Buổi chiều cùng ngày tại hậu sơn Tiêu Gia.
“Phì… phò… phì… phò… hừ… hừ…”
Mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đau nhức, đầu váng mắt hoa, thở như chó chết nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, Tiêu Viêm vẫn đang duy trì nghiêm một tư thế quái dị không thay đổi một chút xíu nào cả.
Như thế nào là tư thế quái dị?
Hai tay dang ngang thẳng 180 độ với vai.
Ngón tay thành trảo nắm chặt hai vò rượu lớn hướng xuống dưới.
Trên mu bàn tay đặt hai chén nước đầy, chỉ cần tay hơi run là nước trong chén sẽ sóng sánh và tràn ra ngoài.
Nửa người trên là vậy, còn phần hạ thân cũng không hề kém khi bàn chân đặt trên mặt đất vuông góc với hai ống chân.
Hai ống chân vuông góc với bắp đùi.
Bắp đùi vuông góc eo và lưng.
Trên phần bắp đùi nối với hai đầu gối cũng đặt hai chén nước đầy y như trên mu bàn tay, chỉ cần một chút xíu rung lắc là nước sẽ ngay lập tức tràn ra ngoài.
Cuối cùng là trên đỉnh đầu, cũng là một một chén nước đầy khác.
Đừng tưởng rằng nước trong chén là nước lã mà lầm.
Đều là nước đang sôi, được duy trì nhiệt độ không đổi bởi Hỏa Linh Thạch đấy.
Tu luyện giả sẽ không sợ nước sôi, đúng vậy, nhưng chắc chắn là nếu bị chúng dội vào người thì ít nhiều gì cũng sẽ bị giật mình a.
Và chỉ cần thoáng giật mình thôi, thì dưới hai nách và hai bắp dế những nơi đang đeo “phụ kiện” có dạng kim cực nhọn sẽ ngay lập tức cho Tiêu Viêm biết vì sao hoa thì hồng mà nước biển lại mặn.
Ấy là còn chưa nói đến bó nhang lớn đang nghi ngút khói dưới mông hắn nữa.
Chỉ cần một thoáng mất tập trung thôi là tai nạn liên hoàn sẽ xảy ra, và ass nở hoa sẽ là kết quả mà hẳn là Tiêu Viêm sẽ không mong muốn đâu.
“Ta biết, dù đẳng cấp không ngừng thụt lùi, nhưng suốt ba năm qua ngươi vẫn bất kể nắng - mưa, ngày - đêm, vui - buồn mà không ngừng tu luyện.
Phải thừa nhận là người giữ được cường giả chi tâm vững chắc và ngọn lửa nhiệt huyết cháy không tắt như ngươi là vô cùng hiếm gặp đấy, thật sự rất đáng quý.
Tuy nhiên, phàm là chuyện trên đời sẽ luôn tồn tại hai mặt tốt và xấu, ưu và nhược, lợi và hại song hành với nhau.
Ba năm qua, ngươi một mực tu luyện theo tâm tình, hành động theo cảm tính, làm như vậy dù giữ được cơ bắp, gân cốt và tinh thần không bị chán nản ăn mòn, nhưng đồng thời cũng khiến chúng phát triển lệch ra khỏi con đường đúng đắn nhất.
Phải biết, cơ bắp trên thân thể con người được chia thành hai loại.
Thứ nhất là cơ Đỏ.
Sở hữu khả năng bùng nổ rất mạnh, nhưng dễ bị tổn thương và sức bền kém.
Thứ hai là cơ Trắng.
Trái ngược với cơ bắp đỏ, cơ bắp trắng có tính dai và sức bền vượt trội, nhưng nhược điểm là hoàn toàn không có sức bật.
Và bài tập này của ta chính là đang hướng cơ bắp toàn thân ngươi phát triển thành loại cơ bắp thứ ba, gọi cơ Hồng.
×— QUẢNG CÁO —
Mang trong mình ưu điểm của cả hai loại thành phần, đồng thời loại bỏ đi hết những nhược điểm của chúng, Cơ Hồng chính là phiên bản hoàn hảo của cơ Đỏ và cơ Trắng, được mô tả ngắn gọn trong mười hai chữ… "bùng nổ tùy ý, mạnh yếu tùy tâm, lâu mau tùy hứng!"
Và để cho rõ ràng thì khái niệm cơ Hồng không phải do ta phát minh ra, chỉ là ta có may mắn được biết đến, học tập và tu luyện theo, đến nay cũng phải đến hơn mười năm rồi nhưng cũng chỉ dám tự nhận là… tiểu thành mà thôi.”
Lời nói cũng ra dáng lão sư đấy chứ! Đáng tiếc, cái thái độ nằm ngửa trên bãi cỏ, chân bắt chữ ngũ, đầu gối lên tay, trong miệng còn ngậm que tăm đã phá tan hết tất cả mọi thứ rồi.
Mà, thực ra thì nếu được lựa chọn thì Tiêu Thiên cũng muốn nghiêm túc một lúc, sau đó bỏ của chạy lấy người lắm.
Dù sao nhà bao việc, thân còn lo chưa xong hơi đâu đi dạy người khác.
Chỉ là… Tiêu Viêm tiểu tử này có vẻ như cũng không phải là đến không có chuẩn bị đâu.
Trước tiên là dùng tiền tài và đan dược “mua” Tiêu Thiên tới làm lão sư, sau lại trực tiếp dẫn… Huân Nhi cô nàng tiểu công chúa vô cùng thâm sâu, khó dò này theo “dự thính” buổi học đầu tiên, qua đó gián tiếp tạo áp lực ép cho Tiêu Thiên không ra được cái hoa chiêu nào.
Và cứ thế, biểu ca đáng tin chỉ có thể ngoan ngoãn phun ra chút chân tài, thực học của mình cho biểu đệ đáng thương một cách đầy bất đắc dĩ mà thôi.
Chỉ là… cây muốn lặng, nhưng chưa chắc gió đã đừng đâu!
“Tiêu Thiên biểu ca nói khái niệm cơ Hồng này không phải do huynh phát minh ra, vậy Huân Nhi xin hỏi là vị tiền bối nào có nghiên cứu thâm sâu tới mức phân biệt được từng loại cơ bắp trong thân thể người kỹ đến thế vậy ạ?” - Ngọt ngào, thánh thót nhưng không mất đi lễ nghi và chừng mực.
Huân Nhi tỏ ra vô cùng có hứng thú hỏi Tiêu Thiên một câu như vậy.
Đương nhiên, với xuất thân, kiến thức và đầu óc của nàng, luyện thể luyện đến như thế nào mới được gọi là cực hạn không phải là vấn đề mấu chốt cần phải quan tâm.
Mà chính việc phát biểu một vấn đề khô khan, đau khổ và nhàm chán như luyện thể thành đơn giản, dễ hiểu và… nhiều màu sắc như thế này thì đúng là lần đầu tiên Huân Nhi được biết, nên nàng mới tò mò đấy.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên của chúng ta một không tuổi trẻ nhiệt huyết, hai chẳng phải loại người thấy gái tinh trùng liền lên não, và quan trọng nhất, là tuổi tác thật của hắn đủ để có con lớn bằng Huân Nhi luôn rồi, đời nào lại bị mị lực của nàng làm cho thần hồn điên đảo chứ.
Nên là… giả điếc, giả ngu ngơ, cứ thế lim dim, rung đùi đắc ý thưởng thức khí trời mà thôi.
Tiêu Thiên không đáp, Huân Nhi cũng thôi không mặt dày mày dạn hỏi tới nữa.
Chỉ là ánh mắt của nàng khi nhìn về phía thanh niên nằm dài trên cỏ với thái độ bất cần kia chẳng những không có mất lòng hay bực bội, mà ngược lại, là tò mò, cũng như hứng thú càng nồng đậm hơn trước nữa.
Nữ nhân mà, dù tâm tính có thành thục hay lạnh nhạt tới đâu đi nữa, thì chỉ cần ngươi càng không nhìn mị lực của nàng, nàng ngược lại sẽ càng muốn biết cho bằng được vì sao ngươi không nguyện ý phục tùng ý chí nàng như những kẻ khác đấy.
Về vấn đề vì sao Tiêu Viêm trước đó lớn tiếng hô hào “không muốn liên lụy Huân Nhi”, mà bây giờ lại dẫn người tới, thì câu trả lời của hắn là… chỉ là luyện thể, không tính liên lụy.
Xém chút thì bị Tiêu Thiên đánh cho to đầu, nhưng rồi một lần nữa tiền tài và đan dược lại phát huy sức mạnh giúp Tiêu Viêm trốn qua được một kiếp.
×— QUẢNG CÁO —
“Mẹ nó chứ! Lớn đầu bằng này rồi còn bị một thằng nhóc con lừa.” - Thái độ dửng dưng, bất cần, nhưng không có nghĩa là Tiêu Thiên thực sự như thế: “Lần sau phải dùng danh nghĩa lão sư đặt ra cho tiểu tử này vài cái luật lệ, không thể để hắn cứ thích làm gì thì làm được.”
Áp lực! Bị Huân Nhi nhìn chằm chằm thực sự là cực kỳ áp lực!
Không phải bởi vì bản thân nàng, mà là bởi vì “người kia” đang trốn trong bóng tối bảo vệ nàng ấy.
Như Thanos từng nói với Iron Man, “you are not the only one cursed with knowledge”, tạm dịch là “ngươi không phải là kẻ duy nhất bị nguyền rủa bởi trí tuệ đâu”, để thấy rằng những người hiểu biết càng nhiều, thì sẽ càng bị những hiểu biết ấy ám ảnh nặng nề hơn.
Tiêu Thiên biết xung quanh có một vị cường giả đang nhìn mình chằm chằm, nên hắn không dám nói lắm, cũng chẳng dám cử động nhiều, mục đích là để tránh cho lộ ra cái gì không nên lộ.
Việc đó vô tình dẫn tới Huân Nhi hiểu lầm rằng Tiêu Thiên cao lãnh, có bản lĩnh để ngoài mắt - bỏ ngoài tai mị lực rất lớn của nàng, từ đó lại càng cảm thấy hứng thú với hắn hơn.
Mà đã có hứng thú rồi thì muốn làm gì? - Đương nhiên là muốn điều tra, muốn tìm hiểu về hắn thêm a.
Điều tra như thế nào? Ai đi điều tra? - Đi một vòng lớn, cuối cùng lại vẫn vòng về việc “người kia” được nàng sai đi nhìn Tiêu Thiên chằm chằm.
Cao lãnh bị nhìn chằm chằm, nhưng ngược lại nếu hắn quá xum xoe với vị tiểu công chúa này, hoặc giả vờ thân thiết nói với nàng thêm vài lời, thì kiểu gì cũng bị khai thác và kết cục bị điều tra vẫn là không thể tránh khỏi.
Cho nên, phải tiên hạ thủ vi cường!
“Tiêu Viêm biểu đệ, trời nắng rồi, ta và Huân Nhi biểu muội ra gốc cây kia tránh nắng một tí, ngươi tiếp tục tu luyện đi nhé.” - Lớn tiếng hô như vậy sau khi bật dậy từ mặt đất, Tiêu Thiên quay sang Huân Nhi làm cái khẩu hình: “Nói chuyện riêng!” rồi đi thẳng ra gốc cây khá xa ở điểm mù của Tiêu Viêm.
Thái độ quay ngoắt 180 độ so với trước đó này của Tiêu Thiên khiến Huân Nhi nghi hoặc không thôi.
Và một lần nữa, lại là tính tò mò và lòng hiếu kỳ ra lệnh cho nàng tò tò đi theo hắn, một chút lo lắng đều không có.
Mà, đúng là không có cái gì cần lo thật.
Dù sao có “người kia” tại, liền là Gia Mã Đế Quốc mấy lão gia hỏa cũng không mấy người làm hại được nàng đâu, nói gì chỉ là một thanh niên năm nay mới hai mươi tuổi.
Nên là… đi!
.