Sáng hôm sau bé thỏ dậy không thấy chú già đâu trên người còn không mặc quần áo, nhớ đến cảnh hôm qua bé xin chú dừng lại muốn khô mồm mà chú không dừng là không dừng, nghĩ đến liền ấm ức khóc.
Taehyung mang đồ ăn sáng lên phòng thấy bé thỏ khóc liền luống cuống đặt đồ ăn xuống bàn, quay qua ôm bé.
"Bé ngoan, sao bé khóc, bé khó chịu lắm hả?"
"Hức....hức....huhu".
"Ngoan nào, đừng khóc nữa nói anh nghe bé khó chịu ở đâu?".
"Hức...đau....đau".
"Anh xin lỗi, bé ăn sáng rồi anh bôi thuốc cho bé nha".
"Hức....hôm qua bé xin...dừng lại...mà chú già....huhu....hong dừng...huhu".
"Anh xin lỗi bé mà, anh không cố ý muốn làm bé đau đâu".
"Hức...hức....xạo ke....bé nói bé mệt...... hức...chú già có nghe đâu...huhu".
"Bé thỏ không được gọi chú già!!".
"Huhu...còn hung dữ...hức...hong mặc đồ cho bé luôn....huhu...bé...bé...oaaa".
Ủa sao tự nhiên òa lên khóc to dữ vậy, làm chú Kim giật mình ôm bé xoa lưng liên tục dỗ dành.
"Em bé, thôi mà đừng khóc nhiều sẽ mệt lắm đó, bé ngoan anh thương bé".
"Hong cần...huhu...bé....huhu... chú già chỉ có ăn hiếp bé".
"Bé ơi bé...Anh xin lỗi mà...bé nói vậy anh buồn lắm đó".
"Hức....vậy chú già làm mông bé đau thì sao...hic".
"Anh xin lỗi! Bé đừng gọi chú già nữa mà, gọi là anh đi".
"Hong..hic".
"Vậy bé muốn gọi anh hay là daddy?".
"Huhu...oaaaa...anh".
Bé thỏ sợ chú già lại đè ra hung hăng ức hiếp bé nữa nên mới miễn cưỡng gọi cho chú vui thôi, chứ mai mốt ba mẹ về rồi bé hong thèm gọi đâu.
Chú Kim thấy bé thỏ gọi anh liền sướng rơn trong lòng.
" Yêu em bé của anh quá đi, em bé ăn sáng nha, nào đứng lên anh mặc đồ cho rồi ăn".
"Chú già nấu gì dọ?".
"Béee...gọi anh mà".
"Anh nấu gì cho bé ăn?". Bé là bé hơi bực òi ó, người ta nhịn đói từ hôm qua tới giờ mà còn nhây nhây hong cho người ta ăn.
"Anh nấu súp kim chi cho bé nè, ăn súp cho ấm bụng".
"Nhanh nhanh bé đói òi".
"Từ từ đã, anh kê gối cho bé ngồi".
Kê một chiếc gối bông mềm ở dưới mông cho bé ngồi rồi thì đút bé ăn thôi. Nhìn bé ăn đôi mắt cứ cười tít lại, hai má phồng phồng nhìn đáng yêu ghê luôn, làm chú già muốn tan chảy thành nước.
"Bé ơi! Bé đáng yêu quá à!".
"Biết òi, mà chú...à anh xin nghỉ học cho bé chưa?"
Vừa nghe xong Taehyung như nhớ ra một điều gì đó, buông tay để cái thìa rơi tự do.
"Bé thỏ, bé....bé mới 17 tuổi!!!!".
"Đúng òi bé 17 tủi".
"Sao bé không nói anh sớm hơn?".
Taehyung mặt nhăn như khỉ, lỡ dại ăn con người ta khi chưa đủ 18 tuổi mà không hề nhớ ra.
"Bé ơi anh bảo này...bé đừng nói cho ba mẹ biết nha, ba mẹ mà biết là anh với bé cùng bị sưng mông luôn đó".
"Chỉ có anh bị sưng hoi bé đâu có sưng tại anh ức hiếp bé mà".
Bé thỏ vô tư ngồi nói, thật ra bé thỏ mới nhớ ra mình chưa 18 lúc nãy hoi chứ bé có nhớ cái gì đâu. Chú Kim nãy giờ hối hận không kịp, hôm qua vác bé thỏ từ trường về mà đến lúc làm thì không nhớ vấn đề đó. Để ba Kim biết được có nước nát mông luôn. Nát tan còn đấu yêu thương này!!
"Bé ơi!! Bé thương anh đi, bé đừng méc ba mẹ nha, nếu không anh đè bé ra đây ăn ngay tại chỗ".
"Hong được mà bé còn đau".
"Vậy thì giữ bí mật bé nha, thương bé lắm".
Chơi trò gì kì vậy chú Kim, kêu người ta giữ bí mật chuyện bất chính mà lại lấy chuyện bất chính hù dọa người ta, vậy mà bé thỏ vẫn ngây thơ tưởng thật mới hay cơ.
_____________________