi đều tụ tập nói xấu anh.

Người ta nói câu lạc bộ anti-fan lúc nào cũng đông thành viên hơn câu lạc bộ fan, lời này đúng là không sai. Thẩm Xán thấy ngoài kia có nhiều người giống mình cùng ghét Quý Quân Húc thì đâm ra hợp rơ, thành tri kỷ, ăn nhịp với nhau.

Ngày tan học nào đó, 3 người cười cười nói nói ra khỏi lớp, nhìn thấy xa xa bên kia Quý Quân Húc bị một đám nữ sinh vây quanh không biết nói cái gì, mặt Thẩm Xán lập tức đen kịt lại, làm bộ không thấy mà đi qua anh.

Sau khi tạm biệt mấy thằng bạn, không thấy tài xế đâu, Thẩm Xán đứng chờ hoài xe cũng chẳng tới, cậu bèn lấy di động ra định gọi hỏi mới phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt máy, lúc này nhớ ra Quý Quân Húc đang đứng tựa cửa nhàn nhã tán gẫu với gái, cậu tức giận tới đuổi nốt hai cô nàng còn quyến luyến không chịu rời: “Sao chú Ngô chưa đến?”

Quý Quân Húc phủi bụi trên túi xách đeo sau lưng: “Xe chú ấy hư rồi, kêu mình tự về, gọi di động cho cậu không được.”

“Anh không nói sớm, để tôi đứng chờ bên đường như thằng ngốc, anh cố tình phải không?” Thẩm Xán xấu bụng.

“Tôi mới gặp cậu mà, cậu ra sớm một chút thì tôi đã nói rồi.” Quý Quân Húc thản nhiên đi về phía trước không có ý thuê taxi.

Đây chẳng phải là tuyên bố khó chịu đối với hành động tránh mặt vừa rồi của Thẩm Xán sao? Bụng dạ hẹp hòi! Thẩm Xán thầm oán. Một chiếc taxi băng ngang trước mặt, Thẩm Xán giơ tay vẫy vẫy, vừa định lên ngồi thì Quý Quân Húc cản lại đóng cửa xe: “Ngại quá sư phụ, cậu ấy không lên.” Tài xế mắng hai câu rồi đi mất.

“Anh bị bệnh hả?” Thẩm Xán giận dữ trách.

“Nguyên ngày ngồi xe rồi, tay chân sắp thoái hóa hết, có cơ hội đi bộ về nhà, không xa lắm đâu.” Quý Quân Húc túm lấy cặp sách trên vai Thẩm Xán, ra hiệu cậu cùng đi.


“Khùng quá, giờ đi bộ về phải mất hơn một tiếng, anh muốn đi thì đi đi.” Dứt lời Thẩm Xán lanh lẹ chặn lại một chiếc taxi khác, nghênh ngang rời đi mà không cần cặp. Muốn tập thể dục? Được, cho anh vác nặng thêm một chút, chỉ sợ anh nản thôi.

Không biết có phải vì Quý Quân Húc đi bộ quá chậm, hay là lêu lổng chỗ nào giữa đường, mà cậu đợi ở nhà hơn 2 tiếng không thấy trở về, gọi di động anh cũng không bắt máy.

Sắc trời đã tối, Thẩm Khang Viễn đi công tác không có nhà, bác Tường hối Thẩm Xán ngủ sớm một chút, nhưng làm sao Thẩm Xán có thể ngủ được, cặp sách của cậu Quý Quân Húc còn giữ, cậu chưa làm bài tập nữa! Quý Quân Húc cố tình sao? Chắc hẳn là cố tình!

Kim giờ đã chỉ đến số chín, Quý Quân Húc vẫn chưa về, Thẩm Xán ngồi salông xem tivi trong phòng khách, hai mí mắt tẻ nhạt đánh nhau, cơn buồn ngủ ập đến.

Quý Quân Húc vừa mở cửa thì thấy Thẩm Xán nằm trên ghế đã ngủ mất rồi, anh không đánh thức cậu mà về phòng mình cất cặp vở đi rồi trở lại phòng khách, Thẩm Xán vẫn đang say giấc mộng.

Quý Quân Húc đến trước salông khom lưng vỗ vỗ gọi Thẩm Xán dậy về phòng mà ngủ, Thẩm Xán vui vẻ trở mình qua lại.

Gương mặt cậu từ vị trí quay vào trong salông bây giờ quay ra ngoài, Quý Quân Húc ngồi xổm xuống tinh tế ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của người kia.

Từ nhỏ đã giống như nhân vật hoàng tử trong cổ tích, lớn lên vẫn rạng ngời mà không chói lóa, hấp dẫn biết bao nhiêu ánh nhìn của người xung quanh, trong đó có mình.

Mặc dù không được nhận nuôi chính thức, nhưng Quý Quân Húc vẫn xem vợ chồng gia đình họ Thẩm như cha mẹ thứ hai của mình, anh không muốn phụ ý tốt của họ, luôn nỗ lực học tập siêng năng đèn sách, hy vọng sau này có thể thành nhân thành tài báo đáp họ, nhưng anh không hề nghĩ đến việc anh lại trở thành đối tượng gương mẫu cho Thẩm Xán noi theo, nỗ lực của anh vô hình trung biến thành áp lực dành cho Thẩm Xán, tới mức Thẩm Xán ngày càng chán ghét xa lánh anh.


Quý Quân Húc lúc nào cũng muốn cứu vãn quan hệ giữa hai người, anh từng cố tình thi rớt cốt để Thẩm Xán hài lòng, nhưng lại làm cho cha mẹ Thẩm lo lắng quan tâm, tự dưng cảm giác tội lỗi lớn lao lại ập đến, sau lần đó anh không còn dám thi rớt nữa. Phải tìm cách khác củng cố quan hệ với Thẩm Xán thôi, Quý Quân Húc nghĩ vậy.

Từ sau khi mẹ Thẩm qua đời, Quý Quân Húc kinh ngạc phát hiện mình ôm ấp ảo tưởng khác thường đối với Thẩm Xán, anh tự phủ nhận, tự bài xích mình, trong lòng tràn ngập hổ thẹn. Anh chưa từng nghĩ rằng mình không được bình thường, có thể đem lòng yêu mến con trai, càng không chấp nhận người mình thích lại là Thẩm Xán, chưa nói đến ân đức của cha mẹ Thẩm dành cho anh, làm sao có thể nuôi tư tưởng dơ bẩn – trái khoáy – hạ lưu đối với con trai họ? Anh không thể có lỗi với họ.

Ngột ngạt, ức chế. Quý Quân Húc không thử cứu vãn quan hệ với Thẩm Xán nữa, anh cố tình trốn tránh, xa lánh cậu, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không chủ động tìm cậu. Trong lúc quan hệ của hai người lạnh đến đóng băng, tự dưng mọi thứ bất ngờ êm dịu, bớt đi hẳn xung đột.

Nhưng chỉ có Quý Quân Húc là biết rõ ý nghĩ thật sự trong thâm tâm mình, tuy ngoài mặt xa cách, nhưng trong lòng như có mồi lửa dồn nén, càng nung nấu càng mãnh liệt, sắp bùng cháy ra ngoài. Anh không ngừng nằm mơ thấy người kia, rất nhiều lần mộng thấy đè người ấy xuống dưới rồi làm càn, biết bao lần ngắm nhìn cậu, khao khát muốn ôm chặt vào lòng mà nhấm nháp đôi môi.

Bàn tay anh không biết từ khi nào vô thức xoa xoa lên đôi môi Thẩm Xán, môi Thẩm Xán bị quấy rầy liền mím lại vô tình ngậm mút lấy ngón tay Quý Quân Húc.

Ầm, ầm, ầm… Quý Quân Húc kinh hoàng nghe được tiếng trống dồn dập bên trong lồng ngực mình. Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt, Quý Quân Húc không thể ngăn mình càng thèm khát nhiều hơn.

Lấy hết sức bình sinh, Quý Quân Hút rút ngón tay mình ra, đứng dậy ôm Thẩm Xán bế về phòng.

Thẩm Xán lên lớp 11  đã sắp vị thành niên, trổ mã không khác gì trai tráng trưởng thành, ẵm cậu trên tay mà Quý Quân Húc thấy hơi nặng. Hóa ra cậu đã lớn vậy rồi, không còn là nhóc con hồ đồ đáng yêu khi xưa nữa, lớn đến mức người ta gửi thư tình luôn, có thể yêu đương được rồi.


Nghĩ đến đây tự nhiên Quý Quân Húc cảm thấy đau nhói, mình đang yêu say đắm một cách vô vọng, bạn gái sau này của cậu ra là mẫu người như thế nào? Người cậu ta lấy làm vợ sẽ ra sao? Rồi cậu ta còn sinh con đẻ cái…

Nhẹ nhàng đặt Thẩm Xán lên giường, Quý Quân Húc cũng không hề rời đi, anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Thẩm Xán, hai tay đút túi quần không làm gì cả, nghiêng người dựa vào đầu giường mà si ngốc nhìn cậu.

Đêm rất tĩnh lặng, yên ắng đến mức có thể nghe rõ được âm thanh tí tách của kim giây đồng hồ dịch chuyển.

Chẳng biết đứng đó đã bao lâu rồi, Quý Quân Húc bất thình lình cúi xuống hôn lên môi Thẩm Xán, nhẹ nhàng, chầm chập, tinh tế, sợ đánh thức người đang ngủ say, sợ cắt đứt luồng dũng khí trào dâng duy nhất một lần này của chính mình.

Môi Thẩm Xán mềm mại, ấm áp, làm trái tim Quý Quân Húc suýt tan chảy.

Lưu luyến không muốn rời đôi môi của đối phương ra, Quý Quân Húc xiết chặt góc chăn giúp Thẩm Xán, anh đứng dậy cầm lấy đồng hồ trên đầu tủ chỉnh giờ báo thức sớm hơn một tiếng so với ngày thường, sau đó mới ra khỏi phòng.

Nghe tiếng đóng cửa xong, một đôi mắt mở ra trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy khiếp đảm không thể tin được. Tay sờ sờ lên môi, mình vừa bị hôn trộm sao? Chẳng những là con trai hôn mà còn là người mình ghét nhất nữa? Cậu bỗng nhiên ngồi bật dậy, lấy mu bàn tay dùng hết sức chà chà môi mình, hừ hừ hừ, mắc ói chết được, đồ biến thái!

Lúc Quý Quân Húc bế Thẩm Xán lên từ ghế salông là cậu đã tỉnh rồi, Thẩm Xán cảm thấy mất mặt khi phát hiện mình bị ôm trong lòng như vậy, cậu bèn đơn giản giả vờ không biết, giả vờ ngủ. Ai dè Quý Quân Húc cứ đứng đực ra trong phòng mình không biết làm gì, nghe thấy những tiếng động xột xoạt của quần áo va chạm mới xác định Quý Quân Húc vẫn không đi khỏi, chẳng biết qua bao lâu sau, đến khi Thẩm Xán sắp ngủ lại lần nữa, thì trên môi mới truyền đến một cảm giác thật mềm mại.

Dù chưa bao giờ được ai hôn môi nhưng phản ứng đầu tiên của Thẩm Xán khi được hôn vẫn là chấn kinh đến xém chút nữa lấy tay đẩy người ra.

Anh ta… anh ta… lại…

Nụ hôn này không sâu, chỉ đơn giản môi chạm vào môi, nhưng dừng lại rất lâu.


Trong đầu Thẩm Xán hỗn loạn lên, đấu tranh tư tưởng xem có nên vạch trần tại chỗ anh, sau đó tàn nhẫn cười nhạo khinh bỉ anh? Nếu cha xuất hiện bất thình lình thì sẽ ra sao? Cậu nghĩ nếu cha biết Quý Quân Húc làm chuyện như vậy với mình thì có đuổi anh ta ra khỏi nhà không?

Rốt cục Thẩm Xán cũng không làm gì, chỉ là cố kìm nén nhắm tịt hai mắt mà tiếp tục giả bộ ngủ.

Quý Quân Húc đi khỏi, Thẩm Xán mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hối hận tại sao vừa nãy không đấm cho anh ta một cú, hoặc là đập một trận tận tình khiến anh ta bất lực luôn, mình sẽ làm lớn chuyện xem cha còn thiên vị anh ta không, đi đâu cũng tự hào, gặp là ca tụng lên trời? Càng nghĩ càng hối hận.

Mà vừa rồi có tính là nụ hôn đầu đời của mình không nhỉ? Nghĩ tới đây Thẩm Xán không nhịn được muốn phát điên, quay vô đấm đá loạn xạ lên gối. Biến thái, biến thái chết được, cướp nụ hôn đầu của mình nữa mới ghê, đập chết anh! Thật muốn đập chết cmn anh. Thẩm Xán tức giận đến hận không thể kích động lao qua phòng Quý Quân Húc lôi tuột anh ra đem lên mái nhà quăng xuống ngay lập tức.

Quên đi, coi như bị chó cắn, nắm được điểm yếu này sau đó coi mình có làm anh ta nhục chết không! Thẩm Xán tự an ủi, nhưng vẫn khó chịu trong lòng, quay cuồng trên giường suốt một đêm đến gần sáng mới ngủ.

Tiếng chuông đồng hồ phiền phức làm Thẩm Xán thức dậy, trở mình qua lại đột nhiên nhớ ra tối hôm qua vẫn chưa làm bài tập, đều do tên biến thái Quý Quân Húc kia làm mình quên khuấy đi nguyên chuỗi bài tập về nhà, cậu lập tức tỉnh ngủ vội vã xuống giường lục lọi cặp sách.

Cậu nhìn qua đồng hồ báo thức chút, chuông reo sớm hơn một tiếng so với ngày thường, lẽ nào Quý Quân Húc đã chỉnh? Để đánh thức mình kịp thời làm bài tập? Vừa nghĩ tới đó thì chốt cửa phòng được vặn qua, Quý Quân Húc mở cửa nhìn vô trong, không có ai trên giường, anh xoay đầu một chút nhìn về phía bàn học thì bắt gặp tầm mắt của Thẩm Xán, bốn mắt nhìn nhau.

Nụ hôn tối qua lần nữa thoáng hiện, Thẩm Xán không được tự nhiên quay đầu trở lại, giả bộ làm bài tập.

“Làm xong rồi xuống ăn sáng.” Quý Quân Húc vẫn lạnh lùng, tựa hồ tối qua chỉ là ảo giác của một mình Thẩm Xán.

Mặc dù bài tập làm xong rất nhanh, nhưng quá trời chỗ sai, nhìn vết mực đỏ rải đầy trang giấy, Thẩm Xán vừa nghe giáo viên cằn nhằn liên tu bất tận vừa lặng lẽ ghi lại trong lòng một khoản nợ dành riêng cho Quý Quân Húc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận