Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần


Ào! Ào! Ào!
Vù! Vù! Vù!
Ngoài trời không ngừng xào xạc tiếng gió lớn cùng những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.

Cùng lúc đó trong đại sảnh nghị sự, tất cả các trưởng lão Vân Lam Tông cũng đang có mặt đầy đủ trong một cuộc họp bất thường do Vân Vận triệu tập.

“Cơn giông này… không bình thường a!”
“Chỉ là một cơn giông mà thôi, không nắng thì mưa, không mưa thì nắng, có cái gì bất thường đâu?”
“Người ta thường nói gió thổi mây, chứ làm gì có mây gọi gió.

Tình huống này lão phu nhìn thế nào cũng thấy giống… thiên địa dị tượng hơn là một cơn giông thông thường.”
“Ngươi nghĩ nhiều…”
Tạch! Rẹttt… Ầm!
Đang lúc các trưởng lão phân tâm vào việc tranh luận xem tình huống ngoài trời thay vì cuộc họp và vị Tông chủ như hoa như ngọc của bọn họ, thì tiếng nổ lớn ngoài sân lập tức giúp mọi người nhanh chóng có được câu trả lời cuối cùng.

Chắc chắn là bất thường!
Phải biết, Vân Lam Tông được xây dựng trên đỉnh Vân Lam Sơn cao hơn mực nước biển tới hàng cây số, nếu dễ dàng bị sét đánh như vậy, sợ rằng mỗi năm sẽ có không biết bao nhiêu người, bao nhiêu tài sản, bao nhiêu kiến trúc sẽ phải chịu không may a.

Hay nói cách khác, việc sấm sét vượt qua được các thủ đoạn thu lôi và tị lôi vẫn hoạt động tốt suốt hàng trăm năm qua để đánh xuống mặt đất, vẫn là ngay giữa quảng trường … 1000% là bất thường.

Mà sự bất thường, tất có yêu!
Lập tức không chỉ đám đệ tử hiếu kỳ, mà những trưởng lão trong lòng đầy nghi hoặc trong đại điện, thậm chí đến Đại trưởng lão Vân Lăng nổi tiếng cứng nhắc cũng nhịn không được nhào đầu ra khỏi các cánh cửa, tất cả đều muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì đã và đang xảy ra với cái quảng trường thân yêu của bọn họ.

“...” - Vân Vận ngược lại lãnh đạm, trước sau vẫn luôn một mặt lạnh nhạt ngồi im trên chiếc ghế tông chủ của nàng.

Nhưng mà, sâu trong đôi mặt đẹp tĩnh mịch như làn thu thủy ấy, lại không dấu vết hằn lên những đau đớn và buồn bã mà ngoài bản thân nàng ra, trên đời này cũng chỉ còn duy nhất một người thứ hai biết đến.

Cụ thể hơn, là một nam nhân khác biết đến.

Dưới đủ loại ánh mắt của hàng trăm đệ tử Vân Lam Tông và đang càng lúc càng đông hơn, cùng với đó là trên dưới một chục trưởng lão, thì ngoài sân lớn trên quảng trường, hai bóng người “quen mà lạ” dần hiện ra rõ ràng hơn sau khi khói bụi do vụ sét đánh gây ra bị gió lớn từng chút một thổi tan.

“Đó là… lão Tông chủ!?”
“Ta nhận ra tên kia, mấy năm trước hắn chính là ngang trời xuất thế bắt đi tiểu tử họ Tiêu.”
“Tiểu tử họ Tiêu!? Ý ngươi nói là… Tiêu Viêm sao?”
“Ta nhớ rồi! Không sai, năm đó giữa quảng trường cũng bất thình lình xuất hiện một đám khói đen như HĐ đằng kia, sau đó ngay dưới mũi rất nhiều Đấu Hoàng bắt cóc tiểu tử Tiêu Viêm rồi chạy thoát.”
“...”
Trong khi Vân Lăng và đám trưởng lão tập trung vào trung niên nhân đang ngồi trên chiếc ghế chẳng rõ từ đâu và bao giờ xuất hiện giữa sân, thì rất nhiều đệ tử lại nhanh chóng nhận ra làn khói đen thần bí từng gây ra đại sự cũng tại chính nơi này, nhưng là nhiều năm về trước.

“Ngươi còn đắn đo cái gì nữa, Vân tông chủ?” - Không xem rất nhiều “khán giả” xung quanh ra gì, kẻ ẩn bên trong làn khói đen cứ thế mở miệng bằng chất giọng khàn đặc mà lạnh lẽo thấm vào linh hồn của mình: “Ngươi xem, chỉ cần chuyện này thành công, Gia Mã Đế Quốc sẽ trực tiếp mất đi một siêu cường giả Đấu Hoàng, đồng thời gián tiếp sa vào vũng lầy chiến tranh với tộc Xà Nhân.

Đến lúc đó, ngươi và Vân Lam Tông chỉ cần nhân cơ hội này ra sức phát triển, thì không tới hai mươi năm, Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn tại chắc chắn sẽ là của các ngươi rồi.”
“Nhưng với điều kiện là chuyện phải thành công.” - Trung niên nhân gọi “Vân tông chủ” ngồi trên ghế, không thể là ai khác ngoài “lão Tông chủ” Vân Sơn, lạnh nhạt đáp: “Hải Ba Đông cũng là một trong Gia Mã Thập Đại Cường Giả như ta, chắc chắn không phải đèn cạn dầu.

Mỹ Đỗ Toa càng là hung danh bậc nhất sa mạc Tháp Nhĩ Qua.

Ngươi muốn ta tính kế bọn họ, thành không nói, lỡ mà bại… Vân Lam Tông không chết cũng trọng thương a.”
“Nói như vậy là ngươi sẽ không làm sao?”
“...”
Bóng đen hỏi, nhưng Vân Sơn không trả lời, chỉ cười lạnh.

Và rồi…
Vụt! Vù!
...cả hai cứ thế tan biến thành khói bụi, một chút dấu vết đều không để lại giống như chưa từng tồn tại qua.

Chẳng hiểu gì cả! Không một ai trong số hàng trăm người đang vây xem quanh quảng trường hiểu hai người giữa sân đang nói cái gì cả.

Chỉ có Vân Lăng không biết nghĩ ra gì đó mà hai hàng lông mày bất giác cau lại thật chặt, và một Vân Vận… càng lúc càng bi thương.

Bỗng nhiên…
Vụt! Vù!
Gràooo!!! Gréccc!!!
...những khói bụi vừa tan biến trước đó còn chưa kịp bị gió thổi bay đã nhanh chóng tụ tập lại với nhau để hình thành một nam nhân xa lạ với hầu hết mọi người có mặt tại hiện trường đang bay lơ lửng trên bầu trời.

Sau lưng hắn, đấu khí hóa dực màu xanh lam, cùng với chín đầu Băng Long uốn lượn, gào thét thẳng lên bầu trời, khí thế cực kỳ kinh khủng mà hùng vĩ.

“C-Cường giả… Đấu Hoàng…”
“Đấu khí hóa dực màu lam này… khí thế trầm trọng mà lạnh lẽo kia… kết hợp với cuộc nói chuyện trước đó… người kia hẳn phải là “Băng Hoàng” Hải Ba Đông không thể nghi ngờ rồi!”
“Nói như vậy… các ngươi nhìn người trước mặt hắn! Lẽ nào nàng là nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong truyền thuyết sao!?”
“...”
Đối diện với nam nhân Đấu Hoàng xa lạ lúc này, rất không bất ngờ chính là một Xà Nhân, chính xác hơn là Xà Nữ.

Vô cùng xinh đẹp và yêu mị, nhưng lại lạnh lùng mà cao ngạo v.v.

tất cả những mỹ từ tốt đẹp có thể dùng để mô tả một nữ nhân nàng đều xứng đáng có được, thậm chí còn tốt hơn hàng trăm lần, bởi vì nàng chính là “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa.

“Thế giới cá lớn nuốt cá bé này, ta không có khả năng ngăn chiến tranh xảy ra.

Nhưng ít nhất, ta phải bảo vệ những người mà ta yêu thương!”
Trước khí thế kinh khủng và uy áp cuồn cuộn từ Hải Ba Đông, Mỹ Đỗ Toa một chút cũng không tỏ ra yếu nhược.

Ngược lại, đầu Hỏa Xà khổng lồ quấn quanh người nàng tuy chỉ có một mình, nhưng cả kích thước lẫn áp lực mà nó tỏa ra đều mạnh hơn chín đầu Băng Long đối diện không chỉ một lần đâu.

“Ta không cho rằng mình sẽ chết tại đây hôm nay, quan trọng hơn là ta chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Từ giờ phút này trở đi, Hải Ba Đông ta sẽ không chịu sự trói buộc của ai hết!”
“Cửu Băng Long Phong Tận”
“Xà Thôn Thiên Hạ”
Gràooo!!!
Gréccc!!!
Băng Long thét vang trời, Hỏa Xà gầm rung đất.

Đối với rất nhiều đệ tử Vân Lam Tông đẳng cấp chưa vào Đấu Linh, thậm chí đám trưởng lão đều phổ biến ở Đấu Vương mà nói, một đòn sống mái của hai Đấu Hoàng chuẩn bị diễn ra trước mắt đây… thực sự là cả đời khó gặp a.

Đáng tiếc…
“Dừng tay! Xin hai người đừng làm như vậy!”
...một bóng đen càng thêm xa lạ bất thình lình lao vút lên từ bầu trời, thậm chí rất không trùng hợp còn lơ lửng ngay giữa vị trí Hỏa Xà và Băng Long chuẩn bị va vào nhau.

Tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có hai kẻ trong cuộc là nhận ra người đến là ai, quan trọng với họ như thế nào, cho nên bất chấp bị đấu khí cắn trả, cả hai đều đồng loạt muốn thu lại đại chiêu của mình.

Đáng tiếc trong đáng tiếc, Hải Ba Đông làm được, nhưng Mỹ Đỗ Toa thì không.

Trong lúc nguy cấp, Băng Hoàng bất chấp tất cả để bùng nổ tốc độ cao nhất lao tới ôm lấy bóng đen kia vào lòng, sau đó quay lưng thay nàng hứng trọn một đầu Hỏa Xà gào thét lao vút qua thân thể… cả hai người.

Kết quả, hắn trúng phong ấn trọng thương, đấu khí gần như tiêu tán, một đầu tóc đen hóa trắng, máu tươi cuồng phún, nhưng… cuối cùng vẫn không cứu được Xà Nữ “trong lòng” mình.

Nàng chết rồi! Đẳng cấp Đấu Vương nhỏ nhoi không cho phép nàng sống sót trước một đòn toàn lực của Đấu Hoàng, nhưng ít nhất là vẫn đủ để trước khi chết còn kịp trăn trối rằng bản thân chỉ muốn làm một chú bướm nhỏ tự do nên tự gọi mình là Điệp; kịp xin lỗi tỷ tỷ nàng, chính là Mỹ Đỗ Toa, vì đã luôn khiến người sau phải lo lắng; kịp nói với cả hai rằng đời này nàng trân trọng hai người nhất, mong hai người có thể sống thật tốt, thật tự do, rồi mới nhắm mắt xuôi tay.

Cả đời sống và đấu tranh vì ước mơ tự do, cuối cùng lại chết trong vòng tay người yêu, bởi chưởng lực của chính tỷ tỷ mình.

Một đoạn kết buồn, rất buồn cho cả người còn sống, lẫn kẻ đã chết, cũng như những người chứng kiến câu chuyện này.

Vụt! Vù!
Chưa chờ mọi người thoát ra từ đau thương, hình ảnh lại tan biến thành khói bụi, sau đó lại tổ hợp thành một ông lão già nua, gầy guộc, một đầu tóc dài bạc trắng đang lủi thủi một mình trong cô độc giữa căn phòng tối tăm và u ám cặm cụi viết viết, vẽ vẽ.

Xung quanh hắn, vô số bản đồ vẽ lại sa mạc Tháp Nhĩ Qua bị vứt lăn lóc khắp nơi.

Vụt! Vù!
Lại tan biến, lại thay đổi, lần này là tràng cảnh chém giết vô cùng đẫm máu giữa các binh lính Xà Nhân và Nhân Loại.

Vụt! Vù!
Tan biến, thay đổi.

Mọi người nhìn thấy một Xà Nữ khóc trong bất lực khi liên tục bị một đám nam nhân nhân loại thay nhau làm nhục.

Vụt! Vù!
Một nữ nhân nhân loại điên cuồng giãy dụa khi phải chịu không ít Xà Nam chà đạp.


Hình ảnh liên tục thay đổi, càng lúc càng máu tanh, càng lúc càng kinh khủng một cách phi nhân tính, và tất cả những chuyện đó, đều được Vân Sơn ngồi trên chiếc ghế lơ lửng giữa bầu trời của mình nhìn xuống bằng ánh mắt vô cùng hờ hững cùng nụ cười lạnh nhạt.

Bên cạnh hắn, đám khói đen vừa cười điên dại, vừa vung vẩy đại lượng xiềng xích đen ngòm quấn lấy những vong hồn liên tục bốc lên rồi kéo vào thân thể mình.

Toàn bộ Vân Lam Tông đều tĩnh lặng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui