“Mẹ kiếp! Đại hội chó má gì!” - Nắm tay hung hăng nện vào mặt bàn đá, tên luyện dược sư cấp hai này hậm hực thu lấy đan đỉnh của mình vào nhẫn chứa đồ, sau đó dưới vô số ánh nhìn quái dị từ tất cả mọi người cứ thế hùng hùng hổ hổ leo xuống đài, một mặt tái xanh nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài quảng trường, suốt quá trình đó vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lừa người! Đề khảo hạch chẳng ra một cái dạng gì.
Đưa ra đan phương chỉ có mỗi cái tên, còn lại tin tức khác đều không có, luyện cái quỷ a! Ta hao tổn tâm cơ đem dược tài dung hợp, các ngươi lại đem ra trắc nghiệm dược tính.
Mẹ kiếp…”
“Tch! Mới vòng thứ nhất đã hao tổn tâm cơ." - Khu vực khách quý, Mỹ Đỗ Toa nhịn không được bĩu môi: “Có công sức và thời gian tính toán nhiều thủ đoạn tà ma ngoại đạo như vậy, sao không dành ra mà học tập cho đường đường chính chính đi.”
“Ai cũng biết nghĩ như ngươi nói thì làm gì có chuyện để bàn.” - Tiêu Thiên cười như không cười nói: “Mà, nhìn vào mặt tích cực thì ta đánh giá cao sự dũng cảm của tên này nha.
Miễn miễn cưỡng cưỡng mới có thực lực Luyện Dược Sư cấp hai cũng dám đến đại hội trộn lẫn, không thể bảo là không có quyết tâm đâu.”
Lời này của “Vô đại nhân” vừa ra, khóe miệng của cả Mỹ Đỗ Toa, lẫn đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc đều đồng loạt co giật.
Một kẻ không có chân tài thực học mang ý đồ xấu muốn dùng thủ đoạn đê hèn vượt qua khảo hạch, vậy mà được hắn nói một hồi liền biến thành dũng cảm và quyết tâm đáng khen.
Cưỡng từ đoạt lý đến thế là cùng a!
Tạm gác chuyện khu vực khách quý lại, thì sau một vòng kiểm tra tại chỗ đơn giản vừa rồi, ít nhất cũng trên dưới một trăm thí sinh khác đã bị buộc phải đỏ mặt tía tai rời khỏi sân thi đấu.
Gian lận bị bắt tận tay, day tận trán, lại còn là trước sự chứng kiến của bao nhiêu khán giả cùng cao tầng của các môn phái và Đế Quốc, kiếp này coi như bỏ rồi.
Đương nhiên, nói qua kẻ buồn rồi thì cũng phải nhắc tới người vui.
Liễu Linh và Tiểu công chúa đều hoàn tất tốt phần thi của mình.
Không chỉ tốc độ thành đan nhanh, sai lầm nhỏ phạm phải cũng rất ít, mà quan trọng nhất là ánh sáng xanh ngọc bích nổi bật trên ngọc kính đã nói rõ ràng rằng dược tính trong đan dược của cả hai người đều được duy trì ở mức rất cao.
Điều này khiến các khách quý tỏ ra vô cùng hài lòng.
Về phần Mộc Ánh Tuyết, không có bất ngờ nào xảy ra.
Ngọc kính của nàng đơn giản chính là sáng như cái đèn xanh giữa ngã tư, ban ngày đều có thể thấy rõ mồn một.
Thậm chí ánh sáng còn phóng thẳng lên trời nhuộm xanh cả vùng trung tâm quảng trường cực kỳ nổi bật.
Tuy nhiên…
“Thực lực của Mộc cô nương không có gì phải bàn cãi cả.
Chỉ có điều, tên kia… trông có vẻ mạnh a!”
...trên miệng khen tặng Mộc Ánh Tuyết như một cách khách khí với Tiêu Thiên, nhưng ánh mắt Pháp Mã nãy giờ vẫn luôn dừng lại tại một vị trí khá khuất tầm nhìn thuộc nhóm thí sinh “Tiềm năng”.
Nơi đó, một người toàn thân trùm trong một tấm trường bào màu xám rộng đang đứng, tay cầm một viên đan dược chậm rãi đưa vào lỗ tròn để kiểm tra.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy phản ứng của Pháp Mã, Gia Lão hơi sửng sốt, lúc này nghi hoặc hỏi: “Phát hiện ra điều gì không đúng à?”
“Các ngươi không phải luyện dược sư cho nên cảm giác với linh hồn lực lượng không nhạy bén.
Nhưng theo cảm ứng của ta, linh hồn lực tên kia so với Liễu Linh và Tiểu công chúa đều mạnh hơn nhiều.” - Khẽ lắc đầu, Pháp Mã nhíu chặt lông mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống dưới: “Trong số tất cả các thí sinh… không, là tất cả mọi người đang có mặt tại quảng trường này, linh hồn lực của hắn vẫn được xếp vào hàng cực mạnh.
Ta nhớ năm đó Cổ Hà tham gia Đại hội Luyện Dược Sư cũng chưa có linh hồn lực bằng tên này đâu.”
Đang lúc cả đám khách quý đều đang bất ngờ với nhận định có thể gọi là vô cùng cao mà một Dược Hoàng như Pháp Mã dành cho một kẻ đang là thí sinh trong đại hội, thì ngọc kính trước mặt người áo bào xám bỗng nhiên bùng lên quang mang xanh biếc, sáng chói không kém của Mộc Ánh Tuyết chút nào.
×
— QUẢNG CÁO —
Biến cố đột nhiên xuất hiện, trong bối cảnh nó lại nằm ở góc khuất sát ngoài rìa của khu vực thứ ba sát khu vực thứ tư khiến mọi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tên đó là ai vậy?”
“Luyện Dược Sư tự do à?”
“Nhìn ánh sáng này, e rằng trình độ còn muốn cao hơn rất nhiều người trong nhóm “Hạt giống” a.
Ăn may cũng không ăn dày đến như vậy đâu!?”
“...”
Liễu Linh, Tiểu công chúa và rất nhiều những thí sinh của nhóm “Hạt giống” đều nhịn không được nhìn sang phía người áo xám bằng vẻ mặt mờ mịt.
Mờ mịt là bởi từ vóc dáng, thân hình, tới vị trí được sắp xếp, kẻ này rõ ràng không phải là một người được đánh giá cao.
Làm sao biểu hiện lại chói mắt như vậy chứ?
Mọi người nhìn hắn, áo bào xám thần bí cũng nhìn trở lại, nhưng là về phía Mộc Ánh Tuyết.
Hưng phấn vì tìm được đối thủ? Ngạc nhiên vì phát hiện có kẻ ngang trình? Hay tức giận vì bản thân vậy mà không giành được đệ nhất? - Ngoại trừ chính hắn ra, không ai rõ đáp án cả.
Trên đài khách quý, Pháp Mã đột nhiên quay đầu thấp giọng nói chuyện với một người có vẻ như là thư ký của hắn: “Cho ta tư liệu về tên kia.”
Vị thư ký kia hơi giật mình, nhưng động tác lại không hề chậm.
Mất vài giây xác định vị trí của người mặc áo bào xám, lại từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một cuộn giấy dài và không ngừng lẩm nhẩm, lát sau một tờ giấy mỏng ghi chép tư liệu hiện ra, phía trên có một bức hoạ, đó chính là thần bí nhân mặc áo bào xám.
Vẫn là áo bào xám quen thuộc nhưng toàn bộ khuôn mặt đều đã lộ ra.
Đó là một thiếu niên có vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt màu lam nhạt lạnh như băng, nhìn qua tuổi tác chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
“Ngoại hình này…” - Nhận được hồ sơ, Pháp Mã cẩn thận đọc lại một hồi, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi: “...là Luyện Dược Sư của Xuất Vân Đế Quốc?”
Sơ qua về quan hệ giữa Xuất Vân Đế Quốc và Gia Ma Đế Quốc.
Là hai quốc gia có đường biên giới giao nhưng, nhưng trên mặt kinh tế và đối ngoại, Xuất Vân Đế Quốc cùng với Gia Mã Đế Quốc lại thường xuyên xảy ra đối chọi rất kịch liệt.
Nguyên nhân là bởi tại Xuất Vân Đế Quốc có một nghề nghiệp rất được coi trọng là Độc Sư, những kẻ luôn bị các Luyện Dược Sư xem là mệnh trung đối địch*.
Và như đã biết thì Gia Mã Đế Quốc bên này lại luôn vô cùng coi trọng Luyện Dược Sư, dẫn tới hảo cảm của bọn họ lẫn nhau đương nhiên không tốt.
Đây là lý do thứ nhất.
Lý do thứ hai nữa là về mặt an ninh quốc phòng.
Khi hai quốc gia giao chiến, Độc Sư bên phía Xuất Vân Đế Quốc thường sẽ không từ các thủ đoạn để phóng thích loại độc phấn, độc dịch, độc trùng v.v.
khiến cho số binh sĩ tử vong do độc công của phe Gia Mã Đế Quốc luôn rất lớn, điều này càng khiến lập trường hai phe xảy ra chênh lệch nghiêm trọng hơn.
Dù sao mọi thứ đều có thể giải quyết bằng đàm phán, cho đến khi… có án mạng xảy ra mà!
×
— QUẢNG CÁO —
Mặt khác, có lẽ do hoàn cảnh sống và xuất thân nên Luyện Dược Sư tại Xuất Vân Đế Quốc không hề phản đối Độc Sư, mà ngược lại, hai bên còn hợp tác lẫn nhau cùng phát triển.
Đây cũng chính là lý do thứ ba khiến cho các đồng nghiệp của họ tại Gia Mã Đế Quốc cảm thấy bị phản bội.
Xuất phát từ ba lý do kể trên, nên khi nhìn thấy áo bào xám thần bí có xuất thân từ Xuất Vân Đế Quốc, sắc mặt Pháp Mã liền lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
Quan trọng hơn là...
“Luyện Dược Sư cấp hai!? Theo cảm ứng của ta, sóng tinh thần lực của tên kia ít nhất cũng phải cỡ Luyện Dược Sư cấp bốn a!”
...không đọc kỹ tư liệu thì thôi, một đọc này lập tức để hắn nhận ra sự bất thường.
“Mười bảy tuổi Luyện Dược Sư cấp bốn!? Không có khả năng!” - Gia Lão khẽ lắc đầu: “Tu luyện, luyện đan hay làm bất kỳ cái gì cũng đều cần thời gian tích lũy.
Thiên phú có cao tới trời cũng phải nói lý chứ, lão Pháp.”
“Chuyện đó ta biết, nhưng ta có cơ sở để khẳng cảm ứng của mình chắc chắn là không sai.” - Pháp Mã cau mày, ánh mắt rời liên tục đảo qua đảo lại giữa người thật dưới sân thi đấu và tư liệu trong tay: “Tuổi có thể khai gian, gương mặt cũng có thể dịch dung thay đổi, nhưng sóng tinh thần lực là không thể nào giả được.”
“Không phải ta không tin ngài, nhưng chúng ta cần bằng chứng thuyết phục hơn mới có thể thực sự làm gì đó trên kia.” - Thân là Trưởng công chúa đại diện cho Hoàng Thất giám sát đại hội, Yêu Dạ có quyền lên tiếng trong vụ việc này: “Nếu chỉ dựa vào một câu nói “ta khẳng định” của ngài mà đi cưỡng chế một người không phạm luật rời đại hội, đến lúc tin tức lan ra ngoài thì không chỉ Hoàng Thất chịu điều tiếng, mà e rằng Luyện Dược Sư công hội cũng không tránh khỏi chịu đàm tiếu a.”
“...”
Làm gì đó không được, mà không làm gì đó thì càng không được.
Nhất thời, bầu không khí trên đài cao nơi khu vực khách quý tọa lạc bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào và náo nhiệt dưới khán đài, một cách kỳ dị hơn bao giờ hết.
“Này, ngươi thấy tình huống tên kia thế nào, Vô đại nhân?”
.