Nhà hàng Hoàng Yến, nằm trên đường Hai Bà Trưng lúc nào cũng tấp nập xe cộ, nhưng khi bước vào bên trong thì hoàn toàn trái ngược. Không gian yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng nhạc giao hưởng du dương, cách bày trí kết hợp giữa tây và ta cứ ngỡ sẽ đối lập nhưng lại tạo nên một điểm nhấn khác biệt độc đáo.
Trà My bước chân hơi khựng lại, mắt nhìn về hướng cặp đôi đang ngồi ở lối chính diện. Hoài Văn đang gắp thức ăn cho Hà Trang với gương mặt yêu thương, cả hai cười nói vui vẻ đến mức dường như không cần biết ai ở quanh mình. Y như đang thi chương trình cặp đôi hoàn hảo.
Trà My cười nhạt, giờ cô mới hoàn toàn thấm thía lời mà mẹ mình đã từng nói. Đàn ông thật ra yếu đuối hơn chúng ta nghĩ, khi vợ họ chết thì họ khóc ghê lắm, đau buồn lắm, nhưng khoảng nửa năm sau họ lại có thể vui vẻ cưới vợ mới như thường. Họ yếu đuối vì không thể chịu đựng được cô đơn, họ yếu đuối vì lo không có ai chăm sóc, và họ yếu đuối vì sợ khả năng kiềm chế dục vọng của mình quá kém.
Còn phụ nữ? Họ có thể ở góa suốt đời, gặm nhấm cô đơn riêng mình, đó chính sự khác biệt rất lớn giữa nam và nữ.
Trà My bình thản ngồi xuống ghế, đối diện là gương mặt điển trai của Minh Phong càng làm cô khó chịu. Nên đưa mắt nhìn vào thực đơn. Thức ăn vẫn là thứ cô yêu thích nhất.
“Em cứ thắc mắc, tại sao chị ta lại dễ dàng buông tha anh như vậy. Thì ra là bắt được con mồi có tiềm năng hơn.” Hà Trang đẩy đưa khuôn ngực tròn trịa, điệu đà cất giọng mỉa mai.
Hoài Văn tay nắm chặt đũa, miếng thịt trong miệng từ nãy giờ vẫn chưa thể nuốt trôi. Hắn biết người đang ông bên cạnh Trà My là ai. Một doanh nhân trẻ với khối tài sản kếch xù, và có một tương lai đầy hứa hẹn. Thì ra chính vì thế, mà cô ta mới đá anh sang một bên... Đàn bà đúng là giỏi diện cớ.
Trà My gọi vài món khai vị trước, còn phần món chính thì để Minh Phong quyết định, đây là phép lịch sự cơ bản khi đi ăn cùng cấp trên. Cũng may những món anh ta chọn đều hợp khẩu vị với cô, nên cũng đỡ phải lo việc thất lễ khi kén ăn này nọ.
Trong lúc chờ đợi, thì Trà My cũng tranh thủ hỏi Minh Phong một số vấn đề có liên quan đến ý tưởng đồ án lần này. Dù sao cô cũng không phải là người có chuyên môn, nên hơi lo lắng, biết sơ qua vẫn tốt hơn là không biết gì.
Người trong cuộc thì rất trong sáng, nhưng người ngoài nhìn vào cứ ngỡ cả hai là một cặp. Miệng không ngừng hoạt động, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, giống như đang trong giai đoạn hẹn hò nồng nhiệt.
Đương nhiên, Trà My không hề biết rằng mình đang bị người khác nhầm tưởng như vậy. Đối với cô, khi nói chuyện với một ai đó điều tất yếu là phải nhìn vào mắt đối phương, như thế cô mới đoán được vài phần trăm họ đang nói dối hay thành thật. Vả lại hành động đó, cũng là tôn trọng người trò chuyện.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, mùi thơm phưng phức làm bụng của Trà My theo đó sôi cồn cào. Dẹp phần giải đáp thắc mắc, cô tập trung ngay ngay vào việc lấp đầy bao tử. Vừa lấy đũa gắp một miếng rau xào, chưa kịp bỏ vào miệng thì bất chợt lông non cô dựng đứng hàng loạt. Đây là dấu hiệu sắp có chuyện không lành ập đến.
Quả đúng là vậy… người thương tìm hoài không thấy, còn kẻ ghét thì dù trốn cũng vẫn tình cờ gặp nhau.
“Anh Phong, không ngờ lại gặp được anh ở đây.” Hoài Văn bước lại chào hỏi, nhưng không phải Trà My mà là Minh Phong.
Trà My không mấy ngạc nhiên, Hoài Văn là kẻ rất sĩ diện, sao có thể xuống nước mà bắt chuyện với cô trước chứ? Tuy IQ không quá cao, nhưng cô cũng đoán được mấy chục phần trăm ý đồ hắn ta đang muốn là gì.
Minh Phong đưa mắt nhìn Hoài Văn, mặt đầy nghi vấn: “Anh là...?”
Thấy đối phương không nhận ra mình, Hoài Văn hơi khựng người. Dù sao thì ông ty công nội hắn và công ty của anh ta cũng đang hợp tác, nên cũng đã từng chạm mặt đôi lần. Anh ta không biết anh là ai ư?
Miệng cười có chút thiếu tự nhiên, nhưng Hoài Văn vẫn bình thản đáp: “Tôi là Hoài Văn, phó giám đốc công ty TPJ.” Vừa nói hắn vừa đưa danh thiếp của mình cho đối phương.
Minh Phong thuận tay nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi mới trao đổi danh thiếp của mình: “Thì ra là cháu của ông Quốc, nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, thật thất lễ rồi.”
Tuy lời nói vô cùng khiêm nhường, nhưng nghe sao cũng toàn dao găm. Người ta đã giới thiệu hẳn cái tên, vậy mà Minh Phong vẫn nhất quyết gọi bằng danh xưng “cháu của ông Quốc”, chứng tỏ đối với anh ta, Hoài Văn chẳng đáng cho vào mắt.
Trà My uống một ngụm nước chanh, lắc đầu cảm phục: đúng là người có đầu óc, móc họng người khác mà chẳng cần đến vũ khí. Cô phải xin anh ta chỉ giáo một khóa mới được.
Đang định chào hỏi để làm Trà My chột dạ, nào ngờ gậy ông lại đập lưng ông. Hoài Văn sắc mặt đen như mực, cố lắm mới nặn ra nụ cười gượng: “Anh Phong tuổi trẻ tài cao, hiện tại giới doanh nhân trong nước ai mà không biết tới? Một Phó giám đốc cỏn con như tôi, anh không biết cũng là chuyện thường tình.”
“Anh quá lời rồi, danh tiếng chỉ là hão, hành động mới là thực tế.” Minh Phong điềm đạm đáp trả.
Trà My cố giấu nụ cười trên môi. Sức mạnh của lời nói thật sự quá lợi hại. Chẳng phải ý Minh Phong muốn ám chỉ, Hoài Văn chỉ giỏi múa miệng mà không biết hành động ư? Nói thật, thì trong lòng cô cũng có hả hê đó. Cô sẽ không buồn đầu, nếu Minh Phong ném cho hắn ta thêm vài câu nữa.
Sắc mặt Hoài Văn càng lúc càng đen, mắt nhìn Minh Phong đang gắp thức ăn vào chén cho Trà My. Hắn cười kiểu khinh rẻ, nhàn hạ hỏi: “Trà My, xem ra em và anh Phong có quan hệ rất thân thiết nhỉ?”
Trà My chậm rãi nuốt miếng thịt gà trong miệng, trầm ngâm một lát rồi mới đáp trả cho có lệ: "Việc này có liên quan đến anh hả?"
"Chỉ là một câu hỏi xã giao thôi mà, Trà My. Em đâu cần phản ứng mạnh thế chứ?" Hoài Văn nhởn nhơ lên tiếng.
Trà My nhún vai: "Vậy thì anh về học lại cách xã giao đi, với người lạ thì không nên hỏi những câu tế nhị vậy đâu."
"Em..."
“Em cũng quen biết anh Văn hả, Trà My?!” Minh Phong xen vào cắt ngang lời Hoài Văn định nói.
Trà My nhướng mày, quay sang nhìn Hà Trang đang ngồi nép mình e thẹn ở cách bàn cô không xa, bình thản đáp: “Chỉ là người dưng thôi.”
Minh Phong gật đầu hiểu ý, nhìn theo ánh mắt của Trà My: "Anh Văn, có cần mời bạn gái anh lại đây ngồi ăn chung không?"
Hoài Văn nhăn mặt, câu đuổi khách không phải quá rõ ràng. Dù có bực tức, thì hắn cũng đâu làm gì được nữa chứ: "Thôi khỏi, tôi chỉ muốn chào hỏi một tiếng thôi. Làm phiền hai người rồi."
Hà Trang liếc Trà My bằng nửa con mắt, cô ả có gì mà lắm người theo thế? Không đẹp lộng lẫy, tính tình thì kiêu ngạo, lại thích tỏ vẻ thanh cao nhìn là thấy phát bực. Minh Phong bị mù mắt hay sao mà lại chọn nó chứ. Đáng ghét thiệt.
Không khí trong nhà hàng vẫn trầm bổng theo điệu nhạc du dương. Một bên ăn uống thoải mái, còn một bên thì toàn mùi giấm chua lâu năm nồng nặc. Trà My không biết rằng, lúc này cô đang bị người khác đổ tội danh đàn bà hai mặt lên đầu. Họ chỉ cần nhìn thấy, không nghe cũng không cần hiểu mà vẫn cứ phán, người đời gọi đó là thánh. Vì chỉ có thánh mới không cần nghe hay hiểu nhưng vẫn biết mọi chuyện.
Trà My ăn uống một cách ngon lành, không thèm để ý đến ánh mắt liếc xéo của Hà Trang. Không phải cô hiền nên nhịn, mà vì cô ta chưa đủ tư cách để làm phiền đến cô. Khi người ta muốn làm cho cô khóc, thì cô càng phải cười. Bởi đó, chính là cách tốt nhất để nói cho họ biết: "Với cô, họ luôn là kẻ thua cuộc."