Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Trống là nhạc khí tuyệt phối của bài ca này, có thể biểu đạt chiến ý hùng tráng hơn so với tiếng đàn.

Lão tướng quân nổi trống, càng tăng mạnh cảm giác khí thế mãnh liệt năm xưa hơn.

Thơ từ bài hát này tuy rằng ngâm xướng ra cũng không được tinh tế, bằng trắc càng là thiếu sót không ít, nhưng lão tướng quân là loại người trên chiến trường nên cũng không để ý những thứ này.

Chỉ dựa vào một luồng khí thế oai hùng lừng lẫy bên trong bài ca này, liền đủ để làm người vỗ bàn tán dương.

Trong miệng hô vang câu hát giữ vững biên cương, so với trường giang chảy về biển đông vừa nãy càng thêm hợp tâm ý của hắn.

Lần này, lão tướng quân có thể nói đem chiến ý súc tích nhiều năm qua của mình tất cả đều gầm rống ra.

Một trận sảng khoái dâng lên, rồi lại rất nhanh chia ra làm kích động, hưng phấn, bi thương, hồi ức đủ các loại tâm tình.

Lão tướng quân cười một cái nhưng không ngừng được nước mắt chảy xuống, đem dùi trống nặng nề đánh một kích, rắc hai tiếng vỡ vụn.

Nếu không có Lâm Giang Tiên trường giang chảy về đông ở đằng trước làm nền, hắn sương gió dãi dầu cũng không đến nỗi vừa tiếp xúc bài hát này sau lại kích động như thế.

“Xin hỏi cô nương, ca khúc này tên gì?” Lão tướng quân kính cẩn ôm quyền hỏi.

Ngô Minh vội vã trả lời: “Tinh Trung Báo Quốc.”


“Tinh, trung, báo, quốc!” Lão tướng quân đem từng chữ từng chữ mà đọc một lần: “Được! Tinh trung báo quốc, ứng với ý chí chiến đấu của nam nhi.”

Mạc tài nữ ở cách đó không xa, trên mặt vì tửu mà ửng hồng nhưng cũng do giật mình mà tiêu tan không ít.

Nàng nghe xong cái bài này, liền không còn tâm tư tranh thắng đối với Ngô Minh.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp! Nàng biết rõ trình độ thơ từ của mình hiển nhiên không cách nào cùng cái cô nương họ Tiêu này đánh đồng với nhau.

Mặc dù mình có danh tài nữ, nhưng chỉ sợ sau này mình gặp gỡ nàng đều phải đi vòng rồi.

Mạc Tích Sầu lảo đảo trở lại chỗ ngồi bên kia của mình. Hai vị bạn thân Lâm Triêu Dĩnh càng là giả bộ say rượu đồng thời trốn trở về.

Huyền vũ nữ tướng nhìn nàng một chút, rõ ràng là biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cau mày cũng không biết nên làm gì cứu vãn bại cục hiện tại.

Hiện tại mới là ván thứ hai, nhưng Ngô Minh cũng đã tận lực đem toàn bộ thế cục nắm trong tay.

Lão tướng quân giơ bản thảo trong tay lên, đem 《 Tinh Trung Báo Quốc 》 lẩm bẩm lại đọc một lần, sau cảm khái ngàn vạn lần rồi thả xuống.

Hắn lấy ra năm bình rượu, đi tới chỗ đốt cầm, vê lại vài điểm tro tàn bỏ vào trong rượu, lại trở về trước người Ngô Minh nói: “Tiêu cô nương, lão phu mời ngươi rượu!”

Năm bình rượu này cũng là do lão tướng quân tự mình uống, không có để Ngô Minh uống loại tro rượu này.

“Không dám không dám.” Ngô Minh vội vã cũng lấy ra năm bình rượu.


Hai tay lão tướng quân vòng qua ôm năm cái bình rượu tạo thành hổ khẩu, ngửa đầu liền đem một cổ não* rượu đổ vào trong miệng. (*ý nói rượu chứa hồi ức đau thương)

Hổ ẩm!

Ngô Minh cũng không hàm hồ, làm giống như lão tướng quân vậy, hổ ẩm năm bình rượu.

“Hảo hán tử! Hảo nữ tử!” Dưới đài một trận thanh âm ủng hộ khen hay cùng tiếng vỗ tay.

“Nữ hán tử!” Tông Trí Liên đột nhiên kêu lớn.

Ngô Minh vừa nghe suýt nữa đã té ngửa.

“Nữ hán tử! Nữ hán tử!” Mọi người dưới đài vừa nghe, cảm giác dùng cái từ này hình dung rất thỏa đáng, lại cùng nhau hô lớn lên.

Vết nên bản anh hùng ca tràn ngập khí thế, lại có tác phong uống rượu phóng khoáng như vậy, còn có từ nào hình dung tốt hơn so với cái từ này nữa chứ?

Mặc kệ Ngô Minh có muốn hay không, ngược lại nàng liền như vậy có một cái biệt hiệu [ nữ hán tử ]…

“Tiêu cô nương thiện ẩm, có thể nói là tửu lượng cao khó gặp trong các nữ tử!” Lão tướng quân cười to tiện tay đem vỏ bình rượu ném đi, nhưng chỉ là nhìn Ngô Minh không có nói ra.

“Lão tướng quân còn có lời muốn nói?” Ngô Minh gần như phát hiện ý của hắn.

“Tiêu cô nương lan tâm huệ chất, nhìn ra lão phu có lời muốn nói.” Lão tướng quân ha ha cười nói: “Kỳ thực lão phu chúc rượu có hai nguyên nhân, một là kính tạ cô nương tặng thơ hay như vậy, hai là việc lão phu ra đề mục đã kết thúc, lập trường không còn trung lập cũng dễ nói. Liền đủ số lượng năm bình, đại diện Lâm Kiếm môn lại mời cô nương làm một bài chứng minh bên mình không gian lận.”


Ngô Minh sớm lưu ý đến hắn cố ý nắm năm bình rượu đến, lúc này nghe hắn nói như thế, cũng không lấy gì làm bất ngờ.

Đối phương có vị huyền vũ nữ tướng, lão này là giúp bên kia xuất ra cái mặt mũi, cũng là để lúc sau coi như Lâm Kiếm môn có thua, chí ít hắn cũng đã ra sức.

Huyền vũ nữ tướng thân phận cao quý cỡ nào, không thể cưỡng cầu nàng hạ đài, nhưng lão tướng quân cân nhắc huyền vũ nữ tướng trực tiếp liên quan đến sự sống còn của đông đảo huyền vũ binh sĩ, cũng sợ với thân phận tướng quân trước kia của mình mà làm sản sinh cái hiềm khích gì không tốt, vì lẽ đó muốn cố hết sức bán cái mặt mũi.

Kỳ thực cũng là hắn suy nghĩ nhiều. Việc hắn có xuất thân từ quân ngũ, đối với vị Ngụy Linh này không có chút quan hệ nào, đối phương thậm chí đều không có để ở trong lòng.

Hiện tại Ngụy Linh vừa nhậm chức huyền vũ nữ tướng, quả thực lòng cao hơn trời, liền tham dự thi đấu cũng đều lười. Nếu như không phải vì khiêu khích Hỗ gia một chút, chỉ sợ ngay cả lên tràng đều lười biếng.

Huyền vũ nữ tướng cả đời không thể lập gia đình, địa vị cao thượng cùng được tất cả mọi người tôn kính, còn có mang lại lợi ích to lớn cho gia tộc, cũng coi như là một loại bồi thường nào đó.

Ngô Minh nghe xong lão tướng quân cầu thơ, vui vẻ đáp ứng: “Lão tướng quân khách sáo, không biết lão tướng quân muốn loại nào?”

Câu nói này đem Mạc tài nữ đang bị men rượu bốc lên kích thích không nhẹ.

Nàng vừa mới ở trong lòng an ủi mình, thiết nghĩ đối phương có thể là ngẫu nhiên đạt được hai bài thơ tốt. Nhưng không nghĩ tới bây giờ dám trực tiếp hỏi lão tướng quân muốn loại thơ nào, ngay tại chỗ làm ra thơ dâng lên, đây chính là nói rõ cũng không làm giả a.

Lâm Triêu Dĩnh ở bên cạnh cũng là âm thầm cắn răng, nhưng không cách nào lên tiếng.

“Muốn loại nào…” Lão tướng quân vẫn đúng là do dự một chút, đơn giản nói: “Liền lấy lão phu làm đề, xin mời cô nương phú một bài, có thể hay không?”

Hắn thấy Ngô Minh hơi do dự một thoáng, lại vội vã bổ sung: “Không cần khách sáo, lão phu cũng không muốn nghe từ ngữ thổi phồng, những lời khen tặng kia ta cũng đã nghe quá nhiều.”

“Được, hy vọng lão tướng quân chớ trách. Xin chờ.” Ngô Minh đem chén rượu trong tay thả xuống, hướng về Hỗ Vân Kiều bên kia bước nhanh qua đó thấp giọng hỏi hai câu, sau lại quay lại đến, ở một bên bàn rượu chậm rãi thả bộ suy nghĩ.

Phía dưới sớm có người Hỗ Đao môn dốc hết vốn liếng điều động tinh thạch lớn hơn đến, làm tăng hiệu quả âm thanh trên đài có thể truyền khắp toàn trường.

Mọi người nghe được vị thiếu nữ này lại muốn làm thơ, nhất thời lại yên lặng như tờ.


Đương nhiên không có ai biết nàng chạy về đi hỏi cái gì.

Ngô Minh dừng bước lại, ngâm ra câu đầu tiên: ” Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh… ”

Lão tướng quân nghe được nhất thời ngây người.

Thời gian hắn ngồi ở trong nhà uống rượu một mình, không biết đã bao lần ở dưới ánh đèn vuốt ve binh khí. Say ngất ngây sau, lại càng không biết bao nhiêu lần trong mộng mơ thấy trở lại chiến trường…

Mới hai câu đầu, liền đã nói đến nội tâm chôn giấu trong lòng rồi, hơn nữa một lời liền đã đoán trúng!

Ngô Minh lại bước hai bước, chậm rãi nói: “Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh.”

Lão tướng quân càng thêm kích động, tiếng cung nỏ rung bần bật ngoài chiến trường, nói chỉ là mình lộng cầm ý! Tiếng quân chém giết ngoài xa trường, chỉ có thể ở bên trong tiếng đàn tìm kiếm ý!

Công năng học tập hoàn mỹ của tiến hóa khung máy móc Ngô Minh, đem ngôn ngữ cải biến phi thường phù hợp với thế giới này, khiến cho lão tướng quân đi đầu tất cả mọi người lý giải lên không có nửa điểm trúc trắc.

Ngô Minh quay người lại, hiên ngang nói: “Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh… ”

Lão tướng quân cũng theo âm điệu dần cao mà nâng cằm lên, ngạo nghễ hồi tưởng tình cảnh lúc mình đắc thắng khải hoàn.

Ngô Minh hoãn thời gian hồi lâu, biết tất cả mọi người cũng đang chờ câu cuối cùng, nàng đột nhiên khom người đối với lão tướng quân cúi chào: “… Đáng thương tóc bạc sinh!”

[ đáng thương tóc bạc sinh ] câu này như một cái búa tạ, đập vào trong thâm tâm lão tướng quân.

Lão tướng quân lảo đảo lùi về sau một bước.

Rất nhiều người đều kinh ngạc đến ngây người, không biết Ngô Minh vì sao nói ra một câu như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận