Thời gian cứ thế len qua nhánh cây, luồn qua khe cửa mà trôi qua.
“Khí vận chi tử chính là khí vận chi tử a, bị ta tước đi cơ duyên lớn nhất rồi nhưng đột phá vẫn cứ đột phá.
Thời tới cản không kịp theo đúng nghĩa đen là đây chứ đâu nữa!”
Ngồi xếp bằng trên một vách đá cao, ánh mắt Tiêu Thiên tràn đầy bất đắc dĩ nhìn xuống thân ảnh để trần cũng đang ngồi xếp bằng như hắn, chỉ khác biệt là người sau lại… ở dưới chân thác nước mà thôi.
“Đấu Khí bảy đoạn là một bước nhảy vọt lớn.
Tuy rằng tiểu tử này đã từng vượt qua nó, nhưng phá rồi lại lập chưa bao giờ là một việc dễ dàng.
Người dám nghĩ vốn đã ít, kẻ dám làm và thành công… càng là phượng mao, lân giác chứ chẳng chơi.”
Vẫn là một sự sợ hãi không đổi trước tốc độ trọng tu vô cùng phi lý của Tiêu Viêm như cách đây hơn nửa năm, tuy nhiên, khác biệt là giờ đây ánh mắt Tiêu Thiên nhìn về phía biểu đệ hắn đã không còn ghen tỵ nữa, mà thay vào đó, là sự bình tĩnh và toan tính đến vô cùng… thuần khiết.
Ừ thì bản thân chuyện toan tính người khác vốnđã là một việc làm không thuần khiết, nhưng trừ bỏ cả tình thân, tình bạn, tình đồng chí v.v.
các loại tình cảm, cùng với nể trọng, kính phục, quan tâm v.v.
các loại cảm xúc, cảm giác trói buộc để chỉ giữ lại duy nhất một sự toan tính tới lạnh người, thì đó chính là thuần khiết chứ gì nữa.
Mà, nguyên nhân của sự thay đổi từ Tiêu Thiên là bởi vì hắn của hiện tại cũng đã có cho riêng mình một tốc độ tu luyện không hề tệ rồi.
Vẫn thua Tiêu Viêm không ít, nhưng so với trước đây nửa năm thì gọi là nhảy vọt cũng không đủ đâu.
Sáu tháng trôi qua kể từ thời điểm Hệ Thống thông báo một loạt hiệu chỉnh trên vấn đề hỗ trợ tu luyện, rốt cục Tiêu Thiên cũng có dịp cảm nhận lại sự thoải mái của việc đột phá, loại cảm giác mà hắn đã sớm quên mất lần cuối cùng là khi nào từ lâu rồi.
Đúng vậy! Nhờ 50% hiệu quả tu luyện từ Hoàng Dung, cộng với hạng mục [ Hỗ Trợ ] được Hệ Thống tăng độ ưu tiên, thì sau sáu tháng liên tục tu luyện chăm chỉ, đẳng cấp của Tiêu Thiên cuối cùng cũng đã đột phá tới tam tinh Đấu Giả rồi đấy.
Nửa năm lâu không!? - Lâu chứ!
Phải biết, một người sở hữu thiên phú gọi là bình thường cũng chỉ cần trên dưới một năm để đột phá từ nhị tinh Đấu Giả lên tam tinh Đấu Giả mà thôi.
Thế nhưng, cứ theo đáp án “ít nhất là hai năm” mà Tiêu Thiên nhận được từ Hệ Thống khi hắn hỏi rằng “cần bao lâu để ta đột phá tam tinh Đấu Giả, nếu cứ dựa trên kế hoạch và tốc độ tu luyện trước đây?”, thì sáu tháng đã là quá, quá, quááá… tốt rồi.
Bỏ đi khoảng thời gian trước đó không tính, chỉ xét riêng phần phía sau thôi, thì từ hai năm bị ngạnh sinh sinh rút xuống còn sáu tháng, đơn giản chính là bớt đi được 3/4 thời gian, tương đương 75% lận đấy!
Kết quả này… khả quan lắm chứ đùa!
Quan trọng nhất là, càng về sau chuyện sẽ càng khả quan hơn khi thiên phú của hắn được hạng mục [ Hỗ Trợ ] của Hệ Thống cải thiện hàng ngày nữa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đem đi so với thành tích nửa năm bốn cấp của Tiêu Viêm thì đúng là cháu gặp ông nội thật.
“Có phú bà bao nuôi chính là khác biệt a!”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Thiên nhịn không được phải lái sang bóng hình yểu điệu thoạt nhìn vô cùng mong manh như đóa bạch liên yếu nhược, nhưng lại vững chãi và đầy hiên ngang trước sự trùng kích và gào thét từ thác nước của Huân Nhi.
“Nếu Tiêu Viêm tiểu tử kia là phượng mao, lân giác, thì nha đầu này hẳn phải là một con hỏa phụng chân chính đi.
Kim Đế Phần Thiên Viêm… giành được nó hẳn là có thể giúp Hệ Thống tiến một bước dài a…” - Nghĩ, Tiêu Thiên lắc đầu cười nhạt: “Thôi, đánh với nha đầu này còn chưa chắc đã thắng được, huống hồ gì đằng sau nàng còn một bảo tiêu đâu, chưa nói tới gia tộc hùng mạnh của nàng nữa, vẫn là an phận thủ thường thì hơn.”
×— QUẢNG CÁO —
Ném hết những suy nghĩ viển vông ra sau đầu, Tiêu Thiên chậm rãi nhắm lại hai mắt và bắt đầu tu luyện.
Bên dưới, giống như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, Huân Nhi quay ngoắt người lại phía sau, nhưng đập vào mắt nàng chỉ là một Tiêu Thiên đã sớm tiến vào cảnh giới Vong Ngã.
“Hơn nửa năm rồi mà vẫn không tra được cái gì.
Rốt cuộc thì… ngươi là ai chứ?” - Khẽ lẩm bẩm như vậy, Huân Nhi lại quay đầu trở lại để nhìn Tiêu Viêm tu luyện.
Đáng nói là, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Viêm đấy, nhưng suy nghĩ trong đầu lại nhịn không được cứ mãi hướng về một nam nhân khác cơ.
…
Lại là hai tháng nháy mắt liền qua.
Đối với Tiêu Thiên mà nói, thời điểm này không có gì khác biệt, cũng chỉ bình thường như bao ngày bình thường mà thôi.
Thế nhưng với biểu đệ Tiêu Viêm của hắn khi khác, bởi vì ngày hôm nay chính là… buổi kiểm tra thực lực trước Lễ Thành Nhân!
Tên như ý nghĩa, tác dụng của cuộc kiểm tra này chỉ đơn giản là để loại bỏ ra những người có đẳng cấp không đạt yêu cầu.
Vậy bao nhiêu mới được gọi là đạt yêu cầu? - Đáp án là… Đấu Khí bảy đoạn!
Đúng vậy! Buổi Lễ Thành Nhân một tháng sau, tất cả tộc nhân đủ mười lăm tuổi đều có quyền tham gia.
Tuy nhiên, theo quy định của Tiêu Gia thì chỉ những người có đẳng cấp đạt tối thiểu là Đấu Khí bảy đoạn trở lên mới có đặc quyền tiến vào Đấu Khí Các tìm kiếm công pháp sau buổi lễ kết thúc.
Những người không đủ điều kiện sẽ bị phân về các sản nghiệp của gia tộc, ngày sau trừ khi biểu hiện kiệt xuất hoặc tốc độ tu luyện vượt qua các tộc nhân ưu tú khác, còn không thì rất khó trở lại thành nội bộ gia tộc.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà nửa năm này đẳng cấp của Tiêu Viêm tăng lên như ngồi tên lửa.
Đơn giản là bởi liều mạng hắn cũng phải đuổi kịp buổi kiểm tra thực lực này a!
.
.
.
Sân huấn luyện Tiêu Gia hôm nay đông hơn ngày thường, trước trước sau sau có hơn một trăm thiếu niên, thiếu nữ tập trung lại đây vây quanh một khối đá đen khổng lồ tại trung tâm.
Loại Trắc Thí Thạch này giá trị tương đối cao, tại Ô Thản Thành cũng chỉ có vài khối mà thôi, Tiêu Gia thân là một trong tam đại gia tộc sở hữu một khối cũng coi như là có mặt mũi.
Bên cạnh Trắc Thí Thạch vẫn là vị huấn luyện quan làm nhiệm vụ thông báo quen thuộc, chỉ là không rõ bởi vì làm hoài một việc dẫn tới nhàm chán, hay do lương lậu không vừa lòng, mà gương mặt vị huấn luyện quan này lúc nào cũng lạnh lùng như cái thùng đá ấy.
Dưới sân như thế, còn trên đài cao, Tiêu Gia gia chủ Tiêu Chiến, ba vị trưởng lão, cùng vài người có quyền lực và tiếng nói trong gia tộc cũng đều có mặt.
Đáng nói là, thân làm nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng thời gian sắp tới rồi mà Tiêu Viêm vẫn chưa xuất hiện khiến không ít tiếng xì xào nhắm vào hắn đã bắt đầu nổi lên.
×— QUẢNG CÁO —
“Cái thằng ngu này, đã nói bao nhiêu lần là làm người đừng quá nổi bật, kẻo bị người khác nhắm vào.
Dạ dạ, vâng vâng cho đã rồi bây giờ vẫn muốn chơi trò nhân vật chính đến muộn.” - Người khác không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Tiêu Thiên còn không rõ cái bản tính rắm thúi của Tiêu Viêm sao: “Đến sớm một tí sợ người ta không biết mình tồn tại hay gì mà cứ phải chờ nước đến chân mới nhảy.
Già cái đầu rồi chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu, thế quái nào cư xử cứ như thằng trẻ trâu.”
Đừng hiểu lầm, không phải Tiêu Thiên quan tâm Tiêu Viêm hay gì đâu, mà hắn bực bội đơn giản chỉ là bởi vì bản thân muốn trở về tu luyện thôi.
Bất đắc dĩ có mặt ở đây hôm nay đều là do cả biểu đệ đáng thương và biểu muội khả ái ngày hôm qua đều khóc lóc cầu hắn có mặt tại hiện trường, nói là cái gì “nửa người thầy, nửa người bạn”, rồi thì cái gì “chứng minh cho thấy sự cố gắng được đền đáp”...
lung ta lung tung, khiến Tiêu Thiên phiền quá nên gật đầu cho qua chuyện.
Hiện tại tốt rồi, “nửa người thầy, nửa người bạn” ở đây giang nắng chờ hai đứa khoan thai tới muộn, vừa mất công, mất việc, còn tốn cả thời gian mà chẳng được cái tích sự mẹ gì.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi chỉ còn năm phút nữa là tới giờ bắt đầu buổi trắc thí, Tiêu Viêm và Huân Nhi mới vai kề vai chậm rãi tiến đến.
Lập tức, dưới tràng một loạt ánh mắt khinh thường, những cái bĩu môi dè bỉu, những tiếng tặc lưỡi ghét bỏ… tất cả đều nhắm vào con cóc ghẻ đang nắm chặt lấy cặp đùi trắng trẻo, thon dài của cô nàng thiên nga mỹ lệ kia.
“Bởi mới nói thân lừa ưa nặng, thích chơi nổi chi để chúng chỉ trỏ vào cái bản mặt!”
Có vấn đề bất khả kháng nên buộc phải đến muộn, sau đó lạnh nhạt đạp lên dư luận mà sống là một loại bản lĩnh.
Nhưng cố ý chờ sát giờ mới mò tới, rồi còn mặt dày mày dạn cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng thì… cmn trẻ trâu!
Mà thôi, bỏ qua hết những vấn đề không liên quan kia, thì ngay khi nhân số đông đủ, Tiêu Gia gia chủ Tiêu Chiến lập tức tiến hành tuyên bố thể lệ.
Một loạt những lời nói vô nghĩa bắt đầu theo đó tuôn trào ra, nào là “năm đó chúng ta thế này… thế kia…”, rồi thì “các ngươi bây giờ thế này… thế nọ…”, lại tới “chúng ta già rồi, tương lai Tiêu Gia toàn bộ nằm trong tay những người trẻ các ngươi”...
bla bla bla… khiến đám trẻ bên dưới nhịn không nổi ngủ gà ngủ gật.
Riêng Tiêu Thiên thì… đầu tựa gốc cây, chân duỗi thẳng, mắt nhắm nghiền… ngủ luôn cho khỏe!
Mãi cho đến nửa ngày sau, khi bài sớ dài in được thành sách kia đã đọc tới hòm hòm, trọng tâm câu chuyện xuất hiện, hắn mới bắt đầu tỉnh dậy.
“...Đấu Khí bảy đoạn trở lên được xem như hợp lệ, thấp hơn tất nhiên là sẽ bị loại.
Nhưng, theo quy định của gia tộc, những người bị loại vẫn có một cơ hội bật ngược trở lại bằng cách khiêu chiến người có Đấu Khí bảy đoạn trở lên và thành công.
Tuy nhiên, cơ hội chỉ có một lần, nên dùng như thế nào, các ngươi phải suy nghĩ và tính toán cho kỹ.
Nếu không ai có câu hỏi nào khác, vậy thì, trắc thí bắt đầu!”
Rốt cuộc thời khắc quan trọng cũng đến, đám trẻ đang ngủ gà ngủ gật ở dưới lập tức ném đi vẻ mặt mệt mỏi, thay vào đó là sự khẩn trương đến cực độ.
Tu luyện cả năm trời cũng chỉ vì lúc này được người ta công nhận a!
.