Buổi sáng, bầu trời trong xanh hòa quyện cùng làn mây trắng trôi bồng bềnh, gió lộng cùng những chú chim hót líu lo chào ngày mới. Trà My đá tung chăn mền, mắt đang say ngủ bỗng mở to hết cỡ, tay chộp ngay máy tính xách tay, hai mắt dán vào màn hình vi tính.
Á… á… á…
“Trà My, cậu phải bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.” Mai Trang nghe tiếng hét thất thanh của Trà My trong điện thoại, vội trấn an.
Trà My hai tay run bần bật, quăng điện thoại sang một bên, bưng nguyên cái đầu rối tung, váy ngủ hình Đoraemon, mở cửa, chạy qua bấm chuông liên hồi nhà anh hàng xóm tốt bụng.
Đinh... đong...
Đinh... đong...
Cửa mở, Minh Phong vẫn đẹp trai lịch lãm, đưa mắt nhìn Trà My một lượt, xong nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi: “Có chuyện gì vậy?”
Trà My mắt mở to tròn, cất giọng không thành tiếng: “Anh đã đọc tin tức sáng nay chưa?”
Minh Phong tựa lưng vào cánh cửa, gật đầu: “Rồi.”
Trà My khó hiểu trước thái độ ơ thờ của Minh Phong. Nắm chặt lòng bàn tay, hét toáng lên như gà đẻ trứng: “Sao anh có thể bình tĩnh thế hả? Chẳng lẽ anh không có phản ứng nào kích thích hơn sao…?”
Tin mới!
"Ông chủ trẻ công ty Toàn Cầu là Minh Phong đã có vợ chưa cưới thanh mai trúc mã, người con gái may mắn đó là ai?
Siêu mẫu Hà Trang lộ đuôi rắn độc, mượn tay đại gia hòng ức hiếp người khác, nhưng đáng tiếc, cô ta chọc nhầm vợ chưa cưới của một doanh nhân trẻ giàu có…
Siêu mẫu Hà Trang có thể sẽ bị hầu tòa vì tội danh vu khống, phỉ báng danh dự của người khác..."
“…”
Hàng loạt tin tức, lan truyền trên mạng truyền thông, như nấm mọc trong mùa ẩm mốc, nhiều đến mức khiến người khác phải hoảng hốt. Hà Trang vốn là người mẫu có danh tiếng, nên việc cô ta bị đưa lên mặt báo không phải chuyện lạ, nhưng vấn đề ở đây chính là “vợ chưa cưới của Minh Phong”. Còn chụp nguyên cái mặt cô một đống quăng lên đó, cô mới chia tay người yêu chưa được một tháng, đùng một cái có chồng chưa cưới thanh mai trúc mã, lạy trời, kỹ thuật chém gió của ai mà cao siêu thế?
“Em muốn tôi phản ứng thế nào?” Minh Phong hỏi ngược lại.
Trà My rung người, thở mạnh từng hơi, lần đầu dính phải tin đồn nên cô hơi bị kích thích thần kinh, vuốt lại mái tóc, cô nhìn thẳng vào mắt Minh Phong.
“Họ đang nói sai sự thật, bôi nhọ danh dự của anh, chẳng lẽ anh không nên kiện họ đại loại thế hả?”
Minh Phong không nói gì mà kéo tay Trà My vào nhà, hiện tại cô ấy ăn mặc mỏng manh thế này, lỡ tên nào đi ngang nhìn trộm, lúc đó anh phải giải phẫu mắt của hắn nữa thì khổ.
Trà My gãi gãi đầu của mình, ngồi bệt xuống ghế sô pha, chéo chân, tự nhiên như ở nhà: “Nói đi, anh sẽ đứng ra giải thích?”
“Ăn sáng không?”
Đang bàn việc chính, bỗng nhiên Minh Phong lại bắt qua chuyện chẳng liên quan gì đến nội dung cô đang nói. Ngửi mùi thức ăn thơm phức, bụng cô cũng khá đói nên ho khan một tiếng rồi đi đến bàn ăn. Lúc này ai nhìn vào chắc cũng tưởng, cả hai là vợ chồng son mới cưới, thế mà Trà My đây lại không hề ý thức đến việc đó, giống như buổi sáng mới thức dậy bị sốc quá, nên dây thần kinh mất cảm giác với những chuyện kể ra cũng nhỏ nhặt này.
Trong lòng Trà My lúc này rối bời, đầu tuần sau cô sẽ đi làm như thế nào đây? Tốt nhất nên giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không thì chỉ có nước nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Còn mẹ cô nữa, chắc chắn bà ấy sẽ cạo sạch lông cô à xem.
“Anh nghĩ coi, nếu giải quyết sớm nhất thì là mất bao lâu?”
Minh Phong tay bưng thức ăn đến trước mặt Trà My, đều giọng: “Em muốn bao lâu?”
Trà My nhướng mày, trưng mặt khó hiểu: “Ông chủ lớn, chẳng lẽ tôi muốn ngày mai thì ngày mai giải quyết xong chắc?”
Minh Phong ngồi đối diện, cẩn thận phết mứt dâu lên bánh mì sandwich cho Trà My, giọng nghiêm túc: “Cũng đúng, kiện cáo thì anh sẽ giao cho luật sư giải quyết, còn về tin tức thì chắc không dễ gì ngăn chặn được một sớm một chiều.”
Trà My gật đầu hiểu ý. Uống một ngụm sữa mát lạnh, ăn thêm miếng bò kho ngon tuyệt cú mèo nên tâm tình cô cũng dịu đi chút. Nhận lấy bánh mì trên tay Minh Phong, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, kiện cáo thành công thiết nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chẳng lẽ em không thích chuyện này thành sự thật hả?” Minh Phong cười hỏi.
Trà My liếc mắt lên nhìn Minh Phong, giọng nghi hoặc: “Anh muốn nó thành sự thật?”
Minh Phong cười phong độ, tỏ vẻ hiển nhiên: “Nếu em muốn, thì anh cũng không ngại làm chồng chưa cưới của em.”
Trà My sững người vài giây, sau đó trở lại trạng thái bình thường: “Minh Phong, chơi với lửa rất nguy hiểm.”
“Ý em là sao?”
“Những cô gái khác anh đã từng gặp thì tôi không biết. Nhưng riêng tôi, đối với đàn ông thích lừa tình các cô gái nhẹ dạ, nhất định tôi sẽ khiến cho hắn chẳng thể quay trở lại làm việc xấu nữa.”
Minh Phong hoàn toàn câm nín. Hết trở thành động vật nguy hiểm, giờ anh được vinh dự thăng cấp thành kẻ biến thái lừa tình các cô gái nhẹ dạ. Con đường đến với thế giới của Trà My, đúng là chẳng đơn giản chút nào, nhưng anh lại cảm thấy hạnh phúc mới là điều tội nghiệt.
Mọi chuyện giải quyết xong, Trà My ôm nguyên bụng "ông địa" trở về phòng. Kiểm tra điện thoại di động thì mới thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, mà tên người gọi không ai khác là “Mẹ”. Cô biết mà, làm sao giấu được cái mũi đánh hơi chuyên nghiệp của mẹ cô kia chứ?
Đưa tay ngón cái lướt trên màn hình điện thoại iPhone, mỗi lần đổ chuông là tim Trà My theo đó co thắt lại, hơi thở chậm rãi và nhịp nhàng.
“Con gái, có cần biện hộ gì không hả?” Đầu dây bên kia mở lời bằng một câu đe dọa.
Trà My nuốc nước bọt ực ực, cười ngọt ngào như kẹo đường: “Mẹ, chém gió, chỉ toàn chém gió thôi à, mẹ cũng biết mà đúng không?”
“Tối nay mẹ sẽ có mặt ở nhà, lo mà chuẩn bị tin thần.”
Bíp.. bíp… bíp…
Thôi xong, mẹ cô bỏ việc từ Thái Lan bay về, chắc chắn là đang rất tức giận. Trà My bần thần chui vào mền, đập đầu vào gối tự kỷ cả tiếng đồng hồ liền. Còn nhớ cái năm mà cô dẫn Hoài Văn về nhà, ta nói mẹ cô tra khảo đủ điều. Cách chọn chồng cho con gái của bà cũng không phải khó, gia thế không quan trọng, chủ yếu là khỏe mạnh, công việc ổn định, biết lo cho gia đình, yêu thương cô là được.
Ban đầu bà vốn không chấp nhận Hoài Văn, vì nhìn sao hắn cũng rất đào hoa và khó nắm bắt, vả lại còn là con cưng trong gia định giàu có, khả năng chung thủy sẽ không cao. Tuy bà không ngăn cản việc cô quen biết hắn, nhưng đã từng nói nếu sau này cô có chia tay Hoài Văn thì việc tìm bạn trai tiếp theo bà sẽ là người quyết định.
Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người chồng chưa cưới, khỏi nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào…
Đinh... dong...
Đang miên man suy nghĩ, thì chuông cửa vang lên, Trà My lười biếng lết ra khỏi gường, xoa xoa má cho tỉnh táo rồi mới mở cửa.
“Em thích ăn canh kim chi không?”
Trà My trố mắt, muốn lấy nguyên con ngươi ra nhìn cho rõ người đàn ông trước mặt mình. Minh Phong đang xăn tay áo và đeo tạp dề? Nhớ lại món bò kho ngon tuyệt hồi nãy vừa ăn, cô liền kết luận anh ta là kẻ biết nấu ăn, mà tay nghề cũng không đến nổi tệ. Nhưng sao lại hỏi cô thích canh kim chi không làm gì?
“Hôm nay chắc em phải chịu nhiều áp lực, nấu ăn chắc sẽ không có tâm trạng rồi nhỉ? Còn việc ra ngoài thì lại càng không thể, dù sao anh cũng rảnh rỗi, làm luôn một phần cho em chắc không thành vấn đề.” Minh Phong vội lên tiếng giải thích.
Trà My suy nghĩ cũng thấy lời nói của Minh Phong rất chí lý, nhướng lông mày, khẽ mỉm cười, gương mặt thân thiện hết sức có thể: “Anh nhớ bỏ thêm nhiều đậu hủ non, và nấm, như thế sẽ ngon hơn đó.”
Vừa nói xong, Trà My ý thức được là mình đã vượt quá giới hạn. Thôi xong rồi… có ai hỏi cô muốn cho gì vào trong canh đâu chứ?
Minh Phong cười híp mắt, sức hút trai đẹp lan tỏa như vi rút cảm cúm: “Nấm hương có được không?”
Trà My khàn giọng, giả vờ ho gà một tiếng: “Ừ, thì cũng được.”
“Vậy lát nữa làm xong anh sẽ mang qua cho em một phần.”
Đóng cửa nhà, Trà My thở phào một cái thật mạnh. Coi như bữa trưa đã được giải quyết, giờ cô phải ngồi gác chân lên trán suy nghĩ cách giải thích hợp tình với mẹ mới được, không khéo bị bà bắt đi lấy chồng là coi như cô phải cắn lưỡi chết tươi rồi.