Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần


Đêm trăng thanh, gió mát.
Vù! Vù! Vù!
Trên lưng của một đầu phi hành thú gọi Sư Thứu, bốn người gồm Tiêu Thiên, Hoắc Đức, cùng với hai học viên khác của học viện đang chia nhau ngồi bốn góc lẳng lặng với suy nghĩ của mình.
Tình huống hiện tại là sau khi câu hỏi về việc đăng ký trở thành đạo sư được Tiêu Thiên đưa ra, Hoắc Đức một mặt lập tức cho tiểu điểu đưa tin hỏa tốc vào học viện, mặt khác cũng không hề chậm trễ leo lên đại điểu để theo sau.
Sự nhiệt tình của vị đạo sư mới gặp lần đầu này khiến Tiêu Thiên cảm thấy khá là bất đắc dĩ.
Về lý mà nói, hắn hỏi thăm công việc Hoắc Đức đang làm rồi đăng ký tuyển dụng vào, thì bất kể là vô tình hay cố ý, hành động ấy vẫn hoàn toàn có thể bị xem là… đá chén cơm người khác a.

Nếu là ở thời hiện đại, sợ rằng lúc này đã bị người ta ném xuống khỏi phi hành thú cho sống chết tự lo rồi đấy.
Thế nhưng thực tế thì sao? - Vị đạo sư này không chỉ không khó chịu hay tức giận, ngược lại là còn cực kỳ hoan nghênh, đến mức đêm hôm khuya khoắt không cũng chẳng nề hà, cứ thế vội vội vàng vàng cho đệ tử chuẩn bị phi hành thú, sau đó cùng nhau “hộ tống, hộ giá” Tiêu Thiên vượt rừng phòng hộ bên ngoài học viện để thẳng tiến vào trong.
“Khả năng cao là bọn họ thấy mình nhân thân đáng tin, cộng thêm tuổi tác chưa lớn đã đạt đẳng cấp này nên mới gấp gáp thu vào biên chế đi.” - Ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần trên lưng Sư Thứu như lão tăng nhập định, chỉ là trong lòng Tiêu Thiên lại không hề yên tĩnh như vẻ bề ngoài của hắn: “Nếu được nhận làm đạo sư trong học viện, xếp loại của mình thấp nhất cũng nên là đạo sư cấp Huyền.

Chưa phải là cao, nhưng ngược lại cũng không đến mức thấp.

Căn cứ theo trình độ thì hẳn là đủ để giảng dạy cho đám học viên dưới Đại Đấu Sư.
Vấn đề là với độ tin cậy quá thấp của một kẻ mới gia nhập, lại chẳng có quen biết và người đỡ đầu, kiểu gì cũng sẽ bị đày ra ngoại viện thử thách một thời gian mà thôi.

Chậc, bây giờ phải làm cách nào để được quyền đứng lớp nội viện ngay được nhỉ… hả!?”
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, Tiêu Thiên bỗng nhiên cảm ứng được gì đó, lúc này bất thình lình mở mắt nhìn về nơi xa xôi, ở đó hình dáng khổng lồ của một tòa thành thị lớn đến mức làm người ta líu lưỡi đang chậm rãi xuất hiện trong màn sương.
“Đó là Già Nam Thành sao?”
Nhìn từ trên trời xuống đều không thể đem toàn bộ bốn góc tường thành thu vào trong mắt, có thể thấy được diện tích tòa thành thị này khổng lồ đến mức nào.
“Thành viên thường trực của Đội Chấp Pháp không được rời khỏi trấn quá lâu.

Chờ lát nữa hạ cánh xuống bãi đáp trong thành xong, các ngươi lập tức trở về tiếp tục công việc trong trấn đi.” - Vừa nói với hai tên đệ tử, Hoắc Đức vừa liếc mắt về phía Tiêu Thiên: “Tiếp theo để ta lo liệu là được rồi.”
“Vâng, lão sư.”
Hây!
Quáccccc… Vù!!!
Hai tên học viên gật đầu, sau đó đồng thanh kêu lên một tiếng, nhất thời đôi cánh Sư Thứu chấn động hướng thành thị khổng lồ kia đáp xuống.

Già Nam Thành, tại bãi đáp của phi hành thú.
“Già Nam Thành rất lớn, nhân số lại đông, Tiêu huynh nên theo sát ta, kẻo lạc mất nhau lại tốn thời gian tìm đường trở về.”
“Ừm, đa tạ Hoắc huynh.” - Ngẩng đầu nhìn con Sư Thứu khổng lồ đang chậm rãi bay lên bầu trời rồi mất hút trong làn mây, lúc này Tiêu Thiên mới thở ra một hơi rồi xoay người bước đi theo sau Hoắc Đức: “Mà ta có cái thắc mắc nho nhỏ, nếu không tiện trả lời cứ xem như ta chưa hỏi.”
“Ồ!? Tiêu huynh có vấn đề gì sao?”
“Ừm, có một chuyện ta cảm thấy hơi khó hiểu, đó là vì cái gì ngoài kia làm tới gắt gao đến mức không ngại hy sinh nhân mạng, mà trong này nào là đại lượng thương nhân, tu luyện giả, rồi thì người dân, dong binh v.v.

đều thoải mái sinh sống, làm việc, buôn bán vậy, Hoắc huynh?”
Khoan hãy nói, Hoắc Đức người này thoạt nhìn thì có vẻ trầm tính đến lạnh nhạt, nhưng từ khi nhận định Tiêu Thiên khả năng cao sẽ trở thành đồng nghiệp của mình, hắn ngược lại là tỏ ra cởi mở hơn rất nhiều.

Liền xưng huynh, gọi đệ đều chạy ra đến là đủ biết tính cách thực của hắn thoải mái cỡ nào.
Nói không chừng vẻ mặt trước đó chỉ là giả trân để dọa đám đầu trâu mặt ngựa của Hắc Giác Vực mà thôi a.
“Tiêu huynh mới đến nên không biết, Hòa Bình Trấn thực ra chỉ là một trong rất nhiều đường đến Già Nam Thành thôi.

Ngoại trừ chỗ đó do tiếp giáp trực tiếp với Hắc Giác Vực mới cần phải làm gắt ra, những con đường khác từ lâu đều đã được xây dựng, phát triển và đảm bảo bởi các thế lực có uy tín trên đại lục rồi.”
“Thì ra là thế!” - Khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Tiêu Thiên cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng đi theo Hoắc Đức thẳng về phía trung tâm Già Nam Thành, nơi ngoại viện của Già Nam Học Viện tọa lạc.

.

.
Già Nam học viện phân ra thành nội - ngoại hai viện.

Trong đó, ngoại viện được xem là nơi các tân sinh từ khắp mọi nơi trên đại lục nhất định phải trải qua, đến khi thực lực của họ đạt tới một tình trạng nào đó mới có quyền đăng ký tham gia ứng tuyển vào nội viện.
Trong khi đó trái ngược với ngoại viện danh tiếng, đông đảo và rộng khắp, nội viện lại tỏ ra thần bí hơn rất nhiều.

Điều đó thể hiện ở hai điểm.
Thứ nhất vị trí chính xác của nội viện Già Nam học viện ở đâu, không nhiều người nắm rõ.

Những người có quyền được biết đến nó, nếu không phải học viên, lão sư có tên trong danh sách của học viện, thì cũng là đại lục cự đầu, một phương bá chủ.

Chỉ từng đó thôi đã đủ để khẳng định tính cao quý mà thần bí của nơi được mệnh danh là “cái nôi cường giả” này.
Điểm thứ hai nữa, là mỗi năm nội viện chỉ tiến hành chiêu thu một lần, mỗi lần từ hàng ngàn thí sinh chỉ lấy ra tối đa không quá năm mươi người.

Một tỉ lệ chọi thoạt nghe thì cao tới mức vô lý, nhưng theo thời gian trôi qua lại dần trở thành lời khẳng định đanh thép rằng, phàm là người người trúng tuyển vào nội viện Già Nam học viện, không ai không phải là thiên tài trong thiên tài, là long phụng tại nhân trung cả.
Nói như vậy để thấy rằng nếu xem ngoại viện là một cái sàng lớn, nơi mà 99% những gạch, đá, rác rưởi v.v.

sẽ bị sàng lọc bỏ đi, thì bất kỳ ai đủ khả năng chống chọi qua sự khắc nghiệt ấy đều sẽ là các viên ngọc thô có giá trị mài dũa và bồi dưỡng cực kỳ cao.
Đó là những gì Tiêu Thiên biết về Già Nam học viện từ nguyên tác.
Tuy nhiên, mặc dù “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” không hề sai, chỉ đáng tiếc là ngày hôm nay, ngay tại đây, trong giây phút này, Tiêu Thiên lại không có mặt ở Già Nam học viện để trở thành sinh viên của cái trường đại học danh tiếng bậc nhất đại lục này, nên thi tuyển, sát hạch, sàng lọc v.v.

tất cả những kiến thức đó tạm thời đều không quan trọng.
Mà vấn đề quan trọng bây giờ là…
“Ba mươi tuổi, nhất tinh Đấu Linh, Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành, Tiêu Gia… hừmmm!”
...hắn phải làm sao để qua được vòng phỏng vấn xin việc đây này.
“Về cơ bản thì tất cả các điều kiện để trở thành đạo sự của bổn viện đều đã được thỏa mãn rồi, chỉ có điều… tại sao lại là Già Nam học viện vậy, Tiêu công tử? Ý lão hủ là với thực lực và tiềm năng của công tử, bất kể lựa chọn gia nhập tông môn, ở lại gia tộc, hay trở thành cao tầng của Đế Quốc đều sẽ nhận được đãi ngộ chí hơn chứ không kém việc trở thành lão sư của bổn viện a?”
Trước mặt Tiêu Thiên bây giờ là một ông lão già nua, họm hẹm, toàn thân chỉ một bộ trường bào hẳn là từng màu đen, nhưng giờ đã bạc thành xám, đang ngồi trên chiếc ghế cũ dùng đôi mắt đục ngầu như muốn xem tận tâm can người đối diện nhìn kỹ hắn.
Trước một vị “trưởng phòng nhân sự” khó lường như vậy, Tôn Thiên quyết định…
“Nếu tiểu tử nói rằng mình làm ra lựa chọn này vì bản thân yêu thích công tác giảng dạy, đồng thời ngưỡng mộ thanh danh của Già Nam học viện và muốn trở thành một phần của nơi này, thì có tính là… ừm, giả tạo không, Hổ phó viện trưởng?”
...không trực tiếp trả lời để rồi rơi vào thế cửa dưới, mà thay vào đó là lựa chọn nửa đáp, nửa hỏi ngược lại bằng một vẻ mặt và giọng nói không mặn, không nhạt, không sợ hãi, không xiểm nịnh đầy tự tin.
Đây là tự tin thực sự chứ không phải giả vờ mạnh mẽ, bởi vì hơn ai hết, hắn có cơ sở để tỏ ra như vậy khi trong tay nắm khá rõ lai lịch người phỏng vấn mình hôm nay.
Theo đó, ông lão áo xám trước mặt này gọi Hổ Kiền, Phó viện trưởng của Già Nam học viện, một siêu cường giả sở hữu đẳng cấp đã cao tới thập tinh Đấu Hoàng!
Đứng trước một người thông thái, mạnh mẽ và đầy quyền lực như vị Hổ phó viện trưởng này, Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không tỏ ra trẻ trâu hay ngáo đá để rồi bị sút ra ngoài đường một cách đầy nhục nhã, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ cố gắng tránh tình huống quá mức khiêm nhường dẫn tới cảnh phải chịu áp đặt vì bị xem nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui