"Bạn hư, đừng có kêu như thế."
Jungkook chu môi xoa xoa phiến mông vừa bị người lớn mạnh bạo nắn bóp một cái, thể nào cũng đỏ hồng cho xem, em đã nói xong câu đâu chứ.
"Sao anh bóp đau mung bé chớ? Bé đã nói gì đâu."
"Bạn kêu anh là anh yêu.."
"Ư..bé đang hỏi anh yêu bé nhiều không thôi mò."
Kim Taehyung nhất thời hắng giọng, nuốt trôi những lời muốn nói vào tận sâu trong cổ họng. Bé con mới lớn non nớt nhà anh vốn chỉ định hỏi một câu hết sức đáng yêu, hoàn toàn thuần khiết mà vào tai Kim Taehyung lại thành cái gì thế này?
Anh yêu á?
Quê.
Kim Taehyung khẽ nuốt nước bọt. Cũng phải thôi, người đàn ông 24 tuổi đầu, ở cái giai đoạn mạnh mẽ nhất, sung sức nhất, trải qua bao nhiêu tháng năm học đường nhưng chưa từng có một mảnh tình vắt vai, quan hệ sinh lý lại càng không.
Nhưng chưa từng trải qua đâu phải không thể sinh phản ứng, Jeon Jungkook lại còn là cậu trai mới lớn trắng trẻo, đầy đặn, ngon từ thịt, ngọt từ xương, ngày ngày quấn lấy nhau âu yếm, Kim Taehyung có chết có khi cũng sinh phản ứng nổi.
Thế nên, anh lại đang trong mối quan hệ yêu đương với em nhỏ, cảm giác đối với em ngày một lớn hơn. Mọi cử chỉ lẫn lời nói ngọt ngào không rõ ràng của Jungkook chính là vũ khí lợi hại, sai một li là toi một đêm của Kim Taehyung mất.
Ví dụ điển hình là khi Jungkook thốt lên câu bắt đầu bằng hai tiếng "anh yêu..", Kim Taehyung đã phải gồng nén hạ thân rục rịch, ngăn em nói tiếp vì sợ Jungkook lại nghịch ngợm tạo lửa.
Không ổn, không ổn một chút nào.
Kim Taehyung quê độ vì phản ứng thái quá của mình hiểu lầm em nhỏ, cười khì khì xoa mông cho em, dịu dàng thơm xuống đầu môi dẩu lên nũng nịu anh.
"Yêu, anh yêu bé nhiều lắm!"
Jungkook hi hi cười xinh, chu môi nhận thêm một cái thơm thật kêu từ anh, hai cánh tay trắng ngần dang rộng ra.
"Nhiều nhiều như thế này không ạ?"
"Nhiều hơn như thế, ngay cả bầu trời hay đại dương cũng không thể sánh đủ."
Cưng chiều thả cái hôn xuống đầu mũi em, Jungkook không cần nói cũng biết em đã toe toét miệng cười, hài lòng vùi mặt vào ngực Taehyung, ôm chặt lấy tấm lưng rộng rãi của anh.
"Đồ em bé!"
Jungkook lọt thỏm trong lòng Taehyung, một tay anh để em gối lên, đầu tròn được một luồng ấm ôm lấy, tay kia lại dịu đang xoa dọc lưng nhỏ cho em thoải mái. Đôi mắt tròn sáng long lanh của Jungkook tràn đầy ý cười, dẩu môi chu choe.
"Thế Taehyungie có yêu đồ em bé hong?"
"Taehyungie yêu em, yêu Jeon Jungkook."
"Jeon Jungkook là gì anh cũng thương."
Ý cười trên gương mặt Jungkook càng rạng rỡ, vừa vui sướng vừa xấu hổ chui vào lòng anh. Em đích thực là một em bé, lúc nào cũng hạnh phúc khi được dỗ bằng những điều ngọt ngào như đồ ngọt và sữa, và gia đình. Taehyung đã trở thành mảnh ghép gia đình của em, của cuộc đời Jeon Jungkook.
Jungkook được anh lớn xoa lưng dỗ ngủ, ngoan ngoãn như thỏ nhỏ thở đều trong ngực anh. Taehyung mỉm cười ôn hoà, dịu dàng hôn lên trán em một ngụm mới nhắm mắt vào giấc.
.
Tính từ thời điểm hiện tại, Jungkook có ba tháng nghỉ ngơi trước khi vào nhập học tại Đại học Quốc gia Seoul bắt đầu vào tháng ba.
Thế nên đã hơn 8 giờ sáng, Jungkook vẫn một mực vùi đầu vào chăn trong khi anh lớn đã chuẩn bị xong bữa sáng, lên gọi em nhỏ dậy để anh còn phải đi làm.
Taehyung nhìn Jungkook ngủ ngoan lại không nỡ gọi dậy, nhưng sợ em nhỏ quá bữa đói bụng không tốt, nên hai má hồng hào sưng lên một phần được anh cưng chiều xoa xoa đánh thức.
"Bạn ơi dậy thôi, mông bạn nướng sắp cháy rồi."
Jungkook bị làm phiền liền thức giấc, ưm hưm mấy tiếng nhưng vẫn không có ý định mở mắt, lăn lộn bên này bên kia liền ôm lấy bàn tay Taehyung, làm miếng đợ ấm áp cho một bên má bầu bĩnh của mình, chèm chẹp ngủ tiếp.
Taehyung buồn cười, tay mò vào chăn vỗ xuống hai phiến mông mềm của em, dịu dàng.
"Jungkookie, sao nay lại dậy muộn thế này?"
Ngủ nướng sau 7:30 không phải phong thái của Jungkook, anh lớn để ý từng chút một, còn khẽ đưa tay lên trán kiểm tra thân nhiệt cho em chỉ sợ bé con ốm mệt nên sinh lười biếng. Nhưng thân thể Jungkook hoàn toàn bình thường.
Taehyung áp mặt vào hõm cổ ngọt ngào mùi sữa của em, trầm giọng thầm thì.
"Bạn ngoan, dậy ăn sáng anh nấu nào, nay anh phải đi làm."
Jungkook khẽ nhúc nhích, trong lơ mơ vươn tay ôm lấy cổ anh lớn gắt gao, mi mắt lần này cũng chịu he hé, chớp chớp mấy cái làm quen với ánh sáng ban ngày.
Môi nhỏ sưng nhẹ dẩu lên.
"Anh đi nàm để bé ợ nhà một mình ạ?"
Giọng ngái ngủ của em nhỏ buổi sớm lè nhè ngọng líu, nũng nịu ngọt lịm khiến tim Taehyung nhũn nhèo cả ra, dụi đầu mũi lên má em cười khì.
"Anh không đi làm lấy gì để nuôi bạn hử?"
Thật tình, Taehyung nào muốn xa bé con của mình cả ngày, nhưng bản thân mỗi người đều có công việc và thời gian riêng.
Kim Taehyung nhìn thấy môi em nhỏ khẽ bĩu ra, ngay lập tức đã ôm chặt lấy cổ anh áp mặt vào vai áo như thể không cho anh đi, em nhỏ thực sự bám người đến quen rồi bởi mấy hôm nay Taehyung được nghỉ phép suốt.
Taehyung khẽ cười, anh biết em nhỏ đang không vừa lòng bày một mặt nũng nịu, cưng chiều bế em lên vừa đánh thức, vừa dỗ dành.
Bàn tay xoa xoa mái đầu mềm tóc đang gục chặt trên vai, Taehyung thủ thỉ vào tai em nhỏ, hôn phớt một ngụm.
"Bạn ngoan, anh đi làm tối về sớm với em mà."
"Ư hông muốn mà.."
Jungkook có chút giãy lên, cũng tại mới ngủ dậy nên em được đà mơ màng, sinh ra nhõng nhẹo hơn.
"Anh đi làm sẽ về sớm, mua thịt cừu và kẹo ngọt cho bé nhé."
Jungkook im ỉm lắc đầu tròn trên vai anh, cổ họng đã thút thít tiếng nấc. Taehyung vẫn kiên nhẫn bế em đi loanh quanh trong phòng dỗ ngọt.
"Jungkook không cho anh đi làm, anh sẽ bị sếp mắng, bị đuổi việc, Jungkook không muốn thế đâu đúng không?"
Lầm này em nhỏ không lắc nữa, mà chuyển sang im lặng, nhưng trong lòng đã sớm dịu đi ý định ngang bướng.
"Ngoan nhé Jungkookie?"
Taehyung vừa nói, vừa dùng tay nâng mặt nhỏ của em lên, anh biết là bạn nhỏ ngoan hôm nay hơi không ngoan một tí làm nũng đến khóc. Vành mắt ươn ướt đỏ hồng được tay ấm của anh lau sạch, Jungkook hít mũi một cái ngoan ngoãn, lại ôm cổ gục đầu xuống vai anh, giọng bé xíu cất lên.
"Taehyungie nhanh về sớm với bé nhé ạ.."
Đứa nhỏ 18 tuổi này.
Cho nhiều tiền may ra còn giả mù tin Jungkook 18 tuổi, sắp trở thành sinh viên của trường đại học top đầu cả nước.
Nhưng mà tin đi, bởi Jungkook chỉ là em nhỏ khi ở cùng Kim Taehyung mà thôi.
"Dạ anh sẽ nhanh về sớm với em bé Jungkookie nhé, ngoan!"
Jungkook đáng yêu gật đầu, Taehyung mỉm cười khen em, cúi xuống hôn cái chụt vào môi nhỏ hồng hào. Giữ tư thế bế em vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo ngủ ra mặc đồ mới.
"Anh ơi, bố mẹ đâu rồi ạ?"
Jungkook chu môi hỏi, trong khi đang được anh dắt xuống cầu thang. Bố mẹ hai nhà hẹn nhau ra ngoài ăn từ sáng sớm, thăm thú Seoul phồn hoa nơi hai đứa nhỏ nhà mình sinh sống, vui vẻ tán gẫu bồi thêm tình cảm về sau.
"Bố mẹ cùng nhau đi ăn sáng rồi bé."
Taehyung nấu bữa sáng có cơm nóng cùng với canh kim chi và tôm rang sốt, thêm một chút đậu xào thịt băm nhỏ cho bữa sáng của em đầy đủ dinh dưỡng.
Taehyung trộn cơm và thức ăn vào một bát tô nhỏ cho em, bữa sáng Jungkook thích ăn cơm trộn lại với nhau, dễ ăn, dễ nuốt.
Em nhỏ chun mũi cười xinh ạ anh nhận lấy bát cơm, tay nắm tròn cầm muỗng xúc ăn ngon lành, Taehyung ngồi bên cạnh để ý lau miệng cho em.
Jungkook trợn tròn xoe hai mắt đen láy, bật ngón cái trắng hồng khen anh nấu ăn cực kỳ ngon. Từ khi chung sống với Taehyung, Jungkook tuyệt nhiên không vừa miệng đồ ăn sáng ở bên ngoài, ăn thì ăn được nhưng chẳng thấy ngon.
"Ngon thì em bé ăn giỏi đi nào."
Ăn sáng xong, em lại được anh lớn pha sữa cho uống, vừa vặn thời gian anh chuẩn bị đi làm.
Từ khi anh lớn lên lầu lấy túi đựng đồ của mình xuống đến sảnh cửa, Jungkook vẫn đan lấy tay anh không buông, vẫn có chút nũng nịu không đành a.
"Em bé sao thế? Vẫn không chịu hửm?"
Taehyung bật cười, nựng cằm em cưng chiều, sau đó liền đẩy em vào người mình ôm lấy, vùi mặt hít một hơi sâu mùi hương của em vào buồng phổi, nhấc đầu ra hôn lên khắp gương xinh xinh của em, dừng lại ở môi nhỏ lâu hơn một chút.
"Ngoan chưa nào?"
Jungkook phồng má gật đầu, chúi mặt dụi dụi vào ngực anh lớn mấy cái mới thoả mãn.
"Anh về nhớ mua kẹo cho bé nha."
"Anh nhớ rồi, nhớ mua kẹo, nhớ cả em."
Thử hỏi xem, nếu như Taehyung phải đi đâu xa dài ngày, em nhỏ sẽ trở nên thế nào đây khi dường như cuộc sống của em đã hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông này..
.
hiii, mọi người còn thức hong dọ?