Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Tại hạ giúp lại thêm phiền? Thoa thuốc ngược lại sẽ chết?” Thế tử kinh ngạc: “Không biết cô nương có gì chỉ giáo?”

“Như cứ để yên con chó này nằm ở bên ngoài không có ai quản, có thể còn có một con đường sống.” Ngô Minh trách cứ: “Ngươi như vậy giả vờ có lòng tốt đi cứu nó, còn muốn thoa thuốc, trái lại khiến nó chết chắc rồi. Nói đến nguyên nhân rất phức tạp, tạm thời không giải thích được.”

“Nếu là như vậy, thực sự là tại hạ làm sai. Chỉ là nhất thời không nghĩ ra tại sao nó lại chết chắc rồi.” Thế tử nghe xong chỉ là xấu hổ, cũng không nghi vấn, trái lại hỏi: “Xin hỏi cô nương có thể có phương pháp cứu vãn?”

Ngươi trang* a? Từ đâu tới tính khí vẫn tốt như vậy? Ta liền thử cho ngươi không thoải mái một chút xem. Ngô Minh suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì xem ngươi có sợ ô uế, bẩn thỉu hay không. Nếu là chịu làm, vẫn còn có thể cứu nó.” (*đóng kịch, giả vờ)

Thế tử mặt dán thuốc cao mỉm cười: “Tiêu cô nương có gì cứ nói, tại hạ nếu như có khả năng, sẽ thử một lần xem sao.”

“Thật sự chịu đáp ứng?”

“Đương nhiên.” Thế tử tiếp tục mỉm cười.

Thu Buồn ông lão đi theo bên người thế tử trong lòng sớm có khó chịu, lúc này thấy thế tử tựa hồ làm ra một loại hứa hẹn thỏa hiệp nào đó, không khỏi âm thầm nổi cơn giận dữ.

Nha đầu này từ nơi nào đến, dựa vào cái gì chất vấn thế tử nhà ta?

Thế nhưng Tề vương cũng vì nàng tự tay viết tấm biển, tựa hồ thật sự có chút môn đạo.

Thu Buồn ông lão dù sao cũng là người có thể đột phá cảnh giới tinh cấp trở thành cao thủ huyền khí đỉnh cao, nhất thời còn chưa phát tác cơn giận chỉ là nhìn Ngô Minh nói chuyện.

“Thật sự chịu đáp ứng?” Ngô Minh nhìn hắn.

Thế tử mỉm cười bất biến: “Đương nhiên.”

Khặc —— Thu Buồn ông lão khặc một tiếng, rõ ràng biểu thị thiếu kiên nhẫn.

Các ngươi là không biết hắn thân là thế tử a. Ông lão trong lòng tức giận. Ai rảnh rỗi cùng các ngươi ở đây lãng phí thời gian.

Thế tử đưa tay ra sau hơi ngăn cản Thu Buồn ông lão một thoáng, ra hiệu hắn không nên thiếu kiên nhẫn.

Ngô Minh đều đã nghe ông lão biểu thị kháng nghị, trong lòng mới hừ một tiếng, nói thẳng vào vấn đề: “Được, vậy ngươi đi tìm hố phân, hoặc là nơi nào có thịt thối đã sinh ra giòi bọ…”

Lần này, nụ cười mỉm của thế tử cuối cùng cũng coi như biến mất rồi.

Hắn kinh ngạc nói: “Tìm những địa phương kia làm cái gì?”

Cái này cùng chữa bệnh cho thương khuyển có quan hệ gì sao?

Cái thời đại này tương tự với thời kì Đường Tống Trung Quốc. Tuy rằng không có vi khuẩn bệnh độc làm trụ cột y học, nhưng lý luận trung y tà khí nhập thể các loại đã thành lập.

Trên vẻ mặt Ngô Minh tựa hồ có chút tức giận: “Một vị đại phu chữa bệnh bốc thuốc, chẳng lẽ còn cần tiếp thu nghi vấn của người khác đối với phương thuốc sao?”

Thế tử cũng không sợ Ngô Minh trách cứ như vậy. Vẻn vẹn là khôi phục vẻ mỉm cười nói: “A, không phải nghi vấn, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái mà thôi. Cụ thể phải làm như thế nào, kính xin cô nương nói rõ.”

Ngươi còn muốn mỉm cười? Ngô Minh nhìn hắn đã liền muốn nổi nóng. Coi cái loại ngươi này mỉm cười liền không vừa mắt, giống như mọi thứ đều nằm ở trong tay ngươi vậy, ta phi… Ngô Minh nhìn hắn trong lòng phi thường khó chịu.

Đến cùng ai là Long Ngạo Thiên a? Cái tên mặt dán thuốc cao này làm sao cứ bày ra thái độ mình là nhân vật chính vậy.

Ngô Minh nhìn cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao này một chút, nàng cũng không biết hắn tựa là Thế tử. Lại yêu cầu rõ hơn: “Ta yêu cầu ngươi tìm giòi về.”

Dù cho Ngô Minh biết cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao này tựa là Thế tử, cũng chưa chắc thật sự coi là chuyện to tát gì. Chỉ là tìm giòi bọ loại chuyện dằn vặt người này, loại việc khiến người ta ghê sợ, liền muốn cân nhắc một chút.

“Tìm giòi bọ?” Thế tử làm người tuy rằng luôn luôn rộng rãi, nhưng nghĩ tới loại giòi bọ nhớp nháp bò tới bò lui kia, vẫn cảm thấy đau đầu.

Rất nhiều hoàng thân quốc thích chỉ có khi còn bé hồ đồ, mới muốn nhìn cái bô ao phân các loại để gặp thứ này. Hoặc là ở một vài chỗ dã ngoại nhìn thấy thi thể dã thú. Cũng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy.

Bên trong vương cung tuy rằng không có chỗ xuất hiện giòi bọ không sạch sẽ, nhưng thế tử vẫn tương đối ham chơi, ở trong ngoài cung rất nhiều nơi từng thấy giòi bọ. Hắn cũng biết giòi bọ thứ đặc thù này, cùng với ở nơi nào mới có thể tìm được.

Thế tử nhếch miệng: “Tiêu cô nương, ngươi nói ra thứ này, là muốn để ta đi kiếm về?”

“Không sai, tìm về mấy chục mấy trăm con đi. Hơn nữa không phải thành trùng. Mà là muốn ngươi tìm về loại ấu trùng giòi chưa nở kia.” Ngô Minh đưa tay ra minh họa một thoáng, gần như kẽ hở ngón tay nhỏ đến trình độ không nhìn thấy: “Gần như nhỏ như vậy, có thể làm được sao?”

Đừng nói thế tử, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã đều nhìn Ngô Minh không hiểu ra sao. Các nàng biết đó là điểm quan trọng trong phương pháp của Ngô Minh, nhưng người nào từng nghe nói tới giòi bọ cùng trị thương lại có quan hệ với nhau.

“Thật sự muốn tìm giòi bọ?” Thế tử không lại mỉm cười nữa, mà là cười thảm.

“Đương nhiên.”

“Thật sự muốn tìm giòi bọ?”

“Lời này chúng ta mới vừa nói qua.” Ngô Minh quăng cái liếc mắt, nhìn trời một chút: “Nhanh đi tìm đi, càng sớm càng tốt. Bây giờ đều đã giữa trưa. Nếu như kéo dài thời gian đến tối. Hiệu quả giòi bọ liền mất đi rồi.”

“Cái hiệu quả gì? Dược hiệu?” Thế tử thăm dò hỏi một chút.

“Thiên cơ không thể tiết lộ. Là ngươi cầu ta hỗ trợ trị liệu thương khuyển, không phải là ta cầu ngươi.” Ngô Minh một bộ dáng vẻ không chịu nói bí mật.

Thế tử lưu ý đến, vị thiếu nữ này ở thời điểm không vui, khóe miệng sẽ có một cái độ cong.

Cho hồng hào mỏng manh môi vành môi, theo nhếch lên động tác, tạo thành một cái cảm giác tuyệt vời, khiến người ta nhìn hơi có chút động lòng.

Thế tử gặp mỹ nữ. Không có một ngàn cũng có mấy trăm. Trong đó rất nhiều là đối với Thế tử cam nguyện tự tiến cử chăn gối, liên tục phát ra mị thái, thậm chí có không ít là nữ nhi của quan viên, còn không là nữ tử được chuyên môn huấn luyện đến câu dẫn nam nhân.

Nhưng loại độ cong khóe miệng đầy ý vị này, là một loại cảm giác chưa từng có thấy qua ở những cô gái khác.

Nếu như lấy nghĩa tốt để hình dung. Có thể nói là một loại biểu lộ trí tuệ nào đó.

Nếu như dùng nghĩa xấu để diễn tả, ý cười này quả thực là… Có ý định bẫy người!

Ta đi kiếm giòi bọ, trên thực tế cứ xem như là bị nàng lừa một chút đi? Thế tử nghĩ đến khả năng này.

Lúc trong lòng còn đang do dự, tiếng chất vấn của Thu Buồn ông lão lại vang lên: “Chậm đã!”

Mọi người nhìn về hướng lão ông đánh xe lừa này.

“Xin hỏi cô nương, ngươi là học thông y thuật, mới có thể trị liệu con chó này có đúng hay không?” Ông lão hỏi.

Ngô Minh gật đầu: “Tất nhiên.”

“Như vậy, ta liền kiểm tra ngươi một phen!” Thu Buồn ông lão khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng, đem chồng sách y thuật đã ném qua một bên tùy tiện rút ra một quyển trong đó.

Dụng ý của hắn rất rõ ràng: Nếu là kiểm tra nàng đáp không đúng với ghi chép trong sách y thuật, rõ ràng nàng tựa là một cái người thường cố làm ra vẻ bí ẩn. Yêu cầu tìm trứng giòi cũng sẽ không cần đáp ứng, hơn nữa hắn còn có thể truy cứu nàng tội trêu người.

“Tiền bối không cần khách khí. Xin mời kiểm tra đi.” Ngô Minh căn bản không coi là việc gì to tát.

Hỗ Vân Kiều ở bên lắc đầu: “Ông lão này là tự tìm cảm giác bị đả kích.”

Mục Thanh Nhã cũng là có chút muốn bật cười.

Quả nhiên, không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, Thu Buồn ông lão méo nửa miệng, cầm lấy mấy quyển sách thuốc lẩm bẩm nói: “Làm sao có khả năng… Đều thuộc lòng tất cả… Đúng là…”

Thế tử ở bên cười khổ.

Quả nhiên, Tiêu Nhược Dao coi quả thật là như trong lời đồn vậy, lật sách liền kịp học thuộc lòng. Loại ức thuật này tuyệt đối là vô địch thiên hạ.

Phụ vương thường nói thiên hạ rộng lớn ngọa hổ tàng long, ngày hôm nay liền nhìn thấy một thiên tài như vậy.

Nếu như không phải là một cô gái, có thể mời nàng làm phụ tá cho mình cũng không tồi.

Trong lòng thế tử thầm than một tiếng đáng tiếc.

Mặc kệ huyền khí tinh luyện làm sao, thể chất cùng tư duy nam nữ đều sẽ có chênh lệch. Trong thế tục quan niệm bất bình đẳng nam nữ cũng có. Cái thời đại này tuy rằng có huyền vũ nữ tướng, nhưng cũng vẫn là nam tử làm chủ thiên hạ.

Rất nhiều người đang nắm quyền, đều không cho là nữ nhân tham dự chính sự là chuyện tốt. Thế tử tuy rằng bình dị gần gũi, tính cách hiền hoà, nhưng cũng chưa thể hoàn toàn thoát ly khỏi loại hình thái tư duy này.

“… Được, như vậy tại hạ liền đi tìm.” Thế tử thấy Thu Buồn ông lão thăm dò đã có kết quả, thở dài: “Là giòi bọ đúng không? Quả thật là chưa từng tìm qua.”

Thế tử gãi gãi thuốc cao, bất đắc dĩ mang theo Thu Buồn ông lão lại xuống lầu.

Đây là có chút nhận mệnh thái độ mùi vị ở bên trong.

Ngô Minh rất muốn nói, ngươi thật sự muốn đi tìm giòi bọ a? Bất quá nhìn hắn chắp tay cáo từ, tựa hồ đã chịu đi.

Thu Buồn ông lão kiểm thí thất bại, trên mặt còn muốn thật sự có điểm không nhịn được. Giờ khắc này vội vã theo Thế tử xuống, cũng coi như là xuống bậc thang.

Đi tới nơi thang máy, Thế tử chắp tay nói: “Tiêu cô nương, tại hạ thật sự sẽ đi lấy chút trứng giòi về. Nếu là thời gian trì hoãn lâu, hiển nhiên là tại hạ chưa kịp thích ứng, cần nhiều thời gian hơn. Nhưng nếu đáp ứng cô nương rồi, liền mời kiên trì chờ đợi.”

Nói xong câu nói này, Thế tử dựa theo thủ pháp được chỉ trước đây, khởi động nhân lực thang.

Hai người sau khi xuống lầu, Hỗ Vân Kiều liền vội vàng hỏi Ngô Minh: “Sẽ không thật sự là muốn bắt giòi bọ mang về đây chứ? Thời điểm ngươi vừa mới nhắc đến nó, ta liền trực tiếp nổi da gà.”

Mục Thanh Nhã cũng gật đầu biểu thị cảm thụ đồng dạng, thậm chí còn sờ sờ ở trên cánh tay.

“Trị thương chuyện như vậy, vốn là không có cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ.” Ngô Minh giải thích: “Nếu có thể cứu một mạng, chúng ta khổ chút, mệt chút, buồn nôn chút, lại đáng là gì đâu?”

Ngô Minh nói như vậy, hai nữ nhất thời nổi lòng tôn kính.

Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Nhược Dao ngươi có tâm tư như thế, khiến cho ta rất xấu hổ. Chờ chút nữa trị thương, ta nhất định phải hỗ trợ.”

Hỗ Vân Kiều tuy rằng xem như là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, thậm chí rất có tính ngạo kiều, nhưng ở trên quan niệm trái phải rõ ràng vẫn còn rất được, gật đầu nói: “Nhược Dao ngươi nói đúng. Khi làm một người đại phu, không nên chú ý bẩn hay không bẩn. Ách… Nhưng những còn giòi này thật sự dùng được sao?”

“Hữu dụng a. Chờ một chút để cho các ngươi thấy hiệu quả giòi bọ trị liệu vết thương.” Ngô Minh biết con gái đối với huyết nhục loại chuyện này rất khó tiếp thu, cũng không trách các nàng: “Chờ tới lúc động thủ, vẫn là ta đến đi.”

Nguyên bản Ngô Minh cũng là không có đủ tâm lý động thủ, nhưng may là tiến hóa khung máy móc có thể bóp méo thị giác một chút, giảm bớt hình ảnh kích thích* đối với não bộ. (*ở đây ý chỉ ghê rợn)

Ngô Minh dùng ống loa truyền âm dặn dò hạ nhân mang lên muối, nước sôi, vải sạch những vật này.

Trước nàng đã có phân phó, hiện tại xem thời gian không sai biệt lắm, nước sôi nên đun xong rồi.

Thời điểm bên này chuẩn bị gần như xong xuôi, thế tử cùng Thu Buồn ông lão mỗi người nhấc theo một cái rổ từ nhân lực thang đi tới.

Trên mũi hai người đều bịt khăn.

Một luồng hôi thối khác với mùi vị thịt thối cũng thuận theo mà đến.

“Cái này sẽ không thật là từ…” Hỗ Vân Kiều sắc mặt tái nhợt, có chút muốn ói ra.

Ngô Minh cũng cảm giác lạnh cả sống lưng.

Thế tử vội vàng nói: “Tương đậu phường làm ra a! Ngươi cũng đừng thật sự cho rằng ta là đi hố phân tìm được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui