"Ơ..sao lại giữ bé?"
"Yên một chút, nếu không người đau không chỉ là mình tôi đâu."
Jungkook chau mày khó hiểu nghe anh lớn nói, cái gì mà đau với không đau cơ? Ngay giây sau đã bị Kim Taehyung ôm xuống nằm úp đè trên người anh, má tròn bị nhéo yêu mấy cái.
"Em rất giỏi trong việc tạo lửa đấy."
Jeon Jungkook chun mũi suy nghĩ lời anh nói, còn Taehyung chỉ mỉm cười ngắm nhìn em.
Cả hai vùi mình vào trong chăn say giấc đã là chuyện của một tiếng sau. Kim Taehyung phải dỗ em nhỏ đi ngủ sớm để lấy sức cho ngày hôm sau, còn bản thân phải âm thầm đi tự xử rồi mới có thể thoải mái mà đi ngủ.
"Ngủ ngoan, bạn nhỏ của tôi."
.
Giữa tháng 11 là thời gian giao mùa nên ban ngày thời tiết se se lạnh và vô cùng dễ chịu. Kim Taehyung chuẩn bị bữa sáng, Jungkook cẩn thận điểm lại từng đồ dùng học tập cho các môn thi được diễn ra trong ngày hôm nay của mình.
Em tự trấn an và cổ vũ bản thân sau khi nhận được cuộc điện thoại động viên từ ba mẹ Jeon ở dưới quê, đứng trước gương chỉnh lại đồng phục, môi nhỏ nở một nụ cười thật tươi tắn.
Jeon Jungkook khi cười chính là lúc em xinh đẹp và hạnh phúc nhất!
Đã có ai khen bạn cười lên rất xinh đẹp hay chưa?
Cảm nhận được sự dịu dàng từ trên đỉnh đầu, Jungkook qua tấm gương nhìn thấy thân ảnh quen thuộc liền nhanh chóng xoay người sang, Kim Taehyung ôn nhu mỉm cười xoa xoa tóc em.
"Jungkookie sẽ làm mọi thứ thật tốt, tôi tin em."
Jeon Jungkook nhoẻn miệng cười gật gật đầu nhỏ, ngoe nguẩy dang rộng hai tay nhìn về phía anh. Taehyung đã quá hiểu em, tiến lại khẽ cúi người ôm lấy eo em, tiện thể còn hôn xuống cánh môi hồng hào trước khi xốc em lên, bế gọn trước lòng ngực.
"Em nhất định sẽ làm thật tốt!"
Jungkook vỗ vỗ vào ngực áo mình, cuối cùng đặt lên môi anh lớn một cái hôn kêu.
Taehyung cưng chiều bế em xuống nhà cùng em ăn sáng, cho em uống sữa, sau đó đưa em đến trường chuẩn bị cho kì thi trọng đại ngày hôm nay.
Đứng trước cổng trường đã đông đúc học sinh cùng phụ huynh, Taehyung và em cùng bước xuống taxi, chọn lấy một chỗ trước cổng trường để đứng chờ. Nhận thấy hai bàn tay của em nhỏ bắt đầu run rẩy đầy lo lắng, tiết trời có chút lạnh khiến chóp mũi em đỏ lên một chút. Taehyung đem hai bàn tay ấm áp nắm lấy tay Jungkook, dịu dàng trấn an em.
"Bình tĩnh nào, em không cần phải quá lo lắng, em sẽ làm được mà, cố lên!"
Jeon Jungkook nhẹ mỉm cười nhìn vào mắt anh, lấy lại cho mình động lực và tự tin, vui vẻ gật gật đầu tròn.
"Dạ em biết mà, Taehyungie đừng lo cho em quá nhé."
Một làm gió thổi qua làm rối tung mái tóc mềm mại của em, Jungkook khẽ rùng mình một cái. Taehyung đứng đó chỉnh lại những lọn tóc lộn xộn của người nhỏ, cởi chiếc áo khoác kaki màu nâu trên người khoác lên cho em. Anh cúi người, đem tầm mắt vừa vặn trước mắt em dặn dò.
"Tôi đưa áo khoác của mình cho em mặc đỡ lạnh, và mong rằng hơi ấm của tôi để lại có thể giúp cho em thoải mái hơn. Tôi vẫn luôn ở đây, bên cạnh em nhé."
Tiếng chuông điểm đúng 8:00, cổng trường bắt đầu được mở rộng, các bạn thí sinh dự thi lũ lượt tiến vào để chuẩn bị cho giờ thi diễn ra vào khoảng nửa tiếng nữa. Taehyung giúp em kiểm tra lại mọi thứ đầy đủ, ôm hôn em một cái động viên. Jungkook vai đeo balo, nhỏ nhắn trong chiếc áo khoác dài đến ngang đùi của anh, vẫy tay tạm biệt anh lớn để vào trong trường.
Kim Taehyung đứng đó mỉm cười, lòng thầm cầu nguyện cho kì thi của em diễn ra suôn sẻ.
Kì thi diễn ra trong một ngày, thời gian kéo dài trong vòng 9 tiếng đồng hồ bắt đầu từ 8:30 sáng đến 17:30 chiều. Các thí sinh thi gồm 6 môn, các môn thi dàn trải, lại diễn ra cùng ngày nên áp lực đối với học sinh khá lớn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong không khí nóng như rực lửa của kì thi, hết môn này rồi đến môn khác, các thí sinh chú tâm và lao đầu vào ghi ghi viết viết, chạy đua với thời gian để chóng hoàn thành phần bài làm của mình.
Đến giờ nghỉ trưa, Jungkook nhận được túi đồ có cơm hộp và bình sữa nóng từ người nhận đưa đồ cho các thí sinh. Không cần hỏi em cũng biết chủ nhân của món đồ là ai. Mở nắp bình sữa ấm tu lấy một ngụm, em nhỏ tủm tỉm đọc dòng nhắn nhủ trong tờ giấy nhớ in hình con thỏ kẹp ngay cạnh.
"Bạn nhỏ, nhớ ăn hết đồ ăn tôi làm cho em nhé, cố gắng lên, tôi đợi em ♡"
Jungkook chun mũi cười tươi, vui vẻ cất tấm giấy nhớ vào túi áo khoác rồi cặm cụi ăn phần cơm ngon mà anh lớn đã chuẩn bị. Trước khi vào phòng thi cho môn thi tiếp theo, em vùi mặt vào cổ áo khoác của anh mà mình mặc trên người, hít một hơi sâu để mùi hương quen thuộc dễ chịu tràn vào khoang mũi, tiếp thêm động lực cố gắng.
Jungkook nhất định sẽ trở thành niềm tự hào của ba mẹ, của thầy bạn và của Taehyung nhà em.
.
Chút nắng chiều nhẹ nhàng tắt, hoàng hôn đã nhạt dần khi tiết trời trở nên se lạnh, tiếng chuông báo kết thúc kì thi đại học của hơn 500.000 thí sinh dự thi trong cả nước đã vang lên. Lo lắng, hạnh phúc, sung sướng hay thất vọng đều có, các thí sinh lần lượt trở ra bên ngoài, nơi những vòng tay đang dang rộng chào đón, vỗ về các cậu ấy.
Các bạn làm tốt lắm! Các bạn đã cố gắng hết sức mình rồi!
Taehyung đứng trong dòng người đông đúc, bước chân như vội vã tiến đến gần hơn về phía cổng trường. Anh muốn nhìn thấy bạn nhỏ nhà mình, anh thấy nhớ, nhớ nụ cười và giọng nói ngọt ngào của em.
Giữa dòng người xô bồ đông đúc, ánh mắt cả hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Jungkook lon ton chạy lại, Taehyung cũng vừa vặn dang tay ra, một cái ôm bao bọc cả thân hình em vào lòng mình. Jungkook mỉm cười hạnh phúc đến vương nước mắt, vùi mặt cọ cọ vào bờ vai anh.
"Taehyungie."
Kim Taehyung lúc này mới yên tâm mỉm cười, ôm chặt Jungkook trong lòng mình, còn dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của em, giữ một lúc lâu mới ấm áp cất tiếng.
"Em có mệt không? Đã đói chưa, tôi lấy sữa cho em uống nhé!"
Câu đầu tiên Kim Taehyung thốt ra không phải là "Em làm bài có tốt không?" mà là "Em có mệt không?". Điều quan trọng đầu tiên đối với anh luôn là em và sức khoẻ của em.
Chỉ vì một điều tinh tế nhỏ nhặt từ Taehyung cũng khiến em nhỏ trong lòng anh khẽ khàng rơi nước mắt. Nhưng là giọt nước mắt của sự hạnh phúc.
Ngay lúc này, em cần nhất là một lời hỏi thăm về tâm trạng và cảm giác của mình, chứ không phải kết quả của những bài thi vừa qua.
Jeon Jungkook và các bạn học khác đã vất vả suốt 9 tiếng đồng hồ đằng đẵng vừa rồi.
Taehyung vẫn hết mực dịu dàng dùng môi mỏng lau nước mắt cho em. Anh dùng bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, dẫn em đi đến một chỗ đứng thưa người. Jungkook lon ton bước theo, bàn tay nằm gọn trong lòng bàn tay anh lớn đáng yêu nắm trọn ngón tay cái của anh.
Jungkook nhẹ kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh hôn cái 'chụt' lên hai má anh lớn, cuối cùng mới ngọt ngào ấn môi chạm môi. Taehyung đợ tay ôm eo em nhỏ, cùng em hôn một ngụm ngọt ngào, nhìn đối phương bằng cả sự yêu thương chân thành trong từng ánh mắt.
"Taehyungie, cảm ơn anh."
"Sao lại cảm ơn anh?"
"Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, thiên thần của em."
.
xin chàoooo, lại là giờ linh đăng chương mới của 'em nhà' đâyyyy 🤭💞
you're my angle ♡