Chiều thứ sáu mưa dầm, Trà My ngồi trên ghế sô pha, tay lười biếng bấm vào nút chuyển kênh trên điều khiển ti vi. Hôm nay là ngày nghỉ ca, lại dịp sếp Hoa Hồng Đen trong nhóm nhiếp ảnh vào Sài Gòn chơi, nên từ sáng sớm cô đã bị bắt qua nhà sếp ấy trồng cổ thủ cho đến giờ này.
“Bác Mỹ, con đói bụng rồi.” Trà My nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cất giọng vô cùng đáng thương.
Người được gọi là bác Mỹ, cũng là sếp Hoa Hồng Đen đang ngồi cúi đầu xem bộ ảnh mới chợt ngẩng đầu lên. Dù đã có tuổi, mái tóc hơi chớm bạc, nhưng thần thái của bà vẫn còn rất trẻ trung: “Chẳng phải con nấu ăn rất ngon, trong tủ lạnh còn một chút thực phẩm, cơm tối nhờ con rồi.”
Trà My chu mỏ, lười biếng đứng dậy: “Con là khách cơ mà.”
“Ai kêu con nấu ăn ngon làm chi?" Bà Mỹ chéo chân sang trọng, lật tới lật lui xấp hình trong tay: "Một là gọi thức ăn nhanh; hai là ăn thức ăn do ta nấu; ba là con nấu. Chọn đi.” Bà Mỹ miệng cười cười, nhưng giọng vô cùng nghiêm túc nói.
Trà My “phì” một cái. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy biết nấu ăn cũng chẳng lợi ích gì. Gọi thức ăn nhanh thì thôi miễn, còn bác Mỹ nấu thì thôi khỏi nuốt trôi, thế là cuối cùng cô vẫn phải nhào đầu vào bếp.
Chợt nhớ đến hình ảnh Minh Phong đang loay hoay chuẩn bị cơm tối ình, Trà My vẫn cảm thấy anh là tốt nhất.
Nghĩ đến bụt là bụt liền xuất hiện. Trà My đang chuẩn bị đặt chảo lên bếp xào rau, thì điện thoại reo inh ỏi, là Minh Phong gọi.
“Em đến nhà bạn thế nào rồi?” Giọng nói của Minh Phong lúc nào cũng vậy, có trầm thấp pha chút tình cảm, nghe rất êm tai.
“Xương em sắp rụng rời vì suốt ngày ở nhà.” Trà My trả lời một cách tự nhiên, tay bật bếp lửa rồi cho dầu vào chảo.
“Hôm nay có một đối tác đến công ty, có thể công việc sẽ kết thúc trễ, khi nào xong anh sẽ chạy sang rước em.” Nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh nấu nướng, Minh Phong khẽ cười.
“Khi nào tan sở thì anh gọi cho em biết trước.” Trà My nhìn ra cửa sổ, ngoài trời mưa to còn kèm theo sấm chớp: “Anh nhớ mang theo dù, em không còn sức chăm sóc người bệnh đâu.”
Minh Phong cười cười, đưa mắt nhìn Tuấn Vũ đang ra hiệu khách đã đến, anh mới gật đầu hiểu ý: “Anh biết rồi, em nhớ cẩn thận khi nấu ăn nhé.”
Trà My tắt điện thoại, khóe môi khẽ nở một nụ cười, rồi tiếp tục vào công việc nấu nướng của mình. Xào rau xong cô cho vào đĩa, sau đó qua kho thịt, nấu canh mây, thao tát rất rành nghề và lưu loát.
“Trà My, con thật sự đang qua lại với Minh Phong?” Bà Mỹ dọn thức ăn ra bàn phụ Trà My, tay vừa xới cơm vừa hỏi.
“Dạ.” Trà My cẩn thận quan sát sắc mặt của bà Mỹ, mỗi lần bác ấy trở nên nghiêm túc thế này, thì y như rằng có chuyện không lành sắp ập đến.
Bà Mỹ cười cười, khuôn mặt tròn đầy đặn và trông vô cùng phúc hậu: “Minh Phong rất tốt, lần này con chọn đúng người rồi.”
“Bác Mỹ có biết anh ấy đâu mà bảo tốt với không ạ?” Trà My ngồi xuống ghế, chu mỏ lém lỉnh đáp.
Bà Mỹ ý cười càng sâu, nhìn Trà My tới đâu là bà thích tới đó: “Đó gọi là linh cảm của người già, khi nào đến tuổi ta, con sẽ hiểu.”
Trà My gật gật đầu hiểu ý, đặt chén canh mây xuống trước mặt bà Mỹ: “Con đường đó còn quá xa, không cách nào nhanh hơn ạ?”
“Bé con, ta không phải thần thánh.” Bà Mỹ uống một ngụm canh, không ngớt lời khen tặng: “Đúng thật con nấu ăn rất ngon, bà già như ta thật sự ngưỡng mộ.”
“Tài nghệ bác trai cũng đâu phải tệ, bác được bác ấy thương yêu và nuông chiều, điều đó mới khiến cho người khác ngưỡng mộ đấy ạ.” Trà My chưa từng gặp qua chồng của bác Mỹ, nhưng nhiều lần thấy bác ấy đăng hình trên Facebook cá nhân. Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng cũng đủ khiến người khác phải nghiến răng ganh tỵ.
“Ha ha, chắc do ta được chiều nên sinh hư rồi chăng?” Bà Mỹ thân thiết tung hứng theo Trà My.
Cả hai vừa ăn vừa nói về sao Hỏa, cho đến sao Kim. Trà My cảm thấy cô và bác Mỹ rất hợp nhau về mặt tính cách. Mặc dù bác ấy đã có tuổi, nhưng tâm hồn vẫn rất trẻ trung, không kỹ tính giống như những người già thường thấy.
Bảy giờ hơn, Minh Phong đến trước cửa nhà của bà Mỹ, cầm theo một cây dù xuống xe, giơ ngón tay lên bấm vào chuông cửa.
Bà Mỹ tiễn Trà My ra cửa, sẵn che dù giúp cô. Nhìn Minh Phong đang cười với mình, bà Mỹ đợi Trà My ngồi vào xe cẩn thận, rồi mới lên tiếng: “Vài hôm nữa ông nội sẽ vào Sài Gòn, có thể sẽ định cư luôn trong này. Cháu coi ngày mà dẫn con bé về ra mắt đàng hoàng.”
Minh Phong gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Trà My nhìn ra ngoài kính xe, thấy Minh Phong với bà Mỹ đang nói nói gì đó mà cô không nghe được, chỉ cảm thấy cả hai rất thân thiết. Cơ mà nhiều chuyện quá cũng chẳng có gì tốt, thế là Trà My nhún vai, không thèm quan tâm nữa.
Minh Phong chào tạm biệt bà Mỹ xong, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái, nổ máy chạy về phía trước.
Trà My ngồi trên xe xem lại lịch trình sắp tới, nhìn Minh Phong một lúc rồi mới cất giọng dịu dàng: “Anh thật sự muốn cùng em đến dự sinh nhật Mai Trang?”
Minh Phong nắm lấy tay Trà My, gương mặt đẹp trai nhưng rất dai đáp: “Vấn đề không phải là muốn hay không. Chỉ cần em đi, thì anh sẽ theo cùng.”
Trà My nhếch môi: “Em đề nghị anh nên đi cà da mặt, nó dày đến cực hạn rồi.”
“Bác Hồ luôn dạy chúng ta phải biết thật thà, anh luôn nghe theo lời Bác.” Minh Phong thắng xe chờ đèn đỏ, nụ cười bảy phần sáng lạng, ba phần tươi rói.
Trà My hết nói nỗi, thầm công nhận tài năng dày mặt của Minh Phong đã đạt đến cấp bậc thượng thừa: “Anh vẫn chưa ăn tối?”
“Có ăn bánh mì.” Minh Phong vội đáp.
“Anh ăn như vậy mà vẫn có thể làm việc?” Trà My nhìn đồng hồ đeo tay: “Tí nữa về em sẽ nấu món gì đó cho anh ăn.”
Minh Phong cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Tuy Trà My chưa một lần nói câu 'em thích anh' đại loại vậy. Nhưng qua hành động và cử chỉ quan tâm, anh có thể cảm nhận sâu sắc cô đang dần để ý đến anh. Tuy không biết tình cảm của cô dành ình là bao nhiêu, như cũng đủ làm anh thỏa mãn.
Sau khi ăn no căng bụng lần thứ hai, Trà My thở ngược bò lại sô pha ngồi, nhường phần rửa chén cho Minh Phong. Cảm thấy mình nên vận động một chút để tiêu hóa, cô đứng dậy đi tới đi lui vài vòng: “Minh Phong, giấy vẽ tranh anh để ở đâu vậy?”
Minh Phong đang đeo găng tay rửa chén, ngóc đầu ra đáp: “Trong phòng làm việc.”
Trà My gật đầu hiểu ý, đang định mở cửa bước vào nhưng có hơi do dự. Dù sao thì phòng làm việc cũng không phải là nơi muốn vào là vào: “Trong đây có báu vật hay bí mật quân sự gì không đấy?” Trà My nói lớn.
Minh Phong chỉ biết cười với những tư tưởng không đỡ nổi của Trà My: “Trong đó có quái vật ăn thịt người.” Anh ngưng vài giây: “Giấy vẽ để trên giá đựng sách.”
Trà My phủi mông bước vào, cô đã cảnh báo trước rồi nha, nếu có tin tức cơ mật nào lọt ra ngoài thì đừng có mà đổ thừa cô.
Trà My đi thẳng lại giá đựng sách, nhón chân gần cả năm phút mà không thể với tay tới cái xấp giấy vẽ trên cao. Cô bấm bụng than thầm, vì chân mình không dài bằng ai đó.
Nhìn tới nhìn lui quanh phòng, cô bắt ghế đứng lên lấy, cơ mà vừa mới rút ra thì vô tình làm rơi đống sách bên cạnh, chỉ trong một phút cô biến thành vợ thằng Đậu. Đụng đâu hư đó.
Trà My bước xuống ghế, nhặt những quyển sách rớt trên mặt đất lên, đang định đứng dậy thì tầm mắt cô dừng ngay chiếc dù cũ kĩ trên bàn làm việc của Minh Phong. Cô ôm nguyên đống sách chậm rãi bước lại gần quan sát.
Chiếc dù thủ công có màu cam nhạt, tay cầm được làm bằng gỗ khá thô sơ và truyền thống, trên đấy còn ghi một dòng chữ quen thuộc... nếu bảo Trà My không tò mò việc tại sao Minh Phong lại giữ chiếc dù này, thì là gạt người. Vì chính cô làm, và đã tặng nó cho người đó…
“Em không sao chứ?” Minh Phong mở cửa bước vào, lúc đang rửa chén anh nghe có tiếng động trong phòng nên vội chạy vào xem.
Trà My nhìn đối phương, ái ngại nói: “Em làm rơi sách xuống đất.”
Minh Phong thấy Trà My một tay cầm dù, một tay thì ôm đống sách, liền sải hai chân dài bước đến giúp cô đặt chúng lại vị trí ban đầu: “Em có bị thương ở đâu không?”
Trà My lắc đầu, đưa chiếc dù đến trước mặt Minh Phong: “Xin lỗi đã lấy nó xem mà không hỏi trước.”
Minh Phong nhận lấy, cất chiếc dù vào trong tủ. Sau đó quan sát sắc mặt Trà My, cô ấy chỉ cười cười không nói gì.
Trà My lấy xấp giấy vẽ, rồi trở ra phòng khách phát họa những ý tưởng trong đầu mình. Minh Phong thấy vậy cũng thở phào, xách laptop ra ngồi đối diện Trà My. Anh thích cái cảm giác chỉ cần ngước đầu lên thì liền trông thấy gương mặt của cô thế này.
Trà My không để ý đến Minh Phong đang nhìn mình, tay vẫn bận rộn với những nét vẽ chưa hoàn chỉnh. Trong tranh là một cậu thanh niên, mái tóc bị ướt mưa phủ trên gương mặt đẹp như điêu khắc, quần áo tuy còn rất chỉnh chu nhưng vẫn không giấu được bộ dạng đáng thương hiện tại. Chỉ cần nhìn vào có thể nhận ra ngay, cậu thanh niên đó đang từng bước đi vào vực thẳm không đáy.