Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Hình như là tông môn tiềm tinh đệ tử Tiêu Nhược Dao?”

“Đúng nha, hôm qua ở xa xa trên yết bảng đài đã từng nhìn thấy, thật giống là nàng.”

“Đáng tiếc đã có tổ đội, không phải vậy có thể cân nhắc lôi kéo tới.”

“Nửa năm sau hẵng nói đi, có lẽ hiện tại nên giữ gìn mối quan hệ tốt.”

Khi nhóm người Ngô Minh đi tới trên trấn, dọc theo đường đi đã từng đụng phải năm sáu cái đội ngũ khác.

Rất nhiều đệ tử từ xa xa mà đối với Ngô Minh chắp tay biểu thị hảo cảm, Ngô Minh cũng chắp tay đáp lễ. Rất nhiều người sớm nhìn thấy động tác này của nàng ở trong thời gian yết bảng đài, đã quen việc nàng là thân nữ tử nhưng lại dùng lễ tiết chắp tay như nam tử, cũng không còn cảm thấy lạ lẫm gì.

Tổ đội của những đệ tử vừa nhập môn không cho phép ra khỏi biên giới Tề quốc, hôm qua lại vừa tập hợp đội viên xong, đa số ở phụ cận lắc lư, náo nhiệt như Trảm Dê Trấn đương nhiên là một trong những lựa chọn tốt, đụng phải các đội ngũ khác cũng là điều dễ hiểu.

“Ngươi là người nổi tiếng a, chúng ta đi cùng với ngươi đều được thơm lây.” Mục Thanh Nhã trêu ghẹo Ngô Minh, dùng tay ngữ ra dấu.

“Cũng không phải sao, hi vọng chờ lát nữa đến thời điểm mua đồ, nhờ vào thân phận của ngươi có thể giúp chúng ta giảm bớt chút tiền.” Tự yêu mình công tử cam lòng vì bằng hữu dùng tiền, nhưng không phải hạng người xài tiền bậy bạ, nói rằng: “Ta luôn sợ mình đẹp trai chói sáng quá mức, có ngươi ở đây cũng có thể san sẻ bớt một ít ánh mắt.”


Đối với ngữ khí của tự yêu mình công tử Ngô Minh đã quen thuộc từ lâu, chỉ thở dài: “Người nổi danh thường hay dễ chết nhất, phỏng chừng nếu như có đánh nhau, khẳng định lấy ta làm đối tượng ra tay đầu tiên.”

Hỗ Vân Thương ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo hộ cho ngươi chu toàn.”

“Che chở ta là nhiệm vụ của Mục Thanh Nhã, ngươi đừng đánh loạn bố trí của đội trưởng được không.” Ngô Minh cảnh cáo nói.

Hỗ Vân Thương không nói gì, gật gật đầu.

“Có nên cân nhắc đổi một thân quần áo khác hay không.” Cùng đội ngũ thứ tư chào hỏi xong, Ngô Minh cảm thấy đổi bộ đồ khác, rất có thể nhiều người sẽ không nhận ra mình.

“A? Vì sao phải đổi bộ quần áo?” Tự yêu mình công tử kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng rằng sáng nay ngươi không có quần áo để thay, vẫn là bộ váy xanh đai tím ngày hôm qua, cũng là bởi vì muốn để cho người khác nhận ra ngươi đây.”

“Ngươi cho ta là ngươi a? Chỉ biết làm bộ soái.” Ngô Minh hừ một tiếng.

Mục Thanh Nhã bên cạnh dùng tay khoa lên hào hứng tiếp lời: “Ta cũng là nghĩ như vậy, còn tưởng rằng Tiêu đại tiểu thư muốn khoe khoang một chút.”

“Ta không phải là đại tiểu thư, hơn nữa lười thay quần áo.” Ngô Minh liếc mắt một cái.

Mục Thanh Nhã hoàn toàn không hiểu. Một cô gái bình thường chỉ cần đời sống sinh hoạt* cho phép, ở loại tiết trời cuối xuân này thường thường mỗi ngày đều đổi một bộ xiêm y. (*đời sống vật chất, nói trắng ra là kinh tế)

Ngô Minh liền hoàn toàn không có loại khái niệm này, còn mặc được thì sẽ tiếp tục mặc, thậm chí ngủ đều không cởi ra, duy trì đầy đủ thuộc tính trạch nam.


Tông Trí Liên làm đội trưởng vẫn là tương đối hào phóng, đồng ý nói: “Chờ một chút trực tiếp tìm địa phương giúp các ngươi mua mấy bộ.”

Tề quốc mấy năm qua vẫn tính là thái bình, phát triển cũng xem là tốt, các gia đình trên trấn cùng khách thương vãng lai không ít.

Cái trấn này đối với đã sống quen ở đại đô thị hơn 20 triệu nhân khẩu Ngô Minh tới nói, quả thực thuộc về nơi hẻo lánh. Nhưng Mục Thanh Nhã cùng mọi người vẫn tính là hài lòng, bắt đầu có chút hăng hái tra tìm

Mới vừa vào cửa trấn thì đã có một cửa hiệu thuốc, Ngô Minh cùng cả nhóm đi vào, phả vào mặt tựa là một luồng mùi vị thuốc đông y nồng nặc.

Điếm tiểu nhị tiệm thuốc vừa thấy là đệ tử của Trượng Kiếm Tông, lập tức ân cần tiến lên tiếp đón dâng trà.

Hỗ Vân Thương cùng Tông Trí Liên không hiểu dược liệu, an vị ở cửa uống trà.

Cửa hàng ở thế giới này cùng thế giới nguyên bản của Ngô Minh có rất nhiều đặc điểm không giống, thầy thuốc rất ít, các loại thảo dược đa số được bố trí cho cá nhân chọn mua. Còn có lượng lớn dược liệu dùng để bào chế các loại đan dược, chỉ có điều hàng ở Trảm Dê Trấn cái loại địa phương quy mô nhỏ này cũng không nhiều mà thôi.

Trong tiệm thuốc đã có một cái tiểu đội ba người đệ tử ở đây, hai nam một nữ, chính đang chọn dược liệu.

“Hoàng cầm bên kia cân cho ta ba tiền, bắc sa sâm mang tới một củ dài bằng ngón cái… Ai, thật nhiều vật liệu đều không có.” Một cô gái mặc áo vàng tựa là người chọn dược liệu chủ yếu nhất trong đó, tựa hồ có chút chuyên môn, hai người nam đều là giúp nàng thu thập.

Lúc Ngô Minh cùng mọi người đi vào, ba người kia liếc mắt nhìn, chú ý tới Ngô Minh sau đó cũng không quá để ý, ngay cả chào hỏi cũng không có.


Đặc biệt cô gái mặc áo vàng kia, khóe mắt trực tiếp nhếch lên một thoáng, tựa hồ đối với Ngô Minh tương đối bất mãn.

Cái này có chút không đúng, bên trong tông môn bình thường sẽ không như vậy, Ngô Minh nhất thời lưu ý.

“Nàng thật giống như rất chán ghét ngươi.” Mục Thanh Nhã ở lúc Ngô Minh đi tới trước giá thuốc, đến gần dùng tay ngữ âm thầm ra dấu.

“Có thể nàng cùng Lâm Triêu Dĩnh giao hảo. Chúng ta mua đồ của chúng ta, đừng để ý đến bọn họ.” Ngô Minh cũng không muốn nhiều chuyện, dùng tay ngữ trả lời Mục Thanh Nhã, sau đó từ trên hàng kệ bày bán cầm một ít dược liệu lên xem.

Cái hiệu thuốc này khá giống một cái siêu thị ở thế giới hiện đại, rất nhiều dược liệu là đặt ở trên cái kệ giống như bán rau củ vậy. Chỉ có điều hàng mẫu trưng bày đều không bán, miễn cho phát sinh khác biệt hoặc bị làm bẩn, sau khi người quyết định mua lại nói cho điếm tiểu nhị từ trong khố lấy thuốc.

Tương đương phương thức tiêu thụ tiến bộ a, Ngô Minh rất kinh ngạc. Có thể là bởi vì thế giới này lấy huyền khí làm đầu, dẫn đến thương bệnh hay gì đó thường xuyên xảy ra, trái lại xúc tiến sản nghiệp tương quan phát triển.

“Trảm Dê Trấn cái gì, các ngươi liền chỉ có một hiệu thuốc tồi tàn như thế, liền đến những tài liệu phổ thông để chế tễ thuốc cũng đều không thu thập đủ.” Cô gái mặc áo vàng ở một bên khác oán giận.

Điếm tiểu nhị chỉ có thể cười trừ xin lỗi.

Trên giá ngoại đường hiệu thuốc bày ra rất nhiều dược liệu, nhưng đều không phải loại dược liệu quý hiếm gì. Bất quá Ngô Minh cũng không ngại, nàng then chốt là muốn thí nghiệm một chút xem kiến thức mình học được trên quyển ( dược kinh) có hữu dụng hay không.

Khi ánh mắt Ngô Minh xẹt qua tất cả các loại dược liệu, trong đầu đối ứng xuất hiện tên gọi cùng giới thiệu của từng loại. Cái này ở trước đây chưa từng xuất hiện, hẳn là học được trên sách ( dược kinh) mà dẫn đến như vậy.

Tiện tay vê lại mấy khối hoa cúc tím, trong đầu Ngô Minh đột nhiên xuất hiện rất nhiều phương trình hoá học bù lấp hạng mục khuyết thiếu. Trong đó một hạng mục của hoa cúc tím sáng lên, bởi vậy mà liên kết tới rất nhiều tổ hợp phương thuốc tương quan hiện ra.

Thật thuận tiện! Ngô Minh mừng rỡ. Trí tuệ của cái tiến hóa khung máy móc này quả thực như chiếc máy tính vạn năng, hơn nữa còn đơn giản hóa cách thức tổ hợp thuốc, để phương pháp phối chế thuốc đông y rất phức tạp biến thành quá trình tổ hợp thuốc đơn giản như trong game.


Thả hoa cúc tím chủ vị trong bài thuốc thanh nhiệt hạ hỏa xuống, Ngô Minh bắt đầu tìm phối phương trị thương cấp bảy.

Ngô Minh sau khi nhìn quét một vòng lớn, xác định nguyên liệu ở đây cũng có một cái phương pháp phối chế, liền kêu lên: “Tiểu nhị, cân cho ta Điền Thất, Hoài Sơn Dược mỗi loại một lạng, Tán Ứ Thảo, Khổ Lương Khương, Lão Quán Thảo, Bạch Ngưu Đảm, xuyên sơn long tất cả ba tiền.”

Một bên khác cô gái mặc áo vàng đang chọn dược liệu nghe tiếng liền kinh ngạc nhìn lại đây, không biết Ngô Minh phối chính là loại thuốc gì.

Ngô Minh lại liên tục điểm tên gần hai mươi phần dược liệu, tựa hồ có thể tổ hợp ra cái loại thuốc thần kỳ gì vậy.

Chuyện gì xảy ra? Cái chỗ thiếu thốn dược liệu này, làm sao nàng lại mua nhiều loại nguyên liệu tạp nham như vậy? Cô gái mặc áo vàng kia nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng quả thật không tiện đi qua hỏi, chỉ có thể cưỡng chế nhịn xuống.

Cô gái mặc áo vàng vừa cẩn thận muốn tổ hợp những dược liệu kia lại, nhưng làm sao cũng đều không nghĩ ra một cái tựa đề bài thuốc nào, không biết có thể kết hợp ra loại thuốc gì.

Không thể nào, lẽ nào cái Tiêu Nhược Dao này lại còn muốn tinh thông cả dược thuật? Cô gái mặc áo vàng trong lòng kinh ngạc.

Lúc này, ở ngoài hiệu thuốc đi vào một cái ông lão hái thuốc, một thân áo xô gai hái thuốc bẩn thỉu, trong lồng ngực tựa hồ bọc một món đồ vật.

Hắn sợ hãi rụt rè tìm tiểu nhị nói cái gì, lại cho tiểu nhị nhìn một chút cái món đồ vật trong lồng ngực kia.

Cái vị tiểu nhị kia duỗi ra ba ngón tay nói gì đó, ông lão nhưng lại lắc đầu không đồng ý.

“Đem ra ta xem.” Cô gái mặc áo vàng hơi suy nghĩ, biết cái ông lão hái thuốc này là muốn bán đồ vật.

Hỗ Vân Thương, Tông Trí Liên ở cửa đều đưa mắt nhìn lại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận