Cuộc đời còn rất dài, những thứ cần phải lo không phải ít, nếu cứ suốt ngày ôm những việc nhỏ nhặt rồi tự mình cường đại hóa vấn đề thì chẳng phải bản thân tự tạo gánh nặng cho chính mình?
Sau khi mẹ Trà My trở về nước liền gọi điện thoại bảo cô lại nhà bà, chẳng nói chẳng rằng bắt cô lên xe rồi chở đến địa điểm mà bà đã hẹn trước. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, vì trước giờ mẹ cô luôn nhìn người rất chính xác, chẳng lẽ bà không nhận ra bản mặt thật sự của Hoàng Phúc? Chẳng lẽ hắn đóng kịch nhập vai đến mức chỉ có cô là người nhìn ra? Không thể nào.
Trà My quay sang nhìn ánh mắt của Hoàng Phúc, có thể thấy hắn ta chẳng ưa gì cô, thế thì lý do gì hắn lại tự bắt mình làm những chuyện không thích như thế? Bàn ăn bốn người, không khí ảm đạm, mẹ cô và mẹ hắn đều đeo một lớp mặt nạ nguy trang nói cười lịch sự. Ngay đến ăn cũng không được tự nhiên.
“Hoàng Phúc rất ít khi để ý đến con gái, thế mà chỉ gặp mặt Trà My một lần thì nó cứ nhắc mãi.” Bà Nguyệt, mẹ Hoàng Phúc vừa cười vừa nói giọng thân thiết.
Trà My muốn mắc nghẹn sợi mì trong cổ họng. Hắn ta nhắc đến cô làm gì chứ?
Bà Ngân mẹ Trà My cười trang nhã, lấy khăn lau miệng một cách chậm rãi: “Trà My con gái tôi cũng cứ nhắc mãi con trai chị đó chứ!”
Bà Nguyệt cười lớn, vẻ mặt mang chút thỏa nguyện. Con trai bà là ai kia chứ? Không kể đến tương lai sẽ thừa kế hoàn toàn sản nghiệp từ cha, thì hiện tại cũng là một nhân tài xuất chúng. Thành tích học tập lúc nào cũng cao, còn có hơn hai năm làm việc trong một công ty lớn tại Mỹ, trong nước có mấy ai hơn được nó? Con gái phải lòng nó không phải là lần đầu tiên bà gặp.
“Không ngờ Trà My cũng nhắc đến cháu, cháu còn tưởng cô ấy ghét mình đó chứ!” Hoàng Phúc nhìn Trà My cười nhếch một bên.
Trà My nhíu mày, đang định mở miệng hỏi mẹ mình xem, cô nhắc hắn ta khi nào thì bà Ngân lại nói tiếp: “Con bé lúc nào cũng vậy, ngoài lạnh trong nóng, đến người mẹ là bác đây đôi khi còn không hiểu được nó đang nghĩ gì.”
Hoàng Phúc gật đầu đồng tình, ánh mắt nhìn Trà My trìu mến, gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho cô: “Lần nào dùng bữa em cũng chẳng đụng đến thức ăn, như vậy thì không hay cho lắm.”
Trà My lơ đãng nhìn miếng thịt khô khốc không biết gọi là thịt gì trong chén, lịch sự lên tiếng: “Cảm ơn, lần sau cứ để tôi tự gắp.”
Bà Nguyệt nhìn Trà My không rời mắt. Con bé này tướng mạo tuy không phải quá đẹp, nhưng đủ khiến cho người khác vô cùng vừa mắt, mọi thứ đều hài hòa, cách ăn mặc và thái độ gia giáo, lại là nữ công gia chánh rất thích hợp làm dâu nhà bà. Nếu con trai bà ưng thuận thì bà sẽ giơ hai tay đồng ý.
“Cháu đừng khách sáo, đâu phải ai thằng Phúc cũng đối xử như vậy.” Bà Nguyệt vừa nói, vừa gắp thêm một miếng gà nướng bỏ vào chén cho Trà My.
Không khí ngày càng trở nên nặng nề, Trà My thật sự không muốn ngồi lại thêm một phút giây nào để nghe mẹ của Hoàng Phúc khen tặng về hắn. Nào là bằng thạc sĩ loại giỏi, còn được làm vị trí cao ở Mỹ, tính tình tốt ra sao, thật sự cô không hứng thú. Nhắm mắt thôi cũng đoán ra, bác ấy coi con mình là trứng nâng niu, vàng quý báu. Nếu cô thật sự gả vào nhà bác ấy, thì khẳng định tương lai hầu chồng, chiều chồng là không thể tránh khỏi. Thà cô ở giá còn sướng hơn.
Bà Ngân tuy miệng cười, nhưng cũng không thích mấy cái thái độ cưng con của bà Nguyệt. Vốn nhận lời ăn tối, là để xin lỗi về việc hai nhà không thể kết thân được. Tuy bà thường xuyên công tác nước ngoài, nhưng tin tức thì không bao giờ tắc nghẽn, việc Hoàng Phúc ăn chơi bên ngoài ra sao bà biết rõ hơn ai hết. Ở cương vị một người mẹ, sao bà có thể giao trứng cho ác?
Hoàng Phúc nhìn đồng hồ điểm tới số 8 giờ, đưa mắt ra hướng cửa vẫy tay như chào đón một ai đó, theo lẽ tự nhiên mọi người đều quay đầu lại nhìn. Tất cả đều ngay người ngoài trừ Trà My vẫn ung dung ăn ngon lành.
Hoài Văn khựng người khi thấy Trà My và mẹ cô. Anh có hẹn với Hoàng Phúc bàn công việc, nên mới đến đây. Không ngờ lại chạm mặt vào hoàn cảnh này thật sự rất khó xử. Không lẽ cô ấy đang xem mắt?
Hoàng Phúc tựa lưng ra ghế ngồi như ông hoàng chờ xem kịch, gặp lại người yêu cũ đã từng đá mình Trà My sẽ phản ứng thế nào? Anh thật sự rất phấn khích được xem.
“Xin chào.” Hoài Văn tiến lại cúi đầu chào bà Nguyệt và Bà Ngân, rồi bắt tay với Hoàng Phúc. Xong, nhìn Trà My quan sát phản ứng của cô ấy.
Trà My phải phép cười dịu hiền, xong bưng ly rượu vang lên nhắp môi một ngụm.
Bà Ngân sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường khi thấy phản ứng của con gái mình, cất giọng lãnh đạm: “Không ngờ, hôm nay còn có thêm một vị khách quý.”
Lời nói tuy rất dễ nghe, nhưng lại mang đầy ý tứ. Bà Ngân chính thức không vui, trước hành động trẻ con trên cái thân xác người lớn của Hoàng Phúc.
Bà Nguyệt sắc mặt tối sầm, không biết con trai mình muốn làm gì nên chỉ biết im lặng chờ xem tình hình.
“Thật xin lỗi, vốn định hẹn anh Văn gặp riêng, nhưng nghĩ lại cũng là chỗ quen biết, nên cháu mới mạn phép mời vào ngồi ăn chung một thể.” Hoàng Phúc lên tiếng giải thích.
Trà My buông đũa, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phúc, xong quay sang nhìn Hoài Văn: “Chẳng còn cách nào khác, có thêm một người thì càng vui thôi.”
Hoàng Phúc đăm chiêu nhìn Trà My, không ngờ thái độ của cô ta vẫn bình thản như ngồi xem xiếc. Cô gái này đúng là khó đối phó, nóng và lạnh đều không ăn.
Bà Nguyệt xấu hổ nhìn thằng con trai mình, xong nói thay: “Nó học từ nhỏ ở Mỹ, nên ảnh hưởng văn hóa Phương Tây, chị Ngân và cháu My thông cảm.”
Bà Ngân ánh mắt mang ý không vui, nhưng thái độ vẫn rất trang nhã: “Tôi có thể hiểu.”
Trà My nhìn mẹ mình cười ẩn ý, gương mặt của bà hiện rõ ba chữ "không hài lòng". Thế cũng hay, coi như hắn tự lồi đuôi trước không cần cô phải ra tay. Cảm thấy tâm trạng tốt đột xuất, Trà My phóng khoáng gọi thêm vài món nữa. Cần phải ăn mừng lớn mới được.
Sau khi kết thúc bữa tối, tính tiền xong thì cả năm người đều dời bước rời khỏi nhà hàng. Trà My đứng ở cửa chờ mẹ mình lấy xe ra đón, Hoài Văn tự lái xe về, còn Hoàng Phúc do uống khá nhiều rượu nên không thể lái xe. Thế là hắn cũng giống cô, chờ mẹ chở về.
Trà My im lặng đứng bên cạnh Hoàng Phúc, vô thức dời chân cách xa hắn vài bước. Ở chung một bầu không khí với hắn tự giờ đã là quá sức chịu đựng, màn kịch đã kết thúc, cô cũng không cần phải nể mặt.
“Trà My, em là loại phụ nữ thế nào vậy?” Hoàng Phúc nhìn Trà My, hỏi vu vơ một câu.
Trà my nhíu mày, đáp: “Có liên quan đến anh hả?”
Hoàng Phúc tiến lại gần Trà My hơn, nắm lấy cổ tay cô, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng trước mặt: “Tôi đã làm gì để em phải ghét hả? Tại sao luôn dùng thái độ lạnh nhạt như thế khi nhìn tôi?”
"Tôi và anh không thân thiết, nên đâu có lý do gì tôi phải niềm nở trước anh chứ." Trà My giựt mạnh tay mình ra.
Hoàng Phúc cười mỉa mai: "Không lẽ quen thân mới có thể ném ột nụ cười? Em tự cao quá rồi đó."
"Vậy thì anh đừng có để ý đến chuyện của tôi, chúng ta không ai dính dáng tới ai hết." Trà My nói thẳng lập trường: "Tôi biết anh không thích cái vụ gắn ghép kiểu này, tôi cũng vậy. Vì thế anh cứ ghét tôi thoải mái đi, tôi cũng không có buồn đầu."
“Nếu tôi nói tôi thích em thì sao?” Hoàng Phúc ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: "Nếu tôi nói là muốn theo đuổi em thì sao?" Không biết tại sao hắn lại nói ra lời này, nhưng cô gái này suốt ngày cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Làm hắn bực bội, nhưng lại không thể nào ghét bỏ được. Đúng là phiền phức.
“Vậy thì xin lỗi, tôi từ chối.”
“Tại sao?”
“Không thích là không thích, đâu cần có lý do. Anh hãy dùng tiền của mình đi kiếm một cô gái khác, hôn hít rồi điên cuồng với cô ta cả ngày lần đêm. Sau khi thỏa mãn được cái dục vọng ở thân dưới, anh sẽ trở lại cuộc sống bình thường đầy ám ảnh của mình thôi.” Cô nhấn mạnh: "Lúc đó, chắc sẽ không còn nhớ gì tôi nữa đâu."
"Em..."
"Tôi đi trước, hẹn ngày không gặp lại nhé." Trà My lạnh nhạt ném cho Hoàng Phúc câu cuối cùng, sau đó chui vào xe của mẹ mình.
Cứ cho là cô khó ưa cũng được, nếu cứ dây dưa thì chỉ tạo thêm nhiều rắc rối không đáng có mà thôi. Tốt nhất vẫn là một lần giải quyết tất cả, không ai vấn bận ai. Rồi sau này khi anh ta gặp được đối tượng thích hợp, lúc đó sẽ phải cảm ơn cô vì thái độ của ngày hôm nay.
“Mẹ, con không muốn gán ghép kiểu này nữa đâu. Chuyện tình cảm có thể để con quyết định được không?” Trà My tựa hẳn người ra ghế lên tiếng.
Bà Ngân thở dài gật đầu, buông một tay lái bẹo má của Trà My: “Được rồi con gái, sau này con có ế thì bà già đây cũng không thèm quản nữa.”
Trà My cười lớn, ra dáng vẻ yêu kiều: “Rồi con cũng sẽ cưới chồng, nhưng chưa phải bây giờ thôi.”
Bà Ngân không thèm nói thêm, đặt vào tay Trà My một tờ giấy nhỏ, ánh mắt có phần dịu lại: “Đây là địa chỉ nhà nội, nghe nói bà ấy đang hấp hối rất muốn gặp con một lần.”
Trà My trở nên trầm mặc, nắm chặt tờ giấy trong tay. Ký ức tuổi thơ bị ghẻ lạnh vẫn còn ám ảnh cô cho đến bây giờ, cô thật sự không muốn gặp mặt những người đó, họ không có tư cách trở thành người thân của cô.
“Con đừng quá căng thẳn, không thích thì đừng về, ngày mai mẹ sẽ về quê ngoại vài ngày, nếu muốn con có thể đi cùng.”
Trà My lắc đầu, dựa vào vai mẹ mình nói nhỏ: “Con còn phải làm việc mà!”
Bà Ngân cười dịu dàng hết mực, vỗ đầu Trà My một cách yêu chiều: “Có muốn tối nay mẹ ngủ lại không?”
“Không cần, cứ chở con đến trước cửa chung cư là được rồi. Con gái mẹ đâu yếu đuối đến thế chứ?!” Trà My lập tức ưỡn ngực, nhoẻn miệng cười xinh đẹp.
Bà Ngân xoay tay lái chuyển hướng, tuy miệng cười nhưng trong ánh mắt bà vẫn ẩn hiện một tâm tư nào đó: “Đừng quá mạnh mẽ, như thế sẽ chịu thiệt thòi đó.” Bà sống hơn nửa đời người, bao nhiêu cay đắng đều đã trải qua, bà mạnh mẽ vì muốn bảo vệ con gái mình, nhưng bà không muốn con mình học theo tính đấy. Phụ nữ cần phải cương nhu kết hợp, như thế mới có thể giữ được chồng, chứ cái gì cũng gặm nhấm một mình thì không tốt chút nào.
“Con biết mà, mẹ đừng quá lo như vậy!”