Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Sau khi Ngô Minh trượt chân liền nhanh chóng chồm dậy, oành một tiếng đụng phải nóc xe ngựa, một tay ôm đầu không để ý tới đau đớn, một tay vén rèm cửa sổ xe ngựa kêu lên: “Ta lúc nào thì có quan hệ với ca ca ngươi?!”

Hỗ Vân Kiều ngồi trên lưng ngựa, tròng trành lắc lư mà nói rằng: “Ồ? Tuy rằng ta biết điều Lâm Triêu Dĩnh nói tới không phải sự thật, nhưng xem vẻ mặt của ca ca ta khi nhắc tới ngươi, làm sao cũng giống như là có quan hệ rất lớn a.”

“Ngươi tuyệt đối nhìn lầm rồi!” Ngô Minh cả giận nói.

“Sẽ không nhìn lầm, sẽ không nhìn lầm.” Hỗ Vân Kiều tự tin nói: “Chúng ta làm huynh muội mười mấy năm, hắn cái tên ngốc kia có chút tâm sự gì, ta đều có năng lực đoán đúng đến chín phần mười. Nhấc đến tên của ngươi, hắn liền có vẻ trầm ngâm, các ngươi tuyệt đối có chút quan hệ gì đó. Ngươi có cái gì không tiện nói ra sao?”

“Không có, thật không có chuyện gì hết! Tuyệt đối tuyệt đối một chút quan hệ gì cũng đều không có!” Ngô Minh nghiêm túc giải thích mà kêu lên, lôi kéo Mục Thanh Nhã đang ngồi ở một chỗ khác: “Ta căn bản không thích nam nhân, ta yêu thích sẽ chỉ là mỹ nữ như Mục Thanh Nhã vậy!”

Mục Thanh Nhã mặt đỏ lên, nhưng cũng rất nhanh thổi phù một tiếng bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Ngô Minh hỏi.

Mục Thanh Nhã mỉm cười dùng tay ngữ ra dấu: “Ta cảm thấy Hỗ Vân Thương thật đáng thương, ngươi vì để chứng minh cùng hắn không có liên quan gì, dĩ nhiên nói yêu thích con gái.”


Hỗ Vân Kiều cưỡi ngựa gần kề cửa sổ cũng đang cười, suy nghĩ của nàng cùng Mục Thanh Nhã không sai lệch bao nhiêu: “Ca ca ta còn thật đáng thương, liền bị ngươi từ chối…”

“Chờ lát nữa gặp mặt, ta sẽ hỏi cho rõ ràng.” Ngô Minh không ngừng xoa huyệt thái dương điều dưỡng tâm trí bị hao tổn.

Ngô Minh trong lòng ai oán, ta lại không có lén lút đưa mùa thu rau spinach* cái gì, đều là do Lâm Triêu Dĩnh tiện nhân kia, bịa đặt bẫy người hãm hại thành như vậy. (*nguyên gốc là 天的菠菜 – mùa thu rau bina, nghĩa là liếc mắt đưa tình)

“A, đúng rồi, ngươi là tiềm tinh đệ tử sao? Ta trong lúc cãi nhau có nghe nói. Ngươi còn quả thật là lợi hại. Bất quá bằng vào ức thuật hạng nhất, ta liền tâm phục khẩu phục, vinh dự tiềm tinh đệ tử là hoàn toàn xứng đáng. Cái mạch tượng không thể tu luyện huyền kia của ngươi đã trị xong chưa?” Hỗ Vân Kiều đột nhiên nhớ tới điểm này, ở trên ngựa nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đã có lựa chọn bạn tu hành hay chưa? Là ca ca ta sao?”

“Không đúng không đúng! Tuyển đều không có tuyển qua! Cũng không có suy nghĩ qua!” Ngô Minh đều nhanh sắp không có khí lực kháng nghị.

Vừa giải thích vài câu, Hỗ Vân Kiều từ bán tín bán nghi bắt đầu cảm thấy tựa hồ ca ca của mình có hiểu lầm gì đó, bắt đầu có chút phát sầu: “Ca ca ta sẽ không phải là tương tư đơn phương chứ?”

Nàng biết, danh tiết của một cô gái vẫn là rất trọng yếu. Việc này nếu như nháo ầm ĩ lên, chỉ sợ Tiêu Nhược Dao sau này liền nhà chồng cũng khó tìm.

“Ngược lại ta muốn tìm hắn để hỏi cho rõ.” Ngô Minh thở dài: “Bất quá, hi vọng cái này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ đội hữu.”

Mục Thanh Nhã ở bên cũng sốt sắng mà nặn nặn tay Ngô Minh, nàng không muốn mới vừa có quan hệ hòa thuận cùng một đội ngũ thì nó lại sớm sụp đổ.

Nhóm Hỗ Vân Kiều đến phân đà Hỗ Đao môn rồi, bên ngoài đã ồn ào nhộn nhịp không ít người làm thuê chính đang dựng lôi đài.


Có thể ở cửa phân đà Hỗ Đao môn dựng lên lôi đài, cũng coi như là chiếm ưu thế sân nhà nhất định. Nhưng lỡ như thua, vậy cũng càng mất mặt hơn.

Người Hỗ Đao môn đa số là mặc hồng* y, mà người Lâm Kiếm môn nhưng lại lấy hoàng thường làm chủ, người hai bên cùng nhau bận rộn, nhưng một câu cãi vã cũng không, chỉ đợi lôi đài khai mạc từng người đều theo danh phận phân chia cao thấp. (*đỏ)

Hỗ Vân Kiều chỉ vào võ đài chính đang khẩn cấp kết thúc công tác xây dựng: “Nhìn xem, đã như vậy, võ đài đều dựng xong rồi. Nếu muốn chúng ta dỡ xuống, Hỗ Đao môn chúng ta cũng quyết không thể nuốt trôi cơn giận này. Chuyện ngươi cùng ca ca ta chỉ sợ là nói cũng nói không rõ ràng.”

Ngô Minh lại nói: “Làm sáng tỏ quan hệ của ta cùng ca ca ngươi, đối với cuộc tranh tài này không có quan hệ gì a.”

“A?” Hỗ Vân Kiều nhất thời không kịp phản ứng lại.

Ngô Minh nhún vai một cái: “Ngươi suy nghĩ một chút, kỳ thực hiện tại hai nhà chỉ là muốn mượn tài nữ lôi đài này để phân cao thấp, những người khác cũng chính là nhìn xem náo nhiệt, những nam nữ chân chính có liên quan đến chuyện này lại có mấy người?”

Hỗ Vân Kiều suy nghĩ một chút nói: “Nói như vậy cũng đúng, nếu không để ca ca ta công khai làm cái giải thích? Ân… Không hay lắm chứ? Ca ca ta sợ là rất mất mặt.”

Hỗ Vân Kiều có năng lực nói ra những lời này, Ngô Minh vẫn là rất vui mừng. Điều này nói rõ nàng là trong bang không giúp người thân, lại có thể tự mình cân nhắc mà để ca ca làm ra việc hi sinh. Mặc kệ ca ca của nàng có làm ra đến chuyện này hay không, nhưng nàng chịu hướng đến loại khả năng này mà suy nghĩ, liền nói rõ tâm địa tương đối khá.

Ngô Minh xuống xe ngựa, hướng về bên trong phân đà đi mấy bước, không ít người đang len lén quan sát, bất quá nàng hoàn toàn không để ở trong lòng.

“Ha ha ha a, đây là người nào a? Lẽ nào là đại danh đỉnh đỉnh tiềm tinh đệ tử Tiêu Nhược Dao hay sao?” Giọng nói mười phần mùi vị châm chọc vang lên.


Ngô Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Triêu Dĩnh cùng một cái công tử trẻ tuổi mặc trang phục sang trọng sóng vai ung dung đi tới, phía sau còn có mấy tên thủ hạ đi theo.

“Lục muội, đây chính là nữ nhân cướp vị hôn phu của ngươi?” Vị công tử này một mặt vô lại, cử chỉ động tác trong lúc đó tràn ngập khí thế ngang ngược, liếc mắt nhìn Ngô Minh vài lần, hừ một tiếng nói: “Liền cái thân thể đầy mùi dê này, một cái nữ tử mổ dê như vậy, cũng có năng lực cướp đi vị hôn phu của ngươi? Hỗ Vân Thương lẽ nào là thổ lang* chuyển thế, cho nên mới thích nàng?” (*Chó sói đất là cùng một họ với linh cẩu)

Nhóm thủ hạ sau lưng công tử ca ca rất biết phối hợp nhất thời phát sinh một trận cười vang.

Ngô Minh đối với người như thế lười giải thích, xoay người tiếp tục đi vào bên trong.

Hỗ Vân Kiều nhưng phẫn nộ trừng mắt trách mắng: “Lâm Bàn! Ngậm cái miệng chó của ngươi lại! Nếu lại nói lung tung cẩn thận ta đánh rụng mấy cái răng cửa của ngươi!”

“Eo ôi, Lục muội, ngươi nhìn nàng hù dọa ta kìa.” Lâm Bàn quái gở nói với Lâm Triêu Dĩnh.

Lâm Triêu Dĩnh chẳng biết vì sao, cũng không có phụ hoạ với ca ca của nàng, chỉ là lạnh lùng nói: “Tài nữ lôi đài sắp bắt đầu, đến lúc đó tự nhiên thấy rõ ràng. Nếu là Hỗ Đao môn thua, huynh muội các ngươi không nên quên dâng trà nhận lỗi!”

“Các ngươi trước tiên chuẩn bị cho tốt nước trà đi! Miễn cho đến thời điểm kính trà cho ta cùng ca ca lại luống cuống tay chân!” Hỗ Vân Kiều mày liễu dựng thẳng, nặng nề đáp lại sau đó lôi kéo Ngô Minh tiến vào phân đà.

Ngô Minh cùng mọi người đi vào đại môn phân đà, còn nghe được thanh âm của Lâm Bàn ồn ào bên ngoài: “Hắc! Cái tiểu nữ gọi là Tiêu Nhược Dao kia! Ta có biết cái người chăn dê, làm mai mối cho ngươi có được hay không?”

Ngoài sân một trận cười vang.

Hỗ Vân Kiều lại nghĩ đi ra đánh một trận, Ngô Minh vội vã ngăn cản.


Cái Lâm Bàn này, khá giống tên ác bá Tiết Bàn bên trong Hồng Lâu Mộng a. Ngô Minh trong lòng thầm sinh lửa giận.

“Triệu mụ! Trần mụ! Mau tới hầu hạ cô nương thay y phục!” Đi qua ngoại đường, chuyển vào bên trong viện, Hỗ Vân Kiều cao giọng gọi tới mấy cái lão mụ tử: “Còn có nửa canh giờ, Tiêu Nữ, ân, nên gọi ngươi là Tiêu Nhược Dao đúng không? Mau nhanh tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ quần áo của ta.”

“Mục cô nương, xin nghỉ ngơi chốc lát.” Sắp xếp Ngô Minh, Hỗ Vân Kiều mời Mục Thanh Nhã đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngô Minh do mấy cái lão mụ tử dẫn đường, đi đến một phòng thượng đẳng trong nội viện.

Lại là Hỗ Vân Kiều khuê phòng, bên trong phòng không đốt đàn hương, nhưng lại có một luồng hương khí thiếu nữ quanh quẩn.

Nhóm lão mụ tử phân công mang tới khăn lông trắng cùng nước ấm tới, hầu hạ Ngô Minh lau chùi thay y phục.

“Cô nương thực sự là có được một vóc dáng đẹp.” Gọi là Trần mụ vừa hỗ trợ, vừa than thở: “Nhìn cái chất da này, trắng nõn nà như ngậm lấy một uông nhi thủy* vậy.” (*giống như da bột em bé)

Triệu mụ cũng nói: “Phải nói thiếu gia của chúng ta cũng thật là tinh mắt, có thể thấy nước da này chính là xuất thân từ gia đình thượng đẳng.”

Ngô Minh vội vã giải thích: “Không có không có, ta và thiếu gia các ngươi…”

“A, thật là chúng ta lắm miệng, cô nương chớ trách.” Nhóm lão mụ tử vội vã nhận lỗi, còn tưởng rằng Ngô Minh da mặt mỏng, vui cười liền đưa đẩy cho qua chuyện.

Cái tên Hỗ Vân Thương này, đến cùng ở trước mặt người khác nói cái gì a? Đối với cái Lâm Triêu Dĩnh kia làm sao cãi nhau? Ngô Minh trong lòng đối với cái tên si nhân này hận đến hàm răng phát ngứa.

Chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng! Ngô Minh quyết định hạ quyết tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận