Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Sự không giới hạn trong năng lực học tập của tiến hóa khung máy móc lúc này liền hiển lộ ra.

Đã dùng trên dưới sáu mươi chiêu, tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh mới học được tiểu cầm nã thủ.

Năng lực học tập của tiến hóa khung máy móc đã đạt đến trình độ khủng bố. Dù cho là bị người cố ý không xuất ra hết chiêu thức, nhưng chỉ cần một vài chiêu thức là đã đủ, cũng là dựa vào chức năng suy diễn mạnh mẽ, giống như là đi ngược dòng nước đem toàn bộ chiêu thức suy diễn ra.

Đương nhiên, một ít chiêu thức bí ẩn tỷ như kỹ xảo trọng điểm, tuyệt chiêu tiềm tàng gì đó liền càng cần nhiều chi tiết nhỏ để tái hiện. Tỷ như lúc trước gặp phải Lâm Triều Dĩnh sử dụng Lâm gia kiếm pháp, làm cho nàng ở dưới tình huống không sử dụng đến huyền khí, không thể không sử dụng một ít đại chiêu ẩn giấu, mới đem Lâm gia kiếm pháp học tập hết toàn bộ.

Nhưng hiện tại Mã Chuyên cố ý gây khó khăn một chút bằng những chiêu số lung tung, thì tương đương với việc khung máy móc học tập chiêu thức khởi nguồn không được tinh thuần.

Khi chiêu thức võ kỹ khởi nguồn bị hỗn tạp, khung máy móc liền cần loại bỏ giống như bài xích đi chiêu pháp không thuộc về cùng một hệ thống. Thông qua một cơ số tính toán, lại đem các chiêu thức cùng một hệ thống sàng lọc gộp lại cùng nhau, độ khó đúng là đã tăng lên không biết bao nhiêu cấp bậc.

Mã Chuyên cười to vài tiếng sau, mới cảm thấy biểu hiện của mình có chút thất lễ, chậm rãi thu lại tiếng cười.

Lại nhìn kỹ nữ hài nhi bên sân, nàng giống như có chút tay chân luống cuống vậy mà đứng ở nơi đó không mở miệng đếm ngược, vị đạo sĩ trẻ tuổi này trong lòng sảng khoái cực.

Ngô Minh khẽ cau mày, ở lúc này đây một bên nàng vốn muốn mở miệng đếm ngược giết chết sự oai phong của hắn. Nhưng việc thôi diễn vừa mới bắt đầu, cũng không có đầy đủ thời gian, Mã Chuyên lại liền thủ thắng.

Tiến hóa khung máy móc xác thực không có đuổi kịp tốc độ tấn công của hắn, Ngô Minh cũng không nghĩ tới trận giao đấu luận bàn thứ hai sẽ kết thúc chóng vánh như vậy.

Tiếng cười của Mã Chuyên, khiến cho tông chủ mọi người âm thầm cau mày.

Tông chủ liếc nhìn Bác Thông đạo trưởng một chút.

Bác Thông đạo trưởng cũng đáp lại bằng một cái ánh mắt ta đã rõ ràng. Dùng huyền khí khống chế giọng nói xuống thấp: “Người này ở đáy lòng tự cho mình là giỏi nhất, tựa là cái tranh cường háo thắng lại tự đại thích làm bậy. Đúng là mỹ ngọc nhưng lại có chút tì vết. Ta có nỗi khổ của mình, vì lẽ đó luôn muốn tìm cơ hội hoặc tìm những người này để giáo huấn hắn một phen.”

Tông chủ và Bạch trưởng lão vừa nghe lời này, suýt nữa đã nước mắt lưng tròng.

Tri kỷ a! Nan huynh nan đệ a! Trong thiên hạ càng có sự tình trùng hợp như thế.

Tuy rằng trước đó tám chín phần mười đã đoán được điểm ấy, nhưng chính tai nghe được Bác Thông đạo trưởng nói như thế, hai người vẫn là cảm khái khá lớn.

Tiêu Nhược Dao nha đầu này tựa là cái loại hình này, hãm hại đám lão nhân chúng ta đã lâu. Tông chủ trong lòng kêu to.

Nhưng vì giữ mặt mũi, hắn không tiện nói ra, vẻn vẹn chỉ là thay đổi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là lão hữu. Lý giải, lý giải.”

Bạch trưởng lão lại nói: “Ngươi muốn tìm người dạy cho hắn một bài học? Nơi này cũng là có ứng cử viên phù hợp.”

Nói, rồi Bạch trưởng lão liếc liếc nhìn tông chủ.

“Ngươi lại muốn cho nàng làm náo động? Dung túng nàng ngay ở trước mặt nhiều người như thế sao?” Tông chủ bĩu môi.

“Tốt quá hoá dở. Chúng ta liền cung cấp điều kiện cho phép, phối hợp thỏa đáng.” Bạch trưởng lão suy nghĩ một chút nói: “Cái Mã Chuyên này trong lúc vung tay nhấc xuất ra chiêu thức khá là tinh thông, huyền khí tiến cảnh cũng nhanh, xem như là nhân tài nhất lưu. Coi như chúng ta giúp lão hữu một tay.”

Tông chủ phản đối nói: “Ngươi đều là dung túng nàng. Trước đó chúng ta đã thật vất vả mới làm nàng biết điều một chút, như thế lại muốn cho nàng làm náo động?”

Bạch trưởng lão nói: “Trước khác nay khác. Nàng trải qua và có ngộ tính của chính mình. Đã qua cửa ải tâm tính. Hơn nữa sớm muộn gì nàng cũng sẽ phải hiển lộ bản lĩnh, chúng ta không phải còn muốn đưa nàng tiến vào Thiên Ba phủ làm việc sao? Lập chút danh tiếng đi ra cũng được, không phải vậy lấy thân phận nữ tử làm chuyện gì đều khó mà khai triển.”

Tông chủ nghe xong cũng không thể không gật đầu.

Bác Thông đạo trưởng nghi hoặc nói: “Các ngươi nói nàng có thể làm Chuyên tiểu tử chịu thiệt? Nàng có thể làm được sao?”

Bọn họ khi đang nói chuyện đã lấy thượng đẳng huyền khí khống chế âm lượng, giới hạn ở phạm vi một hai bước bên người, không lo lắng người bên ngoài nghe được.

“Trên rất nhiều mặt đều có thể, thi từ ca phú, đọc thuộc lòng tập võ. Không có chỗ nào mà không để hắn hít khói.” Bạch trưởng lão tự tin cười nói.

Bác Thông đạo trưởng hừ một tiếng: “Người của các ngươi, liền ở đây mèo khen mèo dài đuôi.”

“Chuẩn bị kỹ càng quà tặng đi, tông chủ muốn thu đồ đệ, cho ngươi kiến thức một chút.” Bạch trưởng lão thấy hắn không tin, lại chuyển hướng tông chủ: “Tầng tâm pháp thứ bốn trở lên của ngươi. Không phải rất đơn giản sao? Có thể dạy luôn tại đây hay không?”

“Dạy nàng ở trước mặt mọi người cũng là không sao. Không có hạt giống Tự Tại Thần Công, người bên ngoài coi như xem đến trời đất sụp đổ cũng không học được.” Tông chủ hơi trầm ngâm. Vuốt râu nói: “Vậy ta sẽ chính thức thu nàng làm đồ đệ, để mũi trâu mở rộng tầm mắt.”

“Mở mắt?” Bác Thông đạo trưởng vẫn cứ không tin: “Vậy bần đạo đây liền mỏi mắt mong chờ!”

Bên sân, Ngô Minh giả vờ lúng túng gãi gãi đầu, cười hì hì nói: “Ai nha sư huynh, công pháp của ngươi tốt như vậy, ta đều đã quên đếm ngược.”

“Là công pháp võ thuật của bản đạo quá mức cao thâm, không trách ngươi được.” Lời xưng hô của Mã Chuyên đã từ tiểu đạo biến thành bản đạo, hiển nhiên bắt đầu coi rẻ Ngô Minh mà phi thường không khách khí.

Một đám thị vệ Thiên Ba phủ đối với Ngô Minh rất có hảo cảm. Giờ khắc này nhìn ra đạo sĩ trẻ tuổi đối với nàng bất kính, không khỏi có chút khí phẫn điền ưng*. (*cơn tức lấp đầy lồng ngực)

“An tĩnh một chút, chớ nóng vội.” Lý đạo trưởng vội vã thấp giọng trấn áp bọn thị vệ.

Mã Chuyên liền đứng ở trên sân, phất tay một cái để Tung Hoành Quyền Hoắc Kính hạ tràng: “Ngươi mau cấp tốc lui ra, để người kế tiếp lên sân.”

Hoắc Kính đỏ cả mặt, thấy hắn không nói lễ phép cũng là nhảy lên một cái, hừ một tiếng lui khỏi tràng.

So với tiểu cô nương vừa nãy kia để người thua lui xuống còn kém xa lắm. Mặc kệ là người nước Vũ hay là người nước Tề, những người ngoài cuộc trong lòng tự có một cán cân, không khỏi đối với đạo sĩ kia đánh giá đột nhiên hạ thấp.

“Để ta đến lĩnh giáo một phen.” Sở công tử vượt ra khỏi mọi người, ở trên giá vũ khí gỡ xuống một thanh bảo kiếm chưa tuốt khỏi vỏ.

Hoắc Kính cũng từ bên hông rút ra phất trần đạo gia.

Sở công tử những ngày gần đây trên mặt huyền võ có rất nhiều đột phá, tự ước chừng mặc dù gặp lại cái vị Thư quản sự ngoại môn Tàng Kinh kia, cũng có bảy tám phân chắc chắn không lại bị ném ra ngoài mà có thể đọ sức một phen. Vì vậy đối với vị đạo sĩ này trong lòng ôm ấp một ý nghĩ đánh đổ hắn làm chút điểm náo động.

Hai người xáp vào nhau.

Năm mươi chiêu qua đi, hai bên vẫn cứ chưa phân ra thắng bại.

Đại biểu Vũ quốc là Sở công tử sử dụng kiếm pháp là kiếm thức gia truyền của Sở gia, động tác cực nhanh, khiến cho người xem hoa cả mắt.

Đạo sĩ trẻ tuổi Mã Chuyên phất trần chiếm được chân truyền của Bác Thông đạo trưởng, từng chiêu từng thức tràn ngập phong phạm thanh cao, phiêu phiêu nhiên nhiên như tiên nhân phất tay áo, khiến cho kẻ khác thấy mà âm thầm tán thưởng.

Sở công tử trong lòng kêu khổ, không nghĩ tới cái chiêu thức phất trần này lại càng lợi hại như vậy, chính mình mắt thấy sắp không chịu được.

Bạch trưởng lão nói: “Tuổi nhỏ như vậy liền có thể sử dụng bảy phần tinh túy của Bác Thông phất trần ngươi, coi quả thật là rất có thiên phú.”

Bác Thông đạo trưởng ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, ngươi không nhìn ra tầm mắt của ta a?”

Tông chủ lại nói: “Nhường ngươi đắc ý, sớm muộn ngươi cũng sẽ khóc.”

Tuy rằng cục diện có khuynh hướng thắng bại, nhưng bên trong đám đệ tử Vũ quốc có người nghi hoặc nói: “Lúc này tiểu cô nương kia vẫn chưa có đếm ngược a.”

“Nhất định là mánh khóe có chút mất linh đi?”

Mọi người nghị luận sôi nổi, liền ngay cả đám thị vệ Thiên Ba phủ cũng trong lòng bất an.

Ngô Minh vừa nhìn tới đây, chính đang siêu tốc học tập công pháp võ thuật của song phương, trong lòng đột nhiên có chút nóng nảy.

Bởi vì bất luận người nào đều nhìn ra được, dấu hiệu thất bại của Sở công tử đã lộ rõ.

Ngươi cái tên Sở công tử chết tiệt đừng có vô dụng như vậy chứ, ta mới học được 60%!

Đừng kết thúc quá nhanh! Nam nhân phải kéo dài mới được a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui