Sáng hôm sau, lúc Trà My đang sắp xếp hành lý thì nhận được điện thoại của chị Lan, bảo rằng hôm nay sẽ ở lại Phú Quốc tham thú một ngày coi như phần thưởng cho những cố gắng thời gian qua.
Trà My mặt mày sáng láng, thay nhanh quần áo đến chỗ tập trung. Xe du lịch đã chuẩn bị sẵn, xuất phát đến địa điểm đầu tiên tại Nam đảo nói riêng và Phú Quốc nói chung là nhà tù Phú Quốc. Nhà tù hiện không còn giam giữ tù nhân mà được phục chế thành bảo tàng với nhà giam, tượng tái hiện các kiểu tra tấn, hàng rào kẽm gai, chuồng cọp…
Tuy cả nhóm đi chung, nhưng tất cả mọi người đều ý thức túa ra mỗi người một hướng để nhường không gian riêng tư lại cho sếp mình. Trà My ban đầu còn rất sung sức, cơ mà chỉ vừa đi vài vòng quanh nhà tù bất giác cô cảm thấy ớn lạnh, thầm cảm tạ ông trời vì cô sinh ra trong thời thế bình yên. Chứ đẩy cô vào thời loạn lạc, không biết với tính cách của mình cô sẽ giữ được cái mạng này cho đến năm bao nhiêu tuổi.
“Mấy cái hình thức tra tấn này quá dã man.” Trà My nhìn tượng sáp đang bị chọc cây vào cuống họng, da gà lũ lượt nổi lên.
Minh Phong nắm tay Trà My đi đến phía trước, chậm rãi nói: “Chiến tranh luôn tàn khốc như thế. Ở đây, chỉ tái hiện một số hình ảnh quen thuộc mà thôi. Về Sài Gòn anh sẽ dẫn em đi tham quan bảo tàng lịch sử Việt Nam, vào đó mới thật sự thấm thía nỗi đau của những người dân và anh hùng thời chiến.”
“Như thế này cũng đủ làm em thấm thía rồi.” Trà My bĩu môi, kéo Minh Phong ra một hướng khác: “Em không thích chiến tranh, cũng như những định kiến và tư tưởng thời xưa. Nhưng em thật sự khâm phục anh hùng nước nhà, cái cách mà họ hy sinh cho đất nước quả thật thời nay không phải ai cũng làm được.”
Minh Phong gật đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc của Trà My, miệng anh nở nụ cười: “Nếu buộc phải trở về thời chiến đấu, em có nghĩ là mình sẽ gia nhập vào hàng ngũ nữ anh hùng liệt sĩ?”
Trà My trề môi, giơ một ngón trỏ lắc qua lắc lại kiểu phản bác: “Em sẽ là dân hèn, một đứa có trái tim yếu như em không thích hợp vào nơi bom đạn đó.”
Minh Phong bật cười: “Tư tưởng em rất giống anh, đúng là vợ nào chồng nấy mà.”
Trà My gương mặt khinh bỉ trông thấy, lấy máy ảnh chụp lại cái hàng rào kẽm gai trước mặt: “Anh đừng có suốt ngày sinh ảo tưởng, em là vợ anh lúc nào?”
“Người yêu, cô gái của anh, em yêu, vợ yêu… em muốn chọn biệt danh thân thương nào?”
Trà My không thèm nói gì nữa, phẹt phẹt mông đi đến chỗ khác xem tiếp.
Hơn một tiếng dạo quanh nhà tù, mọi người tập trung lại đến địa điểm tiếp theo là suối Tranh. Đúng như tên gọi của nó, suối Tranh là vẻ đẹp của con suối bắt nguồn từ dãy Hàm Ninh, chảy thành thác ba tầng và không khí mát lạnh, dễ chịu như một ngày thu ở Đà Lạt.
Trà My đưa mắt nhìn những tảng đá, nước mắt muốn lưng tròng vì cô thật sự ghét đến gần rêu phong. Mà đã là suối, thì ở đây chỗ nào cũng có.
“Trà My, sắc mặt em sao thế?” Quốc Hùng trên vai đeo ba lô trẻ trung, tay còn cầm theo gậy chóng trượt bước ngang cô hỏi.
“À, tôi không sao.” Nếu bọn họ biết cô sợ rêu phong, chắc chắn sẽ cười cô đến thối mũi. Đang định nhắm mắt đi tiếp, thì Minh Phong đã đưa lưng đến trước mặt cô, kéo hai cánh tay cô choàng qua cổ mình, sau đó lấy đà nhắc cô lên lưng một cách gọn lẹ.
Trà My mặt vẫn bình thản, không phản ứng kiểu như phản đối giống những cô gái khác, chỉ lẩm bẩm nhỏ bên tai Minh Phong: “Anh bước đi cẩn thận, nước ở đây rất sạch, nhưng em tuyệt nhiên không muốn tắm tiên.”
Nụ cười trên môi Minh Phong càng trở nên sáng lạng, chân bước sang tảng đá đầy rêu phong trước mặt: “Em cứ yên tâm.”
Quốc Hùng nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thật khiến con người ta ghen tỵ muốn chết. Anh nhướng lông mày quay sang nói nhỏ với Tuấn Vũ: “Hay là cậu cũng cõng tôi qua đó?”
Tuấn Vũ trưng nguyên vẻ mặt khinh bỉ: “Đời này tôi không có hứng thú với con trai.”
Sau khi đến gần suối Tranh, Trà My tranh thủ tạo dáng chụp vài pô ảnh, sau đó ngồi một góc quan sát mọi người xung quanh đang đùa giỡn.
“Minh Phong, nhân viên của anh thật quá nhiệt tình.” Trà My méo mặt nhìn cảnh tượng Tuấn Vũ và Quốc Hùng đang ngâm mình dưới suối, cả hai còn tạt nước vào nhau tựa như đôi nam nữ trong phim Hàn Quốc mà cô đã từng xem trên tivi.
Minh Phong cười cười đưa chai nước suối đến trước mặt Trà My: “Dạo này con người chịu áp lực rất thấp, có cơ hội giải tỏa là họ liền không bỏ qua.”
“Quốc Hùng, sao anh đẩy tôi xuống đây?” Tuấn Vũ mình mẩy ướt sủng, dáng vẻ lúc này vô cùng đáng thương.
Quốc Hùng cười ha há thỏa mãn: “Tại cậu cứ than trời nóng, tôi tốt bụng giải nhiệt giúp cậu còn muốn gì nữa?”
Tuấn Vũ trừng mắt, đợi lúc Quốc Hùng không để ý, kéo tay anh ta xuống cùng mình ngâm nước: “Một mình hưởng thụ là kẻ ích kỷ, chúng ta cùng xuống cho vui.”
“Cậu dám giỡn mặt với tôi?” Quốc Hùng trợn mắt, đá nước lên mặt Tuấn Vũ.
Tuấn Vũ mặt mày hả hê, không chịu thua dùng tay tạt nước sang Quốc Hùng. Thế là cái cảnh tượng đẹp như mơ mà Trà My thấy, không phải phim tình cảm sến súa, mà chính là cuộc chiến giữa hai người đàn ông thông minh nhưng lâu lâu thiếu mất một dây thần kinh số sáu.
Trà My chậc môi cảm thán: “Đúng là gần đây sức chịu đựng áp lực của con người quá kém.”
Sau khi ngắm suối Tranh, tham quan lò nước mắm và thưởng ngoạn vườn Sim thì mặt trời cũng gần xuống núi. Mọi người mệt mỏi ra bãi sau Phú Quốc ngắm mặt trời lặn. Cả một vùng trời thay màu đỏ rực, mọi thứ đều chuyển mình thành bóng hình phía xa xăm. Bất giác những ngày tháng bộn bề, cơm áo gạo tiền hàng ngày chẳng còn là việc quá khó khăn khi họ nghĩ đến.
Trà My nhìn bầu trời rộng lớn, và cả một đại dương không bến trước mặt, tạo cho cô cảm giác như mình đang lạc vào một nơi nào đó quá đổi bình yên, đến mức cứ ngỡ đây là thiên đường xinh đẹp. Cô ngồi bệt xuống bờ cát trắng mềm mại, mặc cho tóc tung bay theo gió, mặt trời chiếu gọi lên làn da trắng sáng mịn màn của mình.
“Nếu một mình ngắm hoàng hôn, thì tâm trạng sẽ rất tệ.” Minh Phong ngồi xuống cạnh Trà My: “Cái cảm giác khi nhìn mặt trời dần biến mất, chỉ để lại một màn đêm lạnh ngắt, gió biển thổi mạnh, không gian bốn bề vắng tanh, một nỗi cô đơn không thể nào diễn tả thành lời được.”
"Em rất sợ ma..." Trà My nhìn Minh Phong: "Vì thế không dám chơi trò lãng mạn kiểu sẽ có thể chết lãng xẹt đó."
Minh Phong bật cười. Nhớ lại cái lần đầu tiên gặp cô vào một ngày mưa ảm đạm, anh nhớ như in cô bé có mái tóc đen tuyền phủ trên gương mặt trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt tuy rất lanh lợi nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn nặng trĩu. Có lẽ, nỗi buồn ấy còn hơn những gì mà anh đã trải qua vào ngày hôm đó.
"Trà My, em biết mà đúng không?" Minh Phong nhìn sâu vào mắt Trà My.
"Anh là của em?" Trà My nhướng mày hỏi.
"Ừ, anh thích em."
Trà My im lặng một lúc trước câu trả lời của Minh Phong. Sau đó nhoẻn miệng cười: "Ừm, em cho phép anh thích em rồi."
Minh Phong nhìn ngắm Trà My không rời mắt, sau đó lòn một tay qua eo cô, dí mũi xuống mặt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Tiếng gió thổi lúc mạnh lúc nhẹ, hòa cùng âm thanh sóng biển rì rào, tựa như một giai điệu du dương không có hồi kết thúc.
Tuy có hơi bất ngờ, nhưngTrà My không phản kháng. Chỉ cảm thấy động tác của Minh Phong rất nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như đang nâng niu một viên kẹo ngọt mình yêu thích. Hơi thở Trà My bất đầu hơi run, hoàn toàn chẳng biết lúc này mình ở dưới đất hay trên mây. Đến khi nghe tiếng máy chụp ảnh, cô mới lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh. Trời ạ, vừa rồi cô mới đóng phim tình cảm cho người ta xem?
"Minh Phong, anh dám quyến rũ em?" Trà My đẩy Minh Phong ra, trừng mắt nghiêm khắt nhìn anh.
Minh Phong kéo Trà My vào lòng, không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh: “Đâu có, là em quyến rũ anh, anh hoàn toàn vô tội.”
"Hay quá, anh thật biết cách trốn tránh trách nhiệm." Trà My lên giọng lên án.
"Được rồi, hay mình làm lại. Lần này là anh quyến rũ em chịu không?" Vừa nói, Minh Phong vừa áp mặt mình vào mặt Trà My.
Trà My mặt nóng bừng, nghiến răng ken két nhắc nhở: "Ở đây có rất nhiều người."
Minh Phong mỉm cười dịu dàng, nét mặt có chút giãn ra: "Anh biết rồi, lúc khác anh sẽ lại quyến rũ em..."
"Đồ quỷ râu xanh." Trà My mỉa mai.
"Ừ, anh là quỷ râu xanh, kể từ lúc quen em." Giọng anh hơi ranh mãnh: "Em là thủ phạm gây án, vì thế phải chịu trách nhiệm với anh cả đời."
Trà My phì cười, gục đầu vào vai Minh Phong. Có người nói với cô rằng, con người nếu chịu quá nhiều tổn thương trong một thời gian dài sẽ quên mất cái cách mình được yêu thương như thế nào, và ngược lại.
Thì ra tình yêu cũng không phải là thứ gì đó quá xa xỉ như người ta thường nói. Nó đến và đi không theo một quy luật nhất định nào, và tuyệt nhiên nó cũng sẽ không bao giờ là mãi mãi. Chỉ có cái khoảnh khắc cảm nhận được nó, mới chính là mãi mãi.