Tại Hạ Là Nam Phụ

Ngay cả Tịnh Khuê cũng sững sờ. Vì chuyện này không phải như vậy...

"Lúc đó đệ tử đã nhìn thấy hai đệ ấy ở ngoài của hầm, nếu họ vào hầm ngục thì không có đường thoát ra. Cho nên lúc đó đệ tử đã dùng thần thức kêu họ chạy đi. Nhưng sát khí ở cửa hầm đã ngăn cản thuật pháp của đệ tử, không biết họ có nghe thấy không. Sau đó đệ tử thấy sư đệ Bạch Ngạn kêu Tịnh Khuê đi trước, còn đệ ấy xông vào hầm ngục."

Lúc này đầu óc Bạch Ngạn mới hoạt động. Thì ra nam chính đến giải vây cho cậu, nhưng mà tài diễn xuất và nói dối thuyết phục của sư huynh cũng đỉnh vãi cả chưởng. Cậu sắp tin nó là thật luôn rồi.

Sở Huân sợ cậu khua môi múa mép lại làm hỏng cả câu chuyện do chính mình vẽ ra. Hắn giành nói tiếp: "Cũng chính đệ ấy là người không màng sống chết của bản thân cứu đệ tử ra ngoài. Xin sư phụ, phó tông chủ và trưởng lão hãy suy xét lại."

"Làm gì có chuyện đó!" Tịnh Khuê nói lớn.

Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. Tịnh Khuê nhận ra mình vừa lỡ lời nên ngậm miệng. Sở Huân nheo mắt nhìn Tịnh Khuê một cái, trong lòng hắn cười thầm.

Kém cỏi thật.

Thấy cô ta tỏ ra cao thượng chịu phạt chung với Bạch Ngạn, hắn càng muốn ngăn cản chuyện đó. Làm co Tịnh Khuê bẽ mặt một chút trong lòng hắn mới sảng khoái.

Hắn hướng về phía Lạc Kiều Thanh giải thích: "Sư phụ, con có bằng chứng chứng minh sư đệ là người đã cứu con."

Gì? Có cả bằng chứng luôn hả? Ghê vậy. Cậu cũng muốn xem xem là bằng chứng gì.

Lạc Nhân Tranh không ngờ câu chuyện lại rẽ sang hướng khác, vô cùng phấn khích phất tay: "Đâu, đem bằng chứng ra coi."


Sở Huân lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng dây bện màu đỏ có viên ngọc hình vân mây. Bạch Ngạn nhận ra đó chính là vòng đeo chân của mình.

"Là vòng đeo chân của đệ mà?" Bạch Ngạn mừng rỡ, may quá, cứ tưởng mất rồi chứ.

Sở Huân đáp: "Đây là vòng đeo chân của sư đệ Bạch Ngạn. Trong hầm ngục đó, nhiệt độ rất cao. Lúc đó đệ tử đang bị thương, máu chảy ra nhiều, cho nên sư đệ đã cho đệ tử dùng sợi dây này. Sư phụ cũng biết viên ngọc này có khả năng kháng lửa và nhiệt độ cao, duy trì thân nhiệt ổn định cho người sử dụng."

Lúc này có một vài đệ tử khác lên tiếng: "Thưa tông chủ, chúng đệ tử là người trị thương cho đại sư huynh, quả thật trên người huynh ấy có vết bỏng, khi đó trong tay huynh ấy vẫn nắm chặt chiếc vòng đó."

Lạc Kiều Thanh gật đầu.

Bạch Ngạn không ngờ, một chiếc vòng đeo chân của mình tự nhiên trở nên có giá trị, thành bằng chứng tẩy trắng cho cậu. Ghê thật. Đại sư huynh chém gió như thần.

Thực ra Bạch Ngạn không hề nhớ lúc Sở Huân nắm cổ chân của cậu, vô tình nắm luôn sợi dây đeo chân này.

Trưởng lão Vĩ Văn không ngờ câu chuyện lại thành ra như thế này. Ông ta nhíu mày, nhìn Bạch Ngạn bằng ánh mắt không mấy thiện chí: "Vậy còn chuyện sau khi ngươi nghe Sở Huân kêu chạy đi, ngươi đã nói gì với Tịnh Khuê? Ngươi có giải thích gì không?"

Sở Huân nhìn Bạch Ngạn, không hiểu sao cậu lại đọc được ý hắn nhắn nhủ với cậu rằng sư huynh tốn công dựng nên một câu chuyện lâm li bi đát như vậy rồi, đệ làm sao được thì làm trong mắt hắn. Bạch Ngạn vội cụp mắt, nuốt khan: "Quả thật lúc đó đệ tử có nghe được giọng nói của đại sư huynh. Huynh ấy bảo hầm ngục hiện giờ nguy hiểm, không được bước vào."

"Vậy sao lúc ấy ngươi không nói cho Tịnh Khuê biết? Tịnh Khuê cấp S, ngươi chỉ thuộc cấp B tầng 2, không nghĩ tới chuyện ngươi không giúp được mà còn kéo chân sau Sở Huân nữa sao?" Trưởng lão Vĩ Văn lên tiếng.

Bạch Ngạn quen mồm nói không suy nghĩ: "Vậy tại sao lúc ấy chỉ có mình đệ tử nghe được tiếng của đại sư huynh trong khi đệ tử mới cấp B, còn sư muội cấp S cùng đẳng cấp với sư huynh lại không nghe được?"


Một câu hỏi, cả đám quê.

Ừ nhở, câu hỏi hợp lý.

Lạc Nhân Tranh há hốc mồm, to đến độ có thể nhét được quả trứng gà vào đó. Đệ tử này cũng được quá đó chứ. Trưởng lão Vĩ Văn là người không phải ai cũng có gan trả treo lại đâu. Vì sao ư? Vì ông ta ghim trong lòng rồi thì kiểu gì cũng nghĩ cách để đì đệ tử đó.

Lạc Kiều Thanh thấy Lạc Nhân Tranh há mồm to quá bèn giơ tay đóng mồm đệ đệ của mình vào.

Sở Huân đỡ trán, âm thầm thở dài trong lòng. Từ khi nào vị sư đệ này mồm miệng thẳng thắn đến như thế.

Bị chỉ đích danh - Tịnh Khuê cũng quê không kém. Nhưng cô ta càng không thể giãy nãy nói rằng đại sư huynh và Bạch Ngạn đang nói điêu được. Nếu cô ta huỵch toẹt ra, chắc chắn tất cả mọi người sẽ truy hỏi sự thật từ phía cô.

Trong lòng Bạch Ngạn mắng chửi mình cái mồm đi nhanh hơn cái não chi không biết.

Để chữa cháy không khí ngại ngùng này, Bạch Ngạn cả gan nói tiếp: "Thực ra lúc đó đệ tử biết bản thân mình không giúp được gì, vả lại chỉ có hai cấp S vào trong một hầm ngục nguy hiểm thì sự việc sẽ nguy hiểm hơn, cho nên đệ tử đã kêu sư muội chạy đi gọi người. Kết quả là không có ai, chỉ có đệ tử và đại sư huynh chống đỡ muốn tụt lôn... à, suýt mất mạng."

Không khí trì trệ lần hai.

Dí cho tới chết - đó là suy nghĩ xuất hiện trong đầu Sở Huân.


Bạch Ngạn không mở mồm thì thôi, thở ra câu nào thì làm không khí ở nơi đó càng thêm trì trệ.

Lạc Kiều Thanh nhíu mày, cố tình hỏi tiếp: "Lúc đó ngươi không chạy đi gọi người mà phải nhờ Tịnh Khuê?"

Bạch Ngạn nhìn nhìn Lạc Kiều Thanh, trong đầu cậu nghĩ, thằng cha này bị làm sao vậy, sao cứ bắt cậu dí Tịnh Khuê vậy. Cậu vạ miệng hai lần rồi, đừng bắt cậu vạ thêm nữa mà.

Nhưng tông chủ hỏi, phận đệ tử nào dám im lặng. Ấy vậy ngoài mặt cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, còn lợi dụng bệnh tật để tạo thương cảm cho người đối diện: "Thưa tông chủ, ai lại để nữ nhi nhảy vô chỗ nguy hiểm làm gì. Hơn nữa, lời đệ tử nói chưa chắc mọi người sẽ tin, nhưng sư muội thì lại khác. Chắc hẳn tông chủ cũng biết nhân phẩm của đệ tử không được tốt mà."

Sở Huân nghi ngờ sư phụ Lạc Kiều Thanh có phải cũng trùng sinh rồi không, sao tự nhiên cũng dí Tịnh Khuê vậy.

Lạc Kiều Thanh quay sang hỏi Tịnh Khuê: "Tịnh Khuê, tại sao lúc đó ngươi không gọi người đến hỗ trợ?"

Lưng Tịnh Khuê toát mồ hôi hột, tay chân cũng lạnh cóng. Chưa bao giờ cô bị dồn vào đường cùng như thế này cả. Thay vì có thời gian suy nghĩ tại sao đại sư huynh lại bênh vực Bạch Ngạn. Nước mắt như viên trân châu lăn dài xuống má, rơi trên nền đất. Một giọt, hai giọt rồi rất nhiều giọt làm mấy đồ đệ có mặt ở đó đau lòng thay cho Tịnh Khuê.

Tịnh Khuê khóc nức nở, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Sư phụ, thực sự lúc đó mọi chuyện không phải như vậy..." Cô hướng về phía trưởng lão Vĩ Văn nói.

Bạch Ngạn mới ngờ ra, trưởng lão Vĩ Văn là sư phụ của cô ta nên ông ta chịu khó phạt cậu ghê.

Trưởng lão Vĩ Văn thấy đồ đệ khóc cũng đau lòng, giọng điệu nhẹ nhàng khác hẳn lúc nói chuyện với cậu: "Không có gì phải sợ, có chuyện gì con cứ nói thẳng, sư phụ sẽ bảo vệ con." Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Bạch Ngạn.

Bạch Ngạn khó hiểu, mắc gì nhìn cậu, ý là những lời cậu nói lúc nãy đều xạo hết hả?

Mặc dù là xạo thật.


"Quả thật lúc đó... con có để tứ sư huynh ở lại, nhưng mà... không phải như tứ sư huynh đã nói."

Ngay lập tức trưởng lão Vĩ Văn quay sang quát Bạch Ngạn: "Ngươi không những vi phạm môn quy mà còn nói dối nữa!"

Bạch Ngạn bị tiếng hét của Vĩ Văn làm giật mình, theo quán tính nép người sang bên phải. Mà bên phải Sở Huân đang đứng. Bạch Ngạn không để ý, túm lấy vạt áo của người ta rồi nép ra đằng sau. Sở Huân buồn cười trong lòng, giống mèo con ghê.

Lạc Nhân Tranh nhíu mày, tỏ ra không vui: "Trưởng lão, ngài để cho Tịnh Khuê nói hết đã. Ông cứ hấp tấp như thế bọn trẻ nó chê cười đấy."

Bị phó tông chủ quở trách, trưởng lão Vĩ Văn đành kìm nén cơn giận làm mặt ông ta đỏ lựng.

Tịnh Khuê hít một hơi thật sâu, thầm mắng sư phụ mình thật ngu xuẩn, vì bị ông ta chen ngang nên giờ cô không duy trì được cảm xúc, không thể khóc được nữa. Cô cúi gằm mặt, cố giấu đi đôi mắt giận dữ đến nỗi tơ máu hằn lên. Cô ấm ức, giải thích: "Lúc đó huynh ấy bảo làm rơi mất thẻ bài nhiệm vụ rồi, cũng không biết là rơi mất ở đâu nữa. Cho nên đệ tử đã dặn huynh ấy ở lại đó, đệ tử sẽ quay lại đi tìm thẻ bài. Ai ngờ lúc đệ tử đến thì huynh ấy không còn ở đó, mà cửa hầm ngục cũng sắp đóng lại. Đệ tử cho rằng huynh ấy đã vào trong trước nên lập tức đuổi theo..."

Tịnh Khuê khóc lóc, nhưng có vẻ sợ tiếng khóc làm mọi người không nghe rõ lời cô nói nên đành kìm lại: "Ai ngờ lúc đệ tử vào đó thì phát hiện chỉ có một mình đệ tử thôi, còn tứ sư huynh không thấy đâu cả. Đệ tử tự càn quét hầm ngục, nhưng cuối cùng... phát hiện ra..."

"Con phát hiện cái gì?" Trưởng lão Vĩ Văn nóng nảy hỏi.

"Hầm ngục đó chỉ là một ảo ảnh."

Bạch Ngạn trầm trồ trong lòng, đù, không chỉ có mỗi đại sư huynh chém gió như thần, nữ chính Lâm Tịnh Khuê cũng tài ba không kém.

Quả nhiên là nam, nữ chính trời sinh một đôi, uyên ương một cặp.

Còn nam phụ như cậu làm nền cho hai anh chị song kiếm hợp b*tch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận