Tái Giá

"Vậy ngươi có thể quay lại không?" Tạ mẫu lo lắng nhất là tương lai của Hài nhi.

"Dĩ nhiên." Tạ Ung tất tự tin trả lời.

"Có thể trở thành quan lớn?"

"Đúng vậy." Tạ Ung trong lòng bất tắc dĩ, Tạ mẫu hi vọng hắn làm Tể tướng chấp niệm này khiến hắn nhức đầu.

Tạ mẫu vì tin tức hài nhi phải dọn ra ngoài làm cho ngơ ngác, nàng ngồi đó bất động thật lâu, một lát lại lo lắng hắn ra khỏi nhà có được an toàn, một lát lại lo lắng hài nhi có thể hay không vừa rời khỏi kinh thành sẽ bị kẻ thù công kích, không thể trở về được nữa với chốn phồn hoa.

Qua một lúc lâu, Tạ mẫu thầm thở dài: "Ta không thể hiểu những đạo lý lớn
lao ấy, mà ta cũng không muốn cùng ngươi cách biệt lâu như thế ."

Năm đó nàng ở quê hương Kinh châu, hài nhi một mình vào kinh thành đi thi,
nàng ngày đêm lo lắng, dường như chưa đêm nào được ngủ ngon, đợi đến khi kinh thành truyền tin đến hài nhi đỗ Trạng nguyên thì nàng đã gầy trơ
hết cả xương.

Nhưng vì hài nhi đỗ dạt là một tin tức tốt đã
khuyến khích nàng, khiến cho nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, ăn
ngon ngủ ngon, kích động theo sát hài nhi phái người đến kinh thành, lại nhận được tin tức hài nhi được tể tướng đương triều nhận làm con rể,
lúc ấy Tạ mẫu thật sự cám ơn trời đất, cho là mình khổ tẫn cam lai rồi,
lại không nghĩ đến sau khi Đinh Cẩm Tú vào cửa, luôn khiến nàng không
vừa ý mọi thứ?

Mà bây giờ vào cửa Nguyên Nghi Chi, lại khiến cho nàng không hài lòng.

Tạ mẫu cút hứng nằm xuống nói: "Nói nhiều đạo lý lớn với ta, ta nghe cũng
không hiểu, thật ra thì ngươi dọn ra ngoài, căn bản vẫn là muốn chạy
trốn khỏi ở bên cạnh mẹ chứ gì? Không chịu nổi mẹ? Cảm thấy mẹ cố tình
gây sự? Mà ta có chỗ nào không vì sức khỏe của ngươi? Ta đây cực khổ vì
ai, vội vàng vì ai?"

Nói xong, Tạ mẫu rơi lệ

"Nương
nương." Tạ Ung cũng không nói, hắn rời khỏi kinh thành ra bên ngoài làm
quan, quả thật có ý định rời khỏi Tạ mẫu, hắn thật cảm thấy tâm tình của mẫu thân không đúng, còn cứ suốt ngày sớm chiều đụng phải, đối với ai
cũng sẽ không tốt.

Trăm thiện hiếu đứng đầu, hắn không thể cùng
mẫu thân tranh chấp, không thể cùng mẫu thân ồn ào, nếu không sau này sẽ bị ngang tiếng bất hiếu, không vâng lời, nghiêm trọng hơn có thể mất
chức, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn rời khỏi mẫu thân một thời gian.

Mà nếu như vì hắn rời kinh ra ngoài, hoàng thượng Huyền Dục liền quên mất
hắn, không triệu hồi hắn trở lại kinh nữa, vậy hắn cũng không có gì oán
trách, một hoàng thượng như vậy không đáng để hắn dốc hết tâm tư của
mình.

Tạ mẫu phất phất tay, "đi đi, đừng khiến ta nhìn thấy lại thêm phiền lòng."

Tạ Ung biết mẫu thân lúc này bị chút đả kích, sau khi đứng lên hành lễ rồi xoay người rời đi, sau lưng lại truyền đến Tạ mẫu càng phát ra thanh âm chán nản: "Đều nói nuôi nhi thật tốt, nuôi nhi có thể dưỡng già, nhưng
mà nhìn xem nuôi hài nhi có ích lợi gì? Nuôi lớn tìm được một nữ nhân
khác rồi, có kẻ nào trong lòng còn có mẹ kia chứ. . . . . . "

Tạ Ung bóp bóp nắm tay, bước chân chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bước nhanh rời đi.

Nguyên Nghi Chi đối với tin tức muốn chuyển ra ngoài của Tạ Ung cũng thất kinh.

Nàng so Tạ mẫu dù hiểu biết hơn nhưng cũng cho là Tạ Ung sẽ luôn luôn làm
quan ở kinh thành, sau đó bình ổn thăng nhập nội các trở thành Tể tướng.

Lúc trước khi chưa xuất giá nàng nghe Tứ đệ Nguyên Bình Chi đề cập tới, tựa hồ Tạ Ung cùng với huynh trưởng Nguyên Tu Chi chính kiến không hợp, như vậy về sau Tạ Ung giữ chức vị hữu tướng, Nguyên Tu Chi giữ chức vị Tả
tướng, Tả Hữu Tướng chính kiến không hợp, hoàng thượng thuận lợi cân
bằng quyền lực, lợi cho hoàng quyền vững chắc, hoàng thượng cũng không
cần lo lắng Tạ phủ cùng Nguyên phủ kết thân mà tạo thành ảnh hưởng bất
lợi.

Bất kể nói thế nào, nàng đều không nghĩ tới Tạ Ung sẽ rời kinh làm quan đất khách.

Chỉ là, nếu như có thể rời khỏi Tạ phủ ở kinh thành, tạm thời rời khỏi Tạ
mẫu, đối với người vừa gả vào Tạ phủ là nàng mà nói, rất tốt là khác ấy
chứ?

Ba ngày sau đó khi Tạ Ung đè cập đến việc dọn ra ngoài,
Thánh Chỉ trong cung cũng được truyền xuống, Tạ Ung với cấp bậc tả phó
đô ngự sử quan tam phẩm điều đến Đô Sát viện, kiêm nhiệm giám sát Ngự sử lưỡng Hoài lập tức nhậm chức.

Ngự sử là quan văn, phụ trách giám sát bách quan, là kỷ cương tai mắt và thay mặt cho hoàng thượng , có
rất nhiều quyền hành, lại không cần có thực quyền phá án. Nhưng mà hoàng thượng cho Tạ Ung Thượng Phương Bảo Kiếm, gặp phải việc không hợp pháp
có quyền chém trước tấu sau, đồng thời cho hắn Hổ ấn điều động quân sự
lưỡng Hoài, có việc cấp bách, việc khó, đại sự có thể điều động quân
đóng ở lưỡng Hoài.

Hiển nhiên, hoàng thượng hạ quyết tâm muốn quét sạch việc buôn bán muối.

Tạ Ung biết việc đề xuất tiến hành điều tra là do anh vợ thứ ba của hắn
Nguyên Trị Chi, vạch ra chính sách cải tiến quả lý việc buôn bán muối
cũng là do Nguyên Trị Chi, nhưng mà hoàng thượng hiển nhiên không muốn
để cho Nguyên Trị Chi tiếp tục quá sâu hệ thống trị, thay đổi người, đổi tướng.

Vì liên quan đến dân sinh của quốc gia nên được đưa vào
cơ bản của quốc sách , Huyền Dục cũng sẽ không để một đại thần toàn
quyền nắm giữ, tất nhiên sẽ có khác người đi phân quyền hoặc giám thị.

Muối vụ cũng như thế.

Nguyên Trị Chi tiền kỳ công việc điều tra rõ ràng, hậu kỳ lại phải thay đổi Tạ Ung đi thao tác thực tế.

Tạ Ung bổ nhiệm rất gấp, mặc cho sắp đến năm mới, hắn phân phó Nguyên Nghi Chi chuẩn bị việc rời phủ, còn bản thân thì lo đến việc giao tiếp với
quan phủ.

Tạ mẫu muốn ở lại Tạ phủ, hơn nữa lớn tuổi không nên
bôn ba, nên tự nhiên sẽ không đi theo, Tạ Ung lưu lại Linh Lung, Thanh
Đại phục vụ Tạ mẫu, lựa chọn dẫn theo Nguyên Nghi Chi cùng Tạ Chiêu lập
tức nhậm chức.

Tử Tinh đương nhiên cũng ở lại Thanh Việt Uyển làm Nha hoàn, chiếu cố việc nhà. Bởi vì"ban thưởng của trưởng bối, không
dám từ", Tử Tinh không thể trực tiếp quay trở về bên Tạ mẫu , cho nên
hiện tại đành lưu lại, sau này hắn sẽ lấy cớ lớn tuổi đuổi nàng gả cho
người, coi như an toàn giải quyết.

Tạ mẫu dù sao cũng không thể ép buộc hài nhi đưa nữ nhân vào cửa, nếu không mặt mũi của cả hai sẽ mất sạch.

Mà bà vú Triệu Thị của Tạ Chiêu bởi vì nhớ hài nhi và phu quân của bà, tự
nhiên cũng không nguyện ý đi theo Tạ Chiêu mà sẽ rời đi Kim Lăng, Triệu
thị lựa chọn chủ động rời đi Tạ phủ, được bồi thường một số lớn kim
Ngân.

Nguyên Nghi Chi ngồi ở trong xe ngựa rời đi thành Kim Lăng, nàng nhìn nam nhân bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện Tạ Chiêu, chuyện Triệu thị, chuyện Tử Tinh, vì Tạ Ung chuyển ra ngoài
làm quan mà toàn bộ những sự cố dễ dàng được hắn hóa giải.

Mâu thuẫn giữa Nguyên Nghi Chi cùng Tạ mẫu, vì khoảng cách xa, mà có thể trở nên bình thản, an tĩnh một chút chứ?

Mặc dù đây không phải là đường giải quyết căn bản nhưng nếu cứ sống ở nhà
thì có thể hoàn toàn giải quyết sao? Trừ phi không qua lại, không làm
người một nhà.

Nguyên Nghi Chi dĩ nhiên sẽ không chịu rời khỏi Tạ Ung, cho nên, có thể giống như bây giờ bình tĩnh dịu xuống, cũng đã tốt lắm rồi.

Nàng nghĩ, nàng sẽ quý trọng những thời gian yên tĩnh này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui