Dưới một gốc cây lớn cách bãi cỏ nơi Tiêu Viêm đang luyện thể khá xa.
Soạt!
Soạt!
“Tiêu Thiên biểu ca, không biết ngươi gọi ta ra đây có việc gì không?’ - Vừa thấy Tiêu Thiên dừng bước, Huân Nhi lập tức chủ động mở lời.
Tâm lý thoải mái, không lo lắng chính là dễ dàng bị những sự tò mò và tính hiếu kỳ thôi thúc như vậy.
Chỉ là…
“Được rồi Cổ tiểu thư, ở đây chỉ có hai… à không, là ba chúng ta thôi, ngươi không cần phải gọi một kẻ không máu mủ, không thân thích gì như ta là biểu ca nữa đâu.”
“Ngươi…”
...câu trả lời của Tiêu Thiên lại khiến Huân Nhi nghẹn lời.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng ngay khi nhìn vào gương mặt dửng dưng và ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Thiên lúc hắn quay người lại đối diện nàng, những lời kia đều lập tức trôi ngược vào trong.
Hắn không chỉ biết nàng họ Cổ thay vì họ Tiêu, mà còn biết có cường giả đi theo bảo vệ nàng.
Quan trọng hơn, dù biết tất cả những chuyện đó, hắn vẫn có dư sự tự tin, thậm chí là bình tĩnh như không có gì quan trọng mà gọi nàng ra đây nói chuyện riêng.
“Ngươi… là ai?” - Lần đầu tiên gặp chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết và kiểm soát của bản thân, sự non nớt của một nha đầu chỉ mới mười lăm tuổi lập tức lộ ra trong cách Huân Nhi nói chuyện: "Tại sao lại biết cơ mật của Cổ Gia chúng ta?"
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… ta biết ngươi là ai, đến từ đâu và ở lại Tiêu Gia có mục đích gì kìa.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt bước về phía Huân Nhi, đầu hơi nghiêng vào tai nàng: “Cổ tiểu thư, không ngại nói cho ngươi biết một sự thật.
Ngươi, và cả con kiến hôi đang bảo vệ ngươi kia nữa, hai người các ngươi còn sống tốt đến hiện tại đều là bởi vì các ngươi chưa làm gì có lỗi với Tiêu Gia, không, là Tiêu Tộc chúng ta mà thôi.
Các ngươi… nên cảm thấy mình may mắn vì điều đó đi.”
Dứt lời, hắn cứ thế đi thẳng về phía bãi cỏ nơi Tiêu Viêm đang chịu khổ, bỏ mặc Huân Nhi ngẩn người ngơ ngác phía sau.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, rất gọn, nhưng nội dung, ý nghĩa và liên quan của nó lại vô cùng lớn.
Đây cũng chính là lý do vì sao một người luôn bên ngoài hoạt bát, bên trong thâm trầm như Huân Nhi đều không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên càng lúc càng xa.
Cho tới khi…
Soạt!
“Tiểu thư…”
...một bóng đen như quỷ mị hiện ra bên cạnh Huân Nhi trong tư thế quỳ một chân, đầu cúi thấp.
“Ta không sao!” - Huân Nhi hồi thần, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lăng thúc thúc, chuyện vừa rồi… thúc khoan hãy báo cáo về gia tộc, ta cần thêm thời gian để xác minh những gì hắn nói là thật hay giả đã.”
Vừa rồi Tiêu Thiên cũng không có cố ý che giấu những gì mình nói, mà thực ra là hắn muốn cũng chẳng che được ấy, nên chắc chắn là vị “Lăng thúc thúc” này cũng đã nghe thấy trọn vẹn nội dung cuộc trò chuyện của hắn với Huân Nhi cả rồi.
“Tiểu thư, tiểu tử này thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi ra mặt và không hề có chút danh tiếng nào trong tộc, có khi nào hắn… hư trương thanh thế với chúng ta không?”
“Lăng thúc thúc” đầu óc đơn giản nên suy nghĩ cũng cực kỳ đơn giản.
Tuy nhiên, tiểu thư nhà hắn lại không có thẳng đuột như vậy đâu.
“Hư trương thanh thế hay không, ta không dám chắc.
Nhưng chỉ bằng việc hắn gọi ta bằng Cổ Huân Nhi và gọi Tiêu Gia bằng Tiêu Tộc thôi, đã đủ để chúng ta không thể khinh thường rồi." - Huân Nhi khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thật kỹ bóng lưng Tiêu Thiên: "Cách giải quyết trước mắt là tạm thời quên đi nhiệm vụ và sống như một con cháu Tiêu Gia đi, chờ có thêm manh mối rồi tính sau.”
×— QUẢNG CÁO —
“Vâng, tiểu thư!”
Soạt!
“Lăng thúc thúc” đi rồi, chỉ còn lại một mình Huân Nhi nhìn theo bóng lưng tiêu điều mà thần bí phía xa xa của Tiêu Thiên, trong lòng ngổn ngang.
Nàng đây chính là… điển hình của thông minh quá bị thông minh hại a!
Người ta chỉ nói hai câu, bản thân đã tự não bổ thành nguyên một câu chuyện, thậm chí còn kèm thêm cả vô số thuyết âm mưu vào làm món tráng miệng.
“Bị nguyền rủa bởi tri thức” chính là đây chứ đâu nữa.
Mà, nói đi thì cũng phải nói lại.
Trong khi Huân Nhi ở bên kia ngổn ngang trong gió sau màn diễn như không diễn xứng đáng nhận tượng vàng Oscar của Tiêu Thiên, thì ở bên này, khổ chủ cũng đang run lên bần bặt, mặt cắt không còn chút máu.
“Muốn yên ổn, phải cường thế - Muốn không bị dòm ngó, phải làm cho người ta không dám dòm ngó mình” đạo lý này ai cũng biết, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
Đẳng cấp Tiêu Thiên không cao, nhưng hắn có khả năng ẩn tàng tuyệt đối thực lực của bản thân nhờ Hệ Thống.
Điều này khiến Huân Nhi, thậm chí cả vị "Lăng thúc thúc" kia cũng không biết rõ hắn sâu cạn, từ đó không dám manh động.
Bối cảnh Tiêu Thiên không lớn thật, nhưng hắn biết bối cảnh thực sự của Tiêu Gia.
Và rất không trùng hợp, hắn cũng họ Tiêu.
Kiến thức Tiêu Thiên không sâu rộng và cũng chẳng nắm nhiều bí mật sâu xa thật, nhưng hắn có kinh nghiệm sống gần năm mươi năm từ hai đời.
Từng đó là dư sức lừa một tiểu nha đầu chưa thành niên rồi.
Nói tóm lại, bằng vào những tính toán có cơ sở, cộng thêm diễn kỹ xuất thần, và không thể không kể đến yếu tố may mắn trợ giúp, Tiêu Thiên đã thành công…trốn qua được một ải.
Trang bức trang tới lợi hại a!
“Hy vọng là dọa được nha đầu kia một phen, tranh thủ thêm chút thời gian phát triển.” - Mà, suy cho cùng thì nói dối vẫn chỉ là nói dối, uống thuốc độc giải khát chung quy không phải là cách, Tiêu Thiên biết bản thân cần phải cố gắng hơn nữa mới mong được yên ổn: “Chỗ tiền bạc và đan dược này… phải nghĩ cách phân phối sao cho thật hợp lý mới được.”
Sở dĩ trước ngày hôm nay, Tiêu Thiên vẫn còn có quyền từ từ mưu tính mọi chuyện, bởi vì cả Tiêu Viêm, lẫn cốt truyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thế nhưng, với sự xuất hiện của một bộ óc không tầm thường là Huân Nhi, cùng sức ép từ “Lăng thúc thúc” vị cường giả thần bí kia, hắn hiểu rằng mình đã không thể tiếp tục lãng phí thời gian được nữa.
Đến lúc phải thực sự nghiêm túc rồi!
“Huân Nhi biểu muội, chờ chỗ nhang này cháy hết, ngươi mang tiểu tử này trở về ngâm dược liệu nhé.
Ta có việc đi trước, không làm phiền!” - Gào lên một tiếng như vậy xong, Tiêu Thiên cứ thế bỏ của chạy lấy người, thẳng thắn đem con bỏ chợ mặc kệ không thèm quan tâm.
Chỉ đáng thương cho tâm tình vừa mới ổn định của Huân Nhi, nháy mắt lại một lần nữa… ngổn ngang trong gió.
Rõ ràng là được mời đến để dự thính cách hướng dẫn tu luyện của Tiêu Thiên với Tiêu Viêm, hiện tại lão sư thì chạy, đệ tử thì bất động ở đằng kia, còn bản thân nàng một người ngoài lại phải đứng ra làm bảo mẫu.
Uất ức a uất ức!
Mà thôi, uất ức thì uất ức, Tiêu Viêm ca ca của nàng còn ở đây tu luyện, Huân Nhi sao có thể bỏ mặc không quản chứ.
Chỉ là… trong tâm trí vốn chỉ lưu duy nhất bóng hình Tiêu Viêm của nàng, không biết từ lúc nào, đã in thêm một bóng đen với dấu hỏi lớn phía trên khác.
.
.
.
Khoảng thời gian tiếp theo tại Ô Thản Thành trôi qua khá là yên tĩnh.
Đáng nhắc đến nhất là, bởi vì có Tiêu Thiên nhúng tay vào cốt truyện, nên buổi đấu giá mà lẽ ra đó là nơi Tiêu Viêm lần đầu thể hiện ra thiên phú luyện đan của mình bằng cách giả danh Dược Lão đi bán Trúc Cơ Linh Dịch trong nguyên tác, cuối cùng lại diễn ra theo một kịch bản...
bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Tuy nhiên, từ xưa đến nay, phàm là chuyện trên đời đều sẽ tồn tại hai mặt phải - trái, trắng - đen.
Và đằng sau mọi sự yên bình, đều sẽ luôn là những đấu tranh thầm lặng.
Lần này, do cốt truyện thay đổi mà những tranh đấu ấy không diễn ra tại phòng đấu giá, giữa những người giàu sang, mạnh mẽ nữa.
Mà thay vào đó, nó lại xảy ra tại một nơi tồi tàn hơn cả chữ tồi tàn, giữa những con người bị xem là rác rưởi tồn tại dưới đáy của xã hội.
×— QUẢNG CÁO —
Keng! Keng! Keng!
“Giết! Giết hết đám chó chết này!”
Keng! Keng! Phập!
“Giết!”
Keng! Phập! Phập!
“Áaaa...
tha mạng...”
...
Tiếng la hét, tiếng chém giết, tiếng kim loại va chạm, tiếng âm thanh vật cứng vào da thịt và hình ảnh người ta ngã xuống trong vũng máu sớm đã được xem như cơm bữa tại Khu Ổ Chuột của Ô Thản Thành.
Dù sao nơi này cũng chỉ toàn tập trung những kẻ vô dụng, bị xã hội ruồng bỏ và không còn giá trị tồn tại, chết cũng là chết thôi.
Thế nhưng, cái chết của những kẻ đã ngã xuống kia đêm nay lại không chỉ đơn giản là bởi vì họ không nên sống tiếp, mà nó còn mang một ý nghĩa khác nữa.
“Quỳ xuống!”
Bịch!
“Bang chủ, đây chính là Đại Hắc Cẩu, bang chủ Dã Cẩu Bang…”
Bụp! Choẹt!
Người kia còn chưa kịp nói hết câu, đầu của Đại Hắc Cẩu đã nổ tung như dưa hấu, máu tươi xen lẫn với đậu hũ tung tóe trên tường.
“Từ nay không còn Dã Cẩu Bang nữa, chỉ còn Cái Bang chúng ta mà thôi!”
“Ực… C-Cái… Cái… Cái Bang… Cái Bang… Cái Bang!”
“Cái Bang! Cái Bang! Cái Bang!”
“Cái Bang! Cái Bang! Cái Bang!”
“Cái Bang! Cái Bang! Cái Bang!”
…
Ý nghĩa của những thứ cũ kỹ, thối nát, cản chân cần phải bị xô đổ để một thế lực mới trỗi dậy, một thời đại mới đứng lên, một kỷ nguyên khác bắt đầu.
Và thế lực ấy, thời đại ấy, kỷ nguyên ấy đang bắt đầu từ chính đêm nay, ngay tại nơi này, với cái tên Cái Bang.
Bang chủ tất nhiên không thể là ai khác ngoài… "Nữ Thần" Hoàng Dung rồi!
.