Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần


“Hoá ra là cũng có chút bản lãnh, khó trách lại dám kiêu ngạo như thế!”
“Đều đã có mặt sao?” - Ngẩng đầu nhìn lên mười người đang đứng đối diện trên bãi đất trống, Huân Nhi khẽ gật đầu hài lòng.
Xung quanh không hề có khí tức bất thường nào khác ngoài mười trước mặt này, hay nói cách khác, ngoại trừ đám Hắc – Bạch Khán Quan chưa từng hiện thân ra, thì hai tổ thợ săn cuối cùng toàn bộ đã tới đủ.
“Kiêu ngạo là bản tính của thiên tài, tuy nhiên, đi cùng với đó phải là thực lực tương đương mới được.”- Một thanh niên có ngoại hình và chất giọng khá là… Trần Đức Bo âm nhu nói: “Các ngươi có thừa kiêu ngạo, thực lực cũng coi như được vài phần, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là đủ để đánh vỡ quy tắc.
“Cuộc săn Hỏa Năng" ra đời là cách học viện cho phép lão sinh mài dũa kiêu ngạo của tân sinh, đặc biệt là những kẻ đứng top 5 ngoại viện, qua đó hướng cuộc sống về sau của các ngươi trong nội viện đi theo một con đường tốt hơn.

Đây cũng chính là lý do nó có thể tồn tại lâu như vậy.
Các ngươi muốn trở thành người đầu tiên vượt qua lằn ranh, cái giá phải trả sợ rằng sẽ rất đắt đấy.”
“Rõ ràng là ban ngày cướp cạn, vài ba câu nói nhảm liền muốn biến thành lo lắng cho tương lai chúng ta rồi hả? Đây chính là cái gọi vừa ăn cướp, vừa la làng sao?” - Đối với bài giảng đạo lý của vị học trưởng...!không biết tên gì, gọi Trần Đức Bo luôn đi, Huân Nhi chỉ cười nhạt: “Nếu các vị thực sự muốn vì tương lai chúng ta mà suy nghĩ, chi bằng giao Hỏa Tinh Tạp ra đây đi.

Bản thân ta một giới nữ hài cũng không quá ủng hộ đánh đánh đấm đấm rất mất hòa khí, nên là mỗi bên chúng lùi một bước, cùng nhau chọn cách giải quyết hòa bình hơn, được không?”
Lời nói dịu dàng, cử chỉ ôn nhu; ý từ hòa bình, thân thiện; kết hợp với gương mặt xinh đẹp và vóc dáng thon thả, xém chút thì Huân Nhi đã giúp tổ đội của mình bất chiến tự nhiên thành rồi đấy.

Đáng tiếc…
Ầm!
“Bớt nói nhảm đi! Quy định do học viện đề ra không phải cứ muốn là phá được.

Huống hồ kính trên nhường dưới là đức tính tốt đẹp, nhưng các ngươi lại không chỉ đánh đập, mà còn cướp đoạt của học trưởng mình.

Mới tí tuổi đã hỗn láo như vậy, nhất định phải được dạy dỗ!”
...không phải ai cũng ham mê nữ sắc và biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Người bùng phát khí thế và lớn tiếng gọi tỉnh các đồng đội mình là một gã thanh niên thân hình cao lớn, dày người, làn da xám trắng như pho tượng bằng nham thạch trông có chút quỷ dị, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác tràn đầy lực lượng.

Nhìn vị trí đứng của hắn thì có vẻ là một trong hai đội trưởng của phe lão sinh.
“Muốn chúng ta kính trên, vì cái gì các ngươi không nhường dưới trước? Lại nói, quy định nào nói rằng chỉ các ngươi có thể cướp Hỏa Năng trong tay chúng ta, còn chúng ta không thể làm điều ngược lại?” - Không muốn thấy cảnh Huân Nhi một mình chống Mafia, “anh hùng rơm” Tiêu Viêm lập tức nhảy ra: “Từ bé ta đã được dạy rằng thực lực quyết định tất cả.

Chỉ cần có thực lực, con mồi và thợ săn lúc nào cũng có thể đổi vị trí cho nhau.

Hiện tại, các người chính là con mồi của chúng ta!”
“Tiểu tử, kẻ cuồng vọng như ngươi ta thấy nhiều rồi, hạ tràng của tất cả bọn họ ở trong nội viện đều giống nhau, đó là...!không lấy gì làm thoải mái lắm đấy.” - Vẫn là Trần Đức Bo học trưởng âm nhu cười lạnh: “Mà cũng phải thừa nhận thực lực các ngươi rất không tệ, nhưng vì thể diện của các lão sinh, chúng ta sẽ không có ý định chiến đấu công bằng đâu.”
Nói, hắn quay đầu nhìn về phía tên cao to kia nhún vai: “Cùng nhau động thủ thôi Tu Nham, tốc chiến tốc thắng.”
“Chuyện đó...!cũng được!” - Vị học trưởng gọi Tu Nham hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu.
Mặc dù lấy nhiều đánh ít không phải là chuyện sáng sủa gì, nhưng để “thành tích” cả đám bọn tân sinh cướp ngược truyền về tới trong nội viện thì đừng nói sáng sủa hay tối sủa, liền đầu đều ngóc lên không nổi ấy chứ.

Huống hồ, địa điểm quyết đấu hiện tại lại là một nơi cực kỳ nhạy cảm khi khoảng cách từ đây tới “khu vực an toàn” cuối rừng rậm chỉ chưa đầy ba mươi phút chạy bộ mà thôi.

Chẳng may đối phương cảm thấy đánh không lại liền ôm theo đại lượng Hỏa Năng quay đầu chạy, vậy thì bọn họ mất cả chì lẫn chài rồi.
Vì thế… mất mặt cũng phải làm!
Hai người đội trưởng vừa đạt thành thỏa thuận, lập tức mười luồng khí tức hùng hồn đua nhau bạo phát lên giữa bãi đất trống, hình thành một trận phong bạo cuốn những đám lá cây héo khô trên mặt đất bay đầy trời.
“Lấy lớn hiếp nhỏ chưa đủ còn kiêm thêm lấy nhiều đánh ít.

Các vị học trưởng thật sự là có tiền đồ a!” - Cười cợt châm chọc một câu, “Thanos” Huân Nhi chậm rãi đưa hai ngón tay nhỏ lên ngang khuôn mặt xinh đẹp đã biến lạnh của mình và búng: “Nhưng mà thật có lỗi, kỳ thực ngay từ đầu chúng ta cũng đã chưa từng có ý định sẽ chiến đấu công bằng với các ngươi rồi.”
Tạch!
Tiếng búng tay đơn điệu nhưng vang dội của Nữ Đế vừa hạ xuống, lập tức các bụi rậm, ngọn cây, thậm chí hố sâu được ngụy trang bằng lá khô xung quanh đồng loạt lao ra mấy chục bóng người đứng quây thành vòng tròn, đem mười tên lão nhân còn đang ngơ ngác bao vây vào giữa.

Tại bên ngoài cơ thể họ, đấu khí với đủ loại màu sắc đều đã sớm ngưng tụ lại.
Thế sự vô thường, nháy mắt liền lật!
“Địa điểm này, những tin tức kia…” - Cảm nhận được áp lực từ mấy chục người xung quanh về phía mình, rốt cuộc Trần Đức Bo học trưởng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa: “Đám nhóc khốn nạn! Ngay từ đầu các ngươi đã cố ý bẫy chúng ta!?”
“Lợi hại! Không nghĩ ra ngươi có thể quyết đoán như thế, một lần duy nhất đem toàn bộ tân sinh triệu tập đến đây đặt bẫy chúng ta.

Lợi hại, thật sự là lợi hại!” - Một câu nói liền ba lần lợi hại, Tu Nham học trưởng xem như đã công nhận thế trận của mình thua rồi.
Có thể không thua sao, khi mà bàn cờ này, ngay từ lúc bắt đầu, Huân Nhi đã đi trước bọn họ tới mười bước rồi.

Ngày đầu tiên, nàng cùng đồng bọn đánh cướp liên tiếp bốn tổ đội, tạo thành uy danh cực lớn khiến những tổ đội còn lại nóng mặt.
Ngày thứ hai, trong bối cảnh đối phương vì thể diện mà quyết định biến cuộc săn thành cuộc tìm - diệt quy mô lớn, Huân Nhi lại chỉ đạo cả đội cùng nhau… trốn.
Ngày thứ ba và thứ tư, khi các lão sinh bắt đầu suy nghĩ tới việc ngừng truy lùng vô ích, thay vào đó là tập trung lấy lại vốn và kiếm lời Hỏa Năng, thì tin đồn, cũng chính là “mồi câu”, lại được tung ra.

Kết quả là liên tiếp hai đội ngũ nữa rơi vào bẫy để rồi ôm hận rời cuộc chơi.
Ngày thứ năm, song song với việc “vô tình” công bố số Hỏa Năng cao tới gần 500 của cả đội, Huân Nhi còn “vô tình” lộ vị trí tại gần đích đến cuối rừng rậm, đồng nghĩa với bọn họ có thể tùy thời ôm theo kho báu khổng lồ kia, dẫm lên thể diện của các lão sinh, về bờ an toàn.
Dưới song trọng áp lực như vậy, hai tổ đội lão sinh còn lại không còn cách nào khác là phải “ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây” đạp thẳng vô bẫy rập.
Cứ như thế, cuộc vây công của hiện tại diễn ra theo đúng những gì nó nên diễn ra!
“Các vị học trưởng, phiền các vị đem Hỏa Năng giao ra đi, tránh cho phải chịu nỗi đau da thịt.” - Dùng chính gậy ông để đập lưng ông, “Nữ Đế” lần nữa thể hiện khả năng thu phục nhân tâm ngoại hạng của mình: “Rất nhiều đồng học của ta từng là nạn nhân bị các người cướp đoạt, hiện tại nên để vật quy nguyên chủ rồi.”
Thường nói “ăn không nên ăn một mình”.

Trong bối cảnh chuyện thắng trận chiến này đã không còn hoài niệm nhờ sự hỗ trợ của các tân sinh khác, thì vấn đề cần phải tính đến tiếp theo là làm sao để họ nhớ kỹ công lao của mình.

Hay nói cách khác, là quy tụ nhân tâm.
Và lịch sử đã sớm chứng minh, một trong những cách hay nhất để được người khác biết và nhớ đến, chính là cướp của người giàu, chia cho người nhà… khụ, là chia cho người nghèo.
“Haiz!” - Chuyện đã đến nước này, Trần Đức Bo học trưởng cũng chỉ còn biết thở dài, đầu hơi nghiêng về phía Tu Nham học trưởng nói: “Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể liên thủ khổ chiến một trận rồi.”
“Ừm! Ta cũng muốn thử xem năm người đứng đầu lần thi tuyển năm nay rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào!” - Tu Nham chậm rãi siết chặt nắm đấm, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, đấu khí cùng lực lượng ào ào tràn ra ngoài hình thành đấu khí khải giáp.
“Bắt giặc trước bắt vua, đám tân sinh tuy đông, nhưng kẻ cầm đầu chỉ có một, chính là nữ hài kia.

Đánh bại nàng là bọn chúng sẽ tự tan rã thôi.” - Không hổ với cái tên Trần Đức Bo, vừa mèo méo meo mèo meo một cái liền nhìn ra nhược điểm trí mạng của đám tân sinh.
“Được, vậy thì lấy cứng đối cứng đi.” - Có mục tiêu cụ thể, Tu Nham lập tức hạ lệnh: “Các ngươi yểm trợ ta!”
Hai đội trưởng đạt thành nhất trí, tám tên đội viên còn lại cũng đều gật đầu.

Bọn họ cũng nhìn ra mặc dù nhân số tân sinh đông hơn, nhưng thực lực hai bên lại có chênh lệch không nhỏ.

Dùng sức tám người tuy miễn cưỡng, nhưng nếu chỉ là muốn tranh thủ năm, mười phút thì vẫn là được chứ chẳng phải không.
Thở hắt ra một hơi, Trần Đức Bo và Tu Nham hai vị đội trường đồng loạt tiến lên, áp lực thất tinh Đại Đấu Sư bạo phát khiến mỗi bước chân hai người đi đều khiến mặt đất rung động.
“Bọn họ muốn bắt vua, rất không trùng hợp, ta cũng muốn trảm chúa đây.” - Khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, Huân Nhi nhẹ giọng phân phối: “Bạch Sơn, Ngô Hạo, hai người cùng Tu Nham học trưởng giao lưu một hiệp đi.

Tiêu Viêm ca ca, ngươi và Hổ Gia hỗ trợ đám tân sinh ngăn cản những người còn lại.

Về phần vị học trưởng...!đặc biệt này, để ta!”
Đối với việc Huân Nhi muốn đơn đả độc đấu cùng một đội trưởng của phe đối phương, Tiêu Viêm bốn người tuy rằng không quá nguyện ý, nhưng nàng là đội trưởng, quyết định của nàng tại thời khắc mấu chốt là cuối cùng và duy nhất, không có một trong.

Cho nên…
“Ngươi cẩn thận một chút!”
“Không ổn thì cố gắng cầm cự, chúng ta sẽ quay lại ngay.”
“An toàn là trên hết.”
“Chờ ta.”
...mỗi người để lại một lời động viên, sau đó tiến lên gia nhập chiến trường, để lại một khoảng đất rộng rãi cho cặp đơn chiến định đoạt kết cục toàn trường có chỗ thoải mái diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui