"CÚT NGAY RA NGOÀI!"
Kim Taehyung không kiêng nể gầm lên đáng sợ, một khía cạnh chưa từng thấy trước đây của anh. Kim Taehyung có thể thờ ơ, lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn nhưng chưa bao giờ trở nên tức giận như sắp phát điên. Do Sung Chan run rẩy lùi bước chân về phía sau, ấp úng cái tên của người đàn ông trước mặt.
"Tae..Taehyung..anh sao vậy.."
"Cậu điếc sao? Không lọt tai những gì tôi nói phải không?"
Kim Taehyung nghiến răng, số giấy tờ thành từng chồng lớn nhỏ trên bàn cũng bị xô đổ vương vãi trên sàn. Do Sung Chan đương nhiên sợ hãi, nhưng bản thân càng sợ lại càng đứng như trời trồng không nhúc nhích, càng đụng đến mồi lửa trong lòng Kim Taehyung, gan lì không biến khuất mắt anh.
Sau tiếng rơi đổ của giấy tờ trên bàn, cửa phòng làm việc của Kim Taehyng cùng lúc vội vã bật ra, Jungkook cùng trợ lý của anh xông vào với vẻ mặt hoảng hốt. Cậu trợ lý được Kim Taehyung yêu cầu qua phòng Tổng giám đốc hiện tại (chú của anh) ở tầng trên lấy hồ sơ, lúc trở lại tình cờ gặp người yêu của con trai chủ tịch vừa bước ra từ thang máy dành cho cấp cao. Bọn họ nghe loáng thoáng sự ầm ĩ không rõ trong phòng Taehyung, nhìn nhau ngờ vực xông vào.
"Jungkook à.."
Kim Taehyung nhận thấy Jungkook đang có mặt ở đây, nét mặt đỏ lên vì giận dữ không ngần ngại dịu xuống, cả ba người còn nhìn ra viền mắt anh thoáng đỏ hoe, trong đôi mắt ánh lên sự khẩn thiết muốn lại gần Jungkook.
Jungkook có phần giật mình khi thấy Taehyung trong bộ dạng này, mau chóng chạy lại nắm lấy tay anh xoa dịu. Kim Taehyung ngồi trên ghế, mạnh mẽ kéo em ập vào người mình. Anh vòng tay ôm chặt quanh hông người nhỏ, vừa vặn để gương mặt tiều tuỵ áp vào bụng em.
Jungkook không nói gì, yên lặng một lúc cho Taehyung bình tĩnh trở lại. Nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, xoa xoa mái tóc đen rối vào nếp.
"Không sao mà, em ở đây."
Kim Taehyung liên tục lẩm bẩm tên em trong cổ họng, vùi mình trong hương sữa thơm tho quen thuộc liền không nhịn được rơi nước mắt. Chỉ cần tưởng tượng ra viễn cảnh một ngày nào đó Jeon Jungkook vô tình bước ra khỏi tầm mắt, khỏi cuộc sống của mình, Kim Taehyung không chịu được nổi.
Jungkook cúi đầu sờ lên mặt anh, phát hiện Taehyung đang nghẹn ngào khóc liền hoảng, nhanh chóng nâng đầu người đàn ông ngước lên, đau lòng trông thấy gương mặt đỏ ửng lem nhem nước.
"Taehyungie anh sao thế, đau ở đâu sao? Mau nói cho em."
"Jungkook à.."
Kim Taehyung nắm lấy tay em áp lên má. Ánh mắt đặt trên gương mặt của em, nhìn em lo lắng cho mình liền không nhịn được mỉm cười.
"Anh yêu em."
Jungkook cảm thấy Taehyung thật giống đồ ngốc, hôm nay liên tục nói yêu em. Đáy mắt em thoáng chốc run rẩy, trong lòng dấy lên một cảm xúc đau xót khó tả.
Có phải Taehyung của em đã chấp nhận đi nước ngoài theo lời của ba rồi không?
Em nhỏ cười, dùng hai bàn tay trắng trẻo lau nước mắt cho anh, lời nói ra chưa phải lời tận cùng trong tim.
"Đừng khóc mà, trông anh rất ngốc."
Kim Taehyung đem Jungkook vào lòng ôm chặt, một chút cũng không muốn dứt ra.
.
Lần đầu tiên Taehyung lớn tiếng với em là buổi đêm hôm em bất chấp an nguy chạy ra giữa lòng đường cứu một em bé trước đầu xe tải đang điên cuồng lao tới.
Lần thứ hai Taehyung tức giận với em, là buổi tối đi làm về trông thấy em loay hoay trong phòng bếp với ngón tay bị thương quấn băng qua loa và một bên mu bàn chân bị phỏng đỏ.
Kim Taehyung hốt hoảng vứt cặp đen xuống sàn, kích động chạy đến bên Jungkook đang chật vật nấu ăn ở trong bếp. Với một con người được chiều chuộng từ khi còn nhỏ ở với bố mẹ, lên Seoul trong sự chăm bẵm của anh lớn, việc bếp núc thực sự quá vụng về.
Ngày ngày áp lực với công việc, rắc rối trong công ty, đối phó với ông Kim về việc xuất ngoại, cộng thêm thái độ khác lạ gần đây của Jungkook, Kim Taehyung lo lắng đến nỗi tức giận nhìn vết thương trên da thịt em nhỏ anh trân trọng từng chút một, không kiềm được lớn tiếng với em.
"EM ĐÃ LÀM GÌ VẬY HẢ JUNGKOOK??"
Anh chỉ dám lớn tiếng, không hề có phản ứng động chân động tay làm bậy, giọng nói cũng đầy run rẩy quát tháo.
Jungkook giật mình làm rơi con dao xuống sàn, may mắn không va vào chân. Hốc mắt em đỏ hoe ngập nước, vừa đau ở thân, vừa nhói ở tim khi lần đầu nhận được sự phẫn nộ cùng cực từ người thương em. Jungkook run rẩy ấp úng, nhìn xuống chân lại nhìn lên anh, đã cố bặm môi kiềm chế nhưng hai hàng nước mắt lại vô thức chảy dài.
Kim Taehyung đau lòng nhìn đứa nhỏ trước mắt, em đau một, tim anh đau mười. Vội vã ổn định lại tâm trạng, vươn tay kéo em nhỏ vào lòng ôm lấy. Chỉ cần em khóc, mọi lầm lỗi đều là của anh.
"Jungkook à, em làm sao thế? Việc này là việc của anh cơ mà."
Jungkook níu lấy áo anh, không nhịn được oà khóc nức nở.
"Ngoan, anh xin lỗi, là anh lo cho em, không nhịn được lớn tiếng. Jungkookie đừng khóc sẽ khó thở, em mắng anh này."
"Đừng tự mình làm những việc này, anh tự nguyện làm cả đời cho em. Nếu em muốn, chúng ta cùng làm. Anh luôn ở đây mà, luôn bên cạnh em."
Jungkook được anh lớn bế lên, an ủi dỗ dành đem em ra phòng khách, cẩn thận xử lý vết thương ở ngón tay và mu bàn chân bị phỏng.
Nhìn mái đầu đã dài tóc chấm đến mi mắt, môi mím chặt lại chấm thuốc lên chân em của Taehyung, Jungkook đau lòng rưng rưng. Kim Taehyung tại sao cứ phải vì em nhiều như thế? Em muốn mình vì anh nhưng đổi lại toàn gây ra rắc rối khiến anh thêm mệt mỏi, nhưng không một lời than trách.
Kim Taehyung thương em hơn mọi điều trên đời.
"Em xin lỗi Taehyungie."
"Ngoan, em chưa từng có lỗi."
.
Hôm nay là lễ Giáng sinh.
Khi màn đêm buông xuống, phố vừa lên đèn, Kim Taehyung lái xe từ công ty về nhà để cùng Jungkook đi sắm sửa đồ trang trí cho ngày lễ. Giáng sinh những năm trước bọn họ thường cùng nhau đi dạo phố lúc trời vừa tối, mua đồ trang trí nhà cửa và bánh kẹo mùa Noel, trở về gian phòng ấm cúng cùng giăng đèn dán hoa, trang trí cây thông nhỏ để bàn, đợi đến 00:00 cùng nhau xem pháo hoa ngoài ban công, nhâm nhi cốc sữa nóng hổi và những miếng kẹo ngọt ngào.
Tuyết đã rơi trắng xoá lên những hàng cây khẳng khiu không lá, trên mái nhà ấm áp ánh đèn vàng, dọc con đường dày đặc những dấu chân người đi qua. Kim Taehyung đã nhắn tin cho em trước đó, nhưng Jungkook chưa xem.
Taehyung tra khoá mở cổng, nhận ra cửa chính cũng khoá, Jungkook không có ở nhà? Anh mở máy ra gọi cho em tận mấy cuộc, nhưng đều là thuê bao.
Jeon Jungkook sờ sờ điện thoại từ nãy giờ tối đen màn hình, vừa hết pin nên sập nguồn không mở lên được. Nhìn đồng hồ treo tường sắp hết ca làm của mình, em dọn đồ vào trong túi liền được một chị nhân viên nhờ xách hai túi ni lông đen đựng giấy rác ra trước quán khi xe rác đang đi qua để họ chở đi đổ.
Kim Taehyung với mái tóc dính đầy bông tuyết và trên trán lấm tấm mồ hôi mặc dù trời đang lạnh, lái xe ra trung tâm rồi chạy bộ dọc con phố đông người tìm kiếm Jungkook. Anh gọi cho em mãi không được, gọi cho cả Choi Ha Kyung cũng không ở cùng em, Kim Taehyung bắt đầu lo lắng đến thở không thông.
"Anh Kim."
Do Sung Chan sau lần Kim Taehyung nổi điên ở công ty, vài hôm sau liền chủ động xin lỗi nên hai bên cũng chẳng còn để bụng. Đang đi dạo trên phố liền bắt gặp thân ảnh vội vã của anh, cậu ta nhanh chóng đến bên bắt chuyện hỏi thăm. Taehyung đơn giản theo quán tính nhìn qua, không nói gì mà chú tâm tìm kiếm Jungkook.
Vừa định quay qua hỏi con người từ nãy giờ vẫn đi theo về Jungkook, đập vào mắt anh là em nhỏ trong bộ đồng phục của nhân viên cửa hàng tiện lợi, cầm hai bao ni lông đen đem cho người nhận rác. Kim Taehyung ngỡ ngàng, Jungkook của anh đi làm thêm bên ngoài từ bao giờ?
"Em qua nhà Ha Kyung học nhóm, bảy giờ sẽ về nên anh yên tâm nhé."
Kim Taehyung vội vã bước đến, nắm lấy cánh tay em.
"Jungkook, em đang làm gì ở đây?"
Jungkook thấy Taehyung liền giật mình, việc đi làm thêm bên ngoài gần một tháng nay em đã tìm lý do biện cớ để giấu anh. Đáy mắt Kim Taehyung dấy lên bao nghi ngờ và sự mong chờ em đưa ra một câu giải thích, mặc dù anh đã biết em dối mình cách đây không lâu.
Jungkook nhìn sang Do Sung Chan phía sau anh, không nhịn được sự chán ghét. Lúc nào cũng kè kè bấu lấy người đã có bạn trai, không thấy mệt mỏi sao?
"Trả lời anh Jungkook."
Jungkook nhắm chặt mắt, lúc sau thở ra một hơi trắng lạnh, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình liền muốn gỡ ra nhưng không được.
Em nhỏ ngước mắt, nhìn mái đầu rối tung lẫn gương thiếu sắc đẫm mồ hôi của Taehyung. Em lúc nào cũng là mối rắc rối khiến anh lo lắng, làm gì cũng tệ, chẳng đâu vào đâu. Anh ở công ty vất vả đến gầy rộc đi vẫn luôn về nhà ăn cơm với em, dỗ em ngủ, cho em được ỷ lại. Vậy mà bao phiền muộn anh phải đối mặt em một chút cũng không hề biết, đến khi được người khác tiết lộ mới nhận ra.
.
"Này cậu ơi, cậu đánh rơi đồ."
Jungkook nghe tiếng người gọi liền quay lại xem có phải gọi em không, một cậu trai tay cầm chiếc ví tiền nhỏ màu tím than đưa cho em. Jungkook sờ túi áo khoác mình mặc, nhanh chóng mỉm cười nhận lại đồ mình đánh rơi.
Do Sung Chan lên tầng 17 ở thang máy cho nhân viên thường, nhìn thấy Jungkook cùng lúc bước ra từ thang máy dành cho cấp cao, tấm thẻ sáng chói trên tay em làm cậu ta ghen tị đến chướng mắt. Khôi phục lại vẻ ngoài đố kỵ khi nhìn thấy chiếc ví Jungkook lúc đút thẻ vào túi áo làm rơi, nhặt lên gọi theo.
Jungkook nhìn Do Sung Chan thấy quen mắt, lát sau mới nhận ra cậu ta là người bạn khá thân của Taehyung từ hồi đại học. Em biết Taehyung rất khó kết thân với ai bởi anh chẳng có nhiều bạn bè, không tính quan hệ xã giao. Nên việc có người trở thành bạn thân của anh khiến Jungkook rất vui vẻ, niềm nở đối tốt với người ta.
Do Sung Chan nhìn nụ cười ngây thơ xán lạn trên môi em, thầm đánh giá Jungkook là một người tâm hồn mềm yếu, vô tư vô lo, dễ bị ảnh hưởng tâm lý bởi những điều kích động. Cậu ta tính toáng điều gì đó, liền mời Jungkook xuống quầy tự động ở tầng một cùng uống nước. Jungkook nghĩ anh còn họp lâu nên không ngần ngại nhận lời, có người nói chuyện sẽ rất vui, nhìn cậu bạn này cũng rất thân thiện.
Cả hai có mặt ở một bàn trong cùng dưới khu ngồi chờ ở sảnh tầng một đã vắng nhân viên sau giờ làm việc. Jungkook cười xinh chưa được bao lâu đã thấy con người kia trở mặt.
"Cậu là bạn trai của anh Kim cũng được một năm rồi nhỉ, nhưng có vẻ chưa đủ xứng cho lắm nha."
Jungkook nhíu mày, bộ dạng của Do Sung Chan khác hoàn toàn vẻ thiện lành khi nãy. Em có chút đề phòng.
"Anh Kim thật không có mắt nhìn, tôi có lòng với anh ấy suốt bao năm đại học, vậy mà anh ấy không thèm nhận ra, lại đi yêu đương với người như cậu đây. Cậu nhìn xem cậu có gì hơn tôi?"
Jungkook thu lại vẻ niềm nở, đứng lên đối mặt với Do Sung Chan.
"Cậu tiếp cận tôi vì mục đích này ư? Tôi và anh ấy yêu nhau khiến cậu ganh tị đến mức này à?"
"Tôi chỉ là đau lòng cho anh ấy mà thôi."
"Đau lòng thì khóc đi."
Jeon Jungkook lạnh mặt.
"Cậu.."
"Là người yêu của Kim Taehyung."
Nhìn vẻ mặt kênh kiệu hất cằm lên trời của Jeon Jungkook, Do Sung Chan nghiến răng kèn kẹt. Ngay giây sau cậu ta đã nhếch miệng với ý định trong đầu, điềm đạm cất lời.
"Anh Taehyung sắp ra nước ngoài, cậu biết không?"
Đúng như dự đoán của Do Sung Chan, cậu ta vui vẻ hài lòng nhìn gương mặt biến sắc cứng lại của Jungkook.
Em nghe xong tâm liền biến động, suy nghĩ quanh quẩn từ "Taehyung sắp ra nước ngoài". Chuyện quan trọng như vậy nhưng anh không nói cho em. Hay là do Do Sung Chan xấu tính lừa gạt mình?
Jungkook muốn giữ cho mình tâm trạng bình tĩnh, nhưng chẳng che giấu nổi sự hỗn loạn trong ánh mắt và run rẩy chân tay. Em không nghĩ được quãng thời gian hai bọn họ xa nhau.
"Sao rồi? Bất ngờ à? Anh Taehyung không nói cho cậu sao?"
"Cậu biết không? Công ty hiện tại có nội gián, luồng thông tin mật bị tiết lộ khiến nội bộ VICTORY đối mặt với sự đe doạ nguy hiểm, có thể suy sụp nếu kéo dài thời gian không giải quyết kịp thời."
"Chủ tịch Kim đã lên kế hoạch cho anh Taehyung qua Mỹ học tập và làm việc với giáo sư nổi tiếng bên đó, tạo dựng kinh nghiệm để sau này điều hành VICTORY vững mạnh."
"Nhưng anh Taehyung năm lần bảy lượt cãi lời ông Kim, khiến ông kích động đến vào viện, nhưng anh ấy vẫn nhất quyết không chịu đồng ý."
"Anh ấy muốn tự mình học hỏi tại nước, có thời gian lại lao đầu vào nghiên cứu và làm việc, người gầy đi, kiệt sức, bỏ ăn bỏ ngủ, những điều này bạn trai như cậu có biết không?"
"Tất cả những điều đó chỉ vì cậu, anh ấy làm tất cả chỉ vì cậu, cãi lời bố, bỏ bê sức khoẻ mà làm việc. Còn cậu thì sao? Cậu thoải mái ăn ngủ sung sướng mà không cần lo nghĩ gì. Cậu, một chút cũng không xứng đáng đâu Jeon Jungkook."
Jeon Jungkook mím môi nghe rõ ràng từng câu từng chữ từ miệng của Do Sung Chan, trái tim run rẩy đau nhói nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Em biết Taehyung bận rộn, anh thường thức khuya làm việc phải để em nhắc nhở nhiều lần, làm nũng mãi mới chịu đi ngủ. Kim Taehyung luôn xuất hiện trước mắt em với hình ảnh vui vẻ và tràn đầy năng lượng, cho em dựa dẫm, cưng chiều và yêu thương em.
Do Sung Chan nhìn gương mặt tái đi của Jungkook liền đắc ý nhếch môi. Cậu ta muốn Jungkook nhận thấy sự phiền muộn của mình đối với Taehyung mà đả động tâm lý, tự động tránh khỏi. Nhưng thái độ của em sau đó khiến cậu ta trợn mắt.
Jungkook chẳng biểu lộ chút gì là sầu muộn, khoanh tay trước ngực vênh váo nhìn Do Sung Chan, nhếch miệng.
"Sao? Anh ấy vì tôi mà không vì cậu nên cậu ganh tị à?"
"Xin lỗi chứ nếu cậu muốn dùng mấy lời nói ban nãy đe doạ hay đánh động tôi thì quên đi, Jeon Jungkook này không dễ chơi."
"Kim Taehyung lúc trước đã không chọn cậu, thì hiện tại hay tương lai mãi mãi không bao giờ là cậu đâu, kẻ lăm le phá hoại quan hệ của người khác!"
"Lêu lêu!"
Jeon Jungkook nói xong không kiêng nể hất vai đụng vào vai Do Sung Chan rồi hiên ngang rời đi, để cậu ta trố mắt ở lại không tim nổi.
Nhưng điều cậu ta không biết, Jungkook đã nén nước mắt lúc đối mặt, đến khi khuất bóng liền chui vào một góc khóc nức nở nhưng không dám to tiếng, môi cắn chặt lấy nhau nấc nghẹn, hai hàng nước mắt ướt đẫm. Em dùng tay liên tục lau nhưng chúng không ngừng vương ra, khiến hai mảng da ở má đỏ ửng, đau rát vô cùng.
Kim Taehyung giấu em, Kim Taehyung thà tiết lộ cho người ngoài nhưng một tiếng cũng không nói cho em. Em không đáng tin tưởng sao? Em thực sự là gánh nặng và cản trở của anh như lời Do Sung Chan nói sao?
Jungkook khóc đến hai mắt sưng húp, đỏ hoe, cả người run rẩy đứng trước sảnh công ty, để cái giá của gió đông buổi tối va đập từng đợt vào thân thể nhỏ bé, lòng ngực nhói đau.
Em có phải là gánh nặng của Taehyung không?
Kim Taehyung chưa từng xem Jungkook là gánh nặng của bản thân, em là báu vật, là năng lượng, là nguồn sống của cuộc đời anh.
Bản thân anh muốn giấu kín chuyện xuất ngoại là anh tin tưởng và chắc chắn bản thân sẽ giải quyết ổn thoả, không muốn em để tâm, không để em phải lo lắng. Đứa nhỏ vô tư vô lo của anh lúc nào cũng phải mỉm cười hạnh phúc.
Kim Taehyung dùng tình yêu lớn lao của mình hy sinh cho em.
Jungkook muốn dùng tình yêu của cả hai san sẻ khó khăn cho nhau.
Kim Taehyung kiên nhẫn nắm tay Jungkook, đối mặt muốn nghe một lời giải thích rõ ràng của em cho những lời nói giấu diếm anh gần một tháng vừa qua.
Jungkook lí nhí trong cổ họng run rẩy.
"Em xin lỗi..chỉ là em muốn đi làm thêm."
"Chỉ vì vậy mà em nói dối anh sao Jungkookie?"
Jungkook mím môi, cúi gằm mặt che giấu những giọt nước mắt yếu đuối vừa rơi ra.
"Em không muốn dựa dẫm vào anh. Anh đã mệt mỏi ở chuyện công ty rồi còn.."
"Anh cho phép em dựa dẫm anh."
Kim Taehyung ngắt lời Jungkook.
"Dựa dẫm ỷ lại tất cả vào anh đi Jungkookie. Anh cho phép mà. Anh yêu em, anh nguyện ý làm tất cả cho em. Anh có thể.."
"ĐỦ RỒI MÀ!"
"Anh muốn em trở thành một người vô tâm vô lo, thoải mái hưởng thụ sung sướng trên mệt mỏi của người khác sao? Anh phải nghĩ đến cảm nhận của em chứ? Nhìn anh vất vả anh nghĩ em không đau sao? Anh nghĩ em có thể vui vẻ sao?"
Jungkook kích động hét lên, bầu không khí xung quanh như ngừng hẳn, mọi người không nhịn được ngoái đầu lại nhìn. Em gỡ tay ra khỏi tay anh lùi lại phía sau, nghẹn ngào.
"Anh đừng lo cho em nhiều như thế nữa được không? Dành thời gian cho bản thân anh, cho kế hoạch của anh, cho cuộc đời của anh đi Taehyung. Đừng xem em là gánh nặng, đừng khiến em trở thành vật cản trên con đường của anh được không?"
Kim Taehyung lắc đầu, hai hốc mắt cũng đồng dạng đỏ hoe như em. Anh chưa hiểu hết những điều em đang nói, từ bao giờ Jungkook lại trở thành gánh nặng của anh cơ chứ? Chưa bao giờ.
Và Jungkook của anh cũng chưa từng trở nên như thế này.
"Jungkook à em sao thế? Lại đây với anh, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh cả.."
"Anh đừng có qua chỗ em!" Jungkook nức nở gào lên khi Taehyung từng bước về phía mình.
"Jungkookie, nghe anh được không?"
"Hức không..anh đi đi đồ ngốc!!!"
Kim Taehyung không nghe, lặng lẽ rơi nước mắt. Em nhỏ khóc đến khàn giọng, cả mặt mũi đều đỏ lên xót xa vô cùng, cả người run rẩy trong bộ đồng phục phong phanh. Kim Taehyung kiên định bước đến gần muốn lau nước mắt, muốn ủ kín người em bằng vòng tay chắc nịch ấm áp của mình.
'BỐP'
.
hê luuuu buổi đêm.
hôm nay là sinh nhật mình, nên mình up thêm một chương trước lịch huhu.