Thanh Lân và Tiểu Y Tiên hai quân Tượng nhận được cơ hội đặc huấn để trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai quân Mã thì Kurumi được mở khoá năng lực, còn Hoàng Dung trực tiếp tăng xếp loại cùng thực lực.
“Tiếp theo là hai quân Xe.” - Lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trong đại sảnh, đồng thời phất tay ra hiệu cho Hoàng Dung trở về chỗ của mình xong, Tiêu Thiên mới nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa nói tiếp: “Trước hết, phải khẳng định lại rằng về công lao cũng như đóng góp vào kết quả chung, hai người các ngươi gần như không có.
Mọi hành vi do mỗi cá nhân nói riêng và cả tập thể tộc Xà Nhân nói chung làm được từ trước đến nay đều xoay quanh lợi ích của các ngươi và chỉ các ngươi mà thôi, Tề Thiên Cung chúng ta chẳng có liên quan hay bất kỳ lợi lộc gì trong này cả.
Nên là… ta rất tiếc phải từ chối yêu cầu “xem việc truyền ngôi lại cho Medusa là phần thưởng” của ngươi.”
“Ta…”
“Đừng gấp, nghe ta nói hết đã!” - Thấy Mỹ Đỗ Toa há miệng nhỏ muốn nói chuyện, Tiêu Thiên lập tức giơ tay ra hiệu cho nàng chậm lại: “Không có công lao, nhưng vẫn còn đó những khổ lao chẳng thể phủ nhận.
Ta đương nhiên sẽ không cưỡng từ đoạt lý đến mức chối bỏ đi thời gian và công sức các ngươi đã dành ra để có được kết quả ngày hôm nay.
Ngoài ra, cá nhân ngươi đã dùng hai từ “cầu xin” với ta, thì trên cương vị một người bạn từng cùng nhau vào sinh ra tử, một nam nhân biết yêu cái đẹp, hiểu rõ thương hoa tiếc ngọc là gì, ta càng không có lý do thuyết phục nào để làm ngươi thất vọng.
Vì thế…”
Dưới sự im lặng và tập trung có thể gọi là tuyệt đối từ tất cả các cá nhân có mặt trong đại sảnh, Vô đại nhân chậm rãi…
“Medusa sẽ không nhận vị trí Nữ Vương từ ngươi, thay vào đó, chính bản thân ta với gương mặt này sẽ trở thành tân Xà Vương của tộc Xà Nhân.
Ngươi nghĩ sao, Mỹ Đỗ Toa?”
…đưa tay lên tháo xuống mặt nạ, để lộ ra gương mặt đang mỉm cười có thể gọi là phổ thông của mình trước mắt mọi người.
Hành động khá bất ngờ này của Tiêu Thiên lập tức khiến đại sảnh vốn đang bình tĩnh và đè nén nhất thời bùng nổ bởi những âm thanh thốt lên ngạc nhiên, hét lên bất ngờ, hít ngụm khí lạnh vân vân và mây mây từ các cô nàng.
“Ngươi… không thể nào!”
“Chủ nhân… chẳng lẽ…”
“Vô đại nhân, ngài… cũng là Xà Nhân sao?”
“…”
Nguyên nhân của những âm thanh cao vút đầy kinh ngạc kia, là bởi trừ bỏ các Nữ Thần ra, bốn người còn lại không ai là không bị kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt với con ngươi màu vàng ươm và sọc dọc đặc trưng của loài bò sát, cùng với những miếng vảy rắn phản quang long lanh trên gò má hắn.
Một lần hiếm hoi Tiêu Thiên cảm thấy huyết mạch Xà Nhân hắn được [ Thừa Kế ] từ Medusa có ích.
“Ta có phải là một Xà Nhân hay không, chuyện đó không quan trọng.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa đeo lại mặt nạ lên, đồng thời khôi phục lại hình dáng thuần Nhân Loại của bản thân: “Quan trọng là ta đã chứng minh được mình có đủ điều kiện và khả năng trở thành tân Xà Vương rồi, đúng không?”
Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương niềm vui khôn tả.
“Chuyện đó… nếu là ngươi, ta nghĩ sẽ chẳng có kết quả nào tốt hơn được nữa đâu.”
“Thuộc hạ hoàn toàn đồng ý với nữ vương bệ hạ.”
Vốn cho rằng Tiêu Thiên một không mang huyết mạch Xà Nhân, hai chẳng có hứng thú trở thành Xà Vương, nên hai nàng mới lùi một vạn bước để nhắm vào Medusa.
Hiện tại quá tốt rồi, hắn không chỉ có mang huyết mạch Xà Nhân, dù chưa biết nhiều hay ít, mà thậm chí còn tỏ rõ ý định muốn nối ngôi nữ vương bệ hạ trở thành Xà Vương.
Cầu được, ước thấy theo đúng nghĩa đen a, có hay không!?
“Ừm, nếu đã như vậy thì… Medusa, vị trí lãnh đạo tộc Xà Nhân này ta giao lại cho ngươi.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên mỉm cười về phía đội hình Nữ Thần nhà hắn: “Còn Dung nhi, từ ngày hôm nay, nhiệm vụ mới và cũng là phần thưởng cho công lao trước, trong và sau kế hoạch Bàn Cờ Ác Ma của ngươi là trở thành Cố Vấn Tối Cao cho Medusa.
Hai người các ngươi làm được không?”
“Nguyện không làm chủ nhân thất vọng!” - Sau một nhịp nhìn nhau, hai cô nàng nhanh chóng chắp tay đồng thanh một cách vô cùng nghiêm nghị.
“Này! Ngươi… ngươi lừa ta!?” - Nụ cười tươi rói nhất thời đọng lại trên gương mặt xinh đẹp, nhưng rồi rất nhanh Mỹ Đỗ Toa liền nhịn không được hét lên trước pha bẻ lái có thể nói là khét lẹt từ Tiêu Thiên.
“Lừa cái gì!? Ta chỉ hỏi là mình đủ điều kiện hay không thôi, chứ có lời nào nói rằng ta sẽ nhận vị trí đó không?”
“Ngươi… ta nhớ kỹ ngươi rồi!”
Kỳ vọng của nàng là Medusa sẽ nối ngôi, hiện tại đạt được rồi lẽ ra Mỹ Đỗ Toa nên vui mừng mới đúng a.
Đáng tiếc, mệnh đề trên chỉ đúng trong trường hợp Tiêu Thiên không gieo vào đầu nàng một mức kỳ vọng cao hơn thôi.
Giống như một tên bán vé số mời khách mua với hy vọng ban đầu là sẽ bán được một tờ.
Đối diện cầm cả tập vé số xem xem, lựa lựa một hồi, sau đó mới gật gù đắc ý rút từ trong ví ra tờ 500k xinh đẹp khiến người trước vui vẻ không thôi.
Kết quả… vẫn là mua một tờ.
Hụt cmn hẫng a! Nữ vương bệ hạ chính là đang rơi vào trạng thái chới với như vậy đấy.
Về phía Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa nghĩ thế nào hắn đương nhiên không biết, mà kể cả có biết cũng chẳng quan tâm.
Dù sao huyết mạch Xà Nhân hắn được [ Kế Thừa ] từ Medusa đúng là không giả, nhưng trở thành Xà Vương gì đó thì vẫn là miễn đi.
Đang tự do tự tại quen, không đâu đi nhận cái chức vị hữu danh vô thực để rồi tự gò bó chính mình, họa chăng có điên mới làm như vậy.
Tuy nhiên, để cho Medusa làm Nữ Vương, Hoàng Dung phía sau màn đóng vai Nhiếp Chính, hai người hợp tác với nhau thành một bộ đôi chưởng khống tộc Xà Nhân lại là một câu chuyện khác nha.
Nghĩ xem, Hoàng bang chủ có khả năng quản lý Cái Bang với hàng vạn bang chúng đâu ra đó đàng hoàng, thì một bộ tộc Xà Nhân cũng với từng đó nhân khẩu thì đâu có gì khác đâu.
Quan trọng hơn là, những phẩm chất tốt nhất của Hoàng Dung lại “không bàn mà hợp” bù đúng vào chỗ Medusa thiếu và ngược lại, trong bối cảnh người sau dù không có đầu óc cao - sâu - xa bằng tỷ muội họ Hoàng của mình, nhưng huyết mạch cao quý, ngoại hình đặc biệt, cộng thêm thực lực đã sớm đạt max cấp của một Nữ Thần cấp R, chính là thập tinh Đấu Vương, không hề thua kém gì những Thống Lĩnh dưới trướng, và điều kiện tối quan trọng là xuất thân Tề Thiên Cung nữa thì từng đó là quá đủ để nàng trở thành tân Xà Nữ Vương rồi.
Vẹn cả đôi, thậm chí là ba đường a!
Đến đây, toàn bộ những cá nhân có liên quan đến kế hoạch Bàn Cờ Ác Ma đều đã có được phần thưởng, dù chưa trọn vẹn với mong muốn của từng người, nhưng nói theo góc độ nào đó thì vẫn có thể tính là đầy đủ với công sức và thời gian họ bỏ ra…
“Khoan đã! Còn ta thì sao!?”
...hay ít nhất thì Tiêu Thiên cho rằng như vậy.
“Ngươi có làm gì đâu mà đòi phần thưởng!?” - Đối với việc “nàng Hậu” Wanda không làm mà muốn có ăn, Vô đại nhân chỉ đơn giản là bĩu môi khinh bỉ.
“Nàng ta như thế này mà ngươi bảo ta không làm gì!?” - Chỉ tay về phía Mỹ Đỗ Toa, Wanda tỏ rõ sự không phục của mình: “Nếu không phải là ta ở đây, tộc Xà Nhân có được ngày hôm nay sao? Ngươi dụng tâm nói lời công bằng, không thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Ngươi…” - Mặc dù biết chỉ là diễn kịch, nhưng trong một sát na, Tiêu Thiên đúng là đã bị Wanda dọa sợ đấy: “Nếu không… tối nay ngươi qua phòng ta, chúng ta cùng nhau bàn kỹ lại vấn đề này, được không?”
“Buổi tối, vẫn là trong phòng riêng!? Được a!” - Hai mắt tỏa sáng, khóe miệng cong lên nụ cười hớn hở, Wanda lập tức gật đầu: “Rốt cuộc đầu gỗ này cũng thông minh lên được một tí, không uổng công bản tiểu thư tài bồi, hắc hắc!”
Khóe miệng cả đại sảnh co giật, có người còn giấm chua trong lòng, nhưng không ai nói gì thêm.
Nữ truy nam không phải là chưa từng thấy, nhưng rụng trứng rụng cả liêm sỉ như thế này thì đúng là… mở rộng tầm mắt a!
Tuy nhiên, nhắc lại một lần nữa rằng đây chỉ là diễn kịch mà thôi.
...
Cùng thời điểm Tiêu Thiên và mọi người đang bắt đầu mở tiệc và cười nói vui vẻ trong đại điện sau cuộc họp, thì đâu đó trong rừng cây dưới chân Vân Lam Sơn.
“Mọi chuyện… đều là thật sao?”
Dưới tấm áo choàng đen rộng thùng thình vang lên âm thanh ôn nhu của nữ nhân, nhưng xen lẫn trong đó sự nghi hoặc, không dám tin và cả chút nghẹn ngào.
“Không phải ngươi của ngày hôm nay bởi vì đã có ta ở đây, nhưng trong một dòng thời gian khác, tại một Đấu Khí Đại Lục khác, một “ngươi” khác chính là đã, đang và sẽ phải rơi vào hạ tràng như những gì ngươi vừa nhìn thấy.”
Đối diện nữ nhân, một trong hai áo choàng đen khác lên tiếng đáp lại câu hỏi nàng.
Từ chất giọng trầm ấm và thân hình thẳng tắp đến xem, không khó để nhận ra hắn là một nam nhân.
“Tức là tất cả những chuyện… đó đâu có liên quan gì đến ta, đúng không?”
“Không sai, nhưng đồng thời cũng chẳng đúng.”
“Giải thích như thế nào?”
“Nhân - quả bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng cánh bướm, nhưng nhân tính thì không.
Chỉ cần ta còn ở đây, hắn không thể làm hại ngươi, điều đó là chắc chắn.
Nhưng ngược lại, nếu có một ngày ta không còn lý do để tiếp tục ở lại, hoặc giả là bị buộc phải bất đắc dĩ rời đi, để rồi chuyện kia cuối cùng vẫn xảy ra như vận mệnh đã được sắp đặt sẵn.
Đến lúc đó, ngươi sẽ làm thế nào, Vân tông chủ?”
“Ta… không biết.
Ngươi… ngươi nói… ta nên làm gì đây, Vô?”
.