Sau khi Trương Khinh Tự và trưởng bối bạn bè trò chuyện xong, cuối cùng cũng có thời gian đón tiếp bạn bè.
Các thanh niên tất nhiên không muốn ở cùng người lớn một chỗ, đã sớm đi sân sau.
Họ không quan tâm hôm nay là yến tiệc hay là party, uống nước có cồn, sớm đã bắt đầu chơi hào hứng rồi.
Có người chơi bài, thua bị bắt đứng cạnh bể bơi, bị người thắng cuộc một chân đạp xuống, "phù phù" rơi xuống nước, làm bọt nước bắn lên.
Người không thích động thì nằm trên ghết, thoải mái xem phim điện ảnh ngoài trời, nói chuyện linh tinh.
Lăng Hằng không có hứng thú đánh bài, cũng không có hứng thú xem phim điện ảnh (Nếu như cậu xem sẽ có rất người tới nhiệt tình giới thiệu điện ảnh, đạo diễn điện ảnh và tác phẩm điện ảnh) nên chọn một hạng mục ở giữa, trò chơi 24.
Bình thường trò 24 chỉ có 4 lá bài, nhưng cậu cửa thứ nhất mới có 4 lá, những lá phía sau chồng lên dần, bây giờ đã có tới 10 lá bài rồi.
10 lá bài mà được 24 điểm là rất khó.
Lúc đầu con có người muốn thể hiện bản thân nhưng bây giờ Lăng Hằng đã viết đáp án lên giấy rồi mà mọi người lại quay ra nhìn nhau, tìm không ra đẳng thức được thành lập.
"Không được không được, đổi cái khác." Lý Trinh Lâm thở dài: "Đi chơi còn phải động não, cậu đúng là giỏi."
Lăng Hằng không kiên trì, gập bài lại: "Chơi cái khác?"
Trương Khinh Tự vừa đến đã nghe thấy câu này, rất hứng thú nói: "Các cậu đang chơi gì vậy, đấu địa chủ ư?"
"Thọ tinh tới rồi, chúng ta cáo trạng một chút." Lý Trinh Lâm nhường chỗ, cười ngọt ngào nói: "Lăng thiếu gia cậy mình là thiên tài ra đề toán cho bọn mình, thế còn chơi kiểu gì nữa?"
Trương Khinh Tự cười mỉm: "Đúng là ức hiếp người."
"Vậy mấy người nói xem nên chơi cái gì." Lăng Hằng xáo bài, lá bài lướt nhanh trên ngón tay cậu giống như những đóa hoa đang nợ.
Trương Khinh Tự nghĩ nghĩ: "Chơi bói toán đi."
Lăng Hằng chỉ muốn giết thời gian liền đồng ý: "Được."
"Để trừng phạt cậu phải là người đầu tiên." Trương Khinh Tự lấy đi bài trong tay cậu, lại xáo vài lần: "Đơn giản chút, tính ra vận thế của cậu là được."
Mấy thanh niên vây quanh đều hứng thú, cười hì hì gọi bạn, chưa được bao lâu thì đã vây được 3 vòng người.
Trương Khinh Tự xáo bài lần nữa rồi chia bài mấy lần, cuối cùng chồng thành một tệp: "Chia thành hai nửa."
Lăng Hằng tủy ý cầm lên một bộ phận, đặt sang một bên.
Trương Khinh Tự lật lên hai trang trên cùng của hai tệp bài, lần lượt là 5 và 2 liền cười nói: "Con số này may mắn, nói không chừng có liên quan tới tình yêu."
Hôm nay cô ta ăn mặc như một nàng tiên, ánh trăng vừa chiếu càng trở nên thần bí.
Lời nói như này vào ngày thường thì mọi người chỉ cho rằng là nói đùa nhưng lúc này lại có chút mùi vị tiên đoán, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sau đó thì sao?" Lăng Hằng không tin.
Trương Khinh Tự lại chồng bài lên rồi xáo bài lần nữa, nói với cậu: "Lấy 7 lá bài trên cùng lên."
Lăng Hằng lấy đi 7 lá bài trên cùng.
"Chính là tờ này." Trương Khinh Tự chỉ vào lá bài thứ 8 vừa lộ ra, nói nhẹ: "Đây chính là đáp án."
Vừa dưới lời, tay ngọc vừa lật đột nhiên mở ra đáp án.
K cơ.
Trương Khinh Tự đột nhiên "ơ" một tiếng.
"Có nghĩa là gì?" Lý Trinh Lâm dè dặt hỏi.
Trương Khinh Tự cười cười: "Đừng lo, ý là sẽ có bạn mới."
Không ít người thả lỏng, vui vẻ nói: "Điều này rất bình thường, có ai không muốn làm bạn với Lăng thiếu gia đâu?" Lại có người nhân cơ hội này chen qua đám người cười hề hề nói: "Đúng vậy, Lăng thiếu gia, chúng ta làm bạn đi."
Lăng Hằng không quan tâm bọn họ, cầm lên lá bài K cơ, hơi hơi cau mày.
* * *
Cùng lúc này tại trang viên Cúc Vạn Thọ.
Ngôn Chân Chân vẫn cứ đứng ở đó, cơ thể cứng đờ như bức tượng, người không hiểu gì nhìn thấy còn tưởng cô bị trúng ma thuật của Medusa trở thành tượng đá.
Họ không biết, đối diện cô là sự tồn tại của thứ không thể miêu tả nổi.
Chúng mang lại sự áp bức và nồng đậm mùi tanh thối, không ngừng thách thức sức chịu đựng của con người.
Mà Ngôn Chân Chân biết nhiều hơn một chút.
Lúc cô quát hai chữ "cút đi", ngôn linh đã bắt đầu phát huy tác dụng, hình thành cây cầu không thể bắt được.
Mặc dù tầm mắt vẫn không thấy gì như cũ nhưng bên tai lại nhiều hơn một loại âm thanh khủng bố.
Thứ âm thanh này khó mà miêu tả nổi, nó nhẹ nhàng như tiếng nói thầm thì, lại vang lên như tiếng sấm kêu, hai thuộc tính hoàn toàn mâu thuẫn đồng thời xuất hiện, kéo mạnh dây thần kinh não.
Nếu như bắt buộc phải hình dung thì nó đại khái giống như bị một chiếc cưa điện cưa đầu ra, đâm vào não sau, dùng sức quấy quấy làm thành mùi vị McFlurry.
Rất chua ngon, so sánh với nó, ngón tay cào bảng chỉ là chuyện nhỏ.
Ngôn Chân Chân chịu đựng đau đớn và khó chịu, cắn chặt răng, kiên định đối chấp: "Cút đi."
Đây là một kẻ địch mạnh nhất mà cô gặp từ trước tới giờ, cô mơ hồ ý thức được, sau lần đầu tiên nói "cút đi", đối phương không rời đi không phải là ngôn linh mất hiệu lực mà là bởi vì không đủ mạnh.
Cô cần phải có ý chí kiên định và tinh thần mạnh mẽ.
"Cút đi!" Cô không lùi mà tiến, cưỡng chế ép xuống nỗi sợ hãi, không ngừng tăng cường quyết tâm muốn đuổi nó đi.
Không thể buông tha cho nhau, người dũng cảm thắng.
Tố chất cơ thể của Ngôn Chân Chân rất bình thường, chạy 800 mét thôi cũng thở hổn hển, thuộc kẻ yếu trong xã hội.
Kẻ yếu luôn có bản năng mưu sinh, càng nghiêng về chạy trốn khỏi nguy hiểm, có thể chạy liền chạy.
Nhưng cô thì không như vậy.
Lực lượng siêu phàm làm cho cô trở nên không chịu thua.
Cô quen với việc giải quyết những việc và người gây rắc rối cho mình mà không phải là phục tùng.
Vì vậy mặc dù việc xảy ra rất đột nhiên, không hề cho cô thời gian chuẩn bị nhưng cô vẫn huy động dũng khí và ý chí để chống lại.
Đây trở thành điểm quan trọng trong việc quyết định thắng bại.
Cảm giác áp bách vẫn đang ở đó, nhưng sau đó từ từ biến mất.
Nó đi rồi.
Có lẽ cảm thấy quá lãng phí thời gian, hoặc có lẽ chỉ là cảm thấy quá rắc rối, tóm lại, nó đã từ bỏ việc tấn công sinh vật nhìn có vẻ nhỏ bé này, từ từ biến mất trong không khí.
Nhựa đường trên mặt đất mất đi chủ nhân biến thành chất dịch âm u.
Mùi vị có chút buồn nôn.
Ngôn Chân Chân bịt mũi, cẩn thận lùi về phía sau.
10 phút sau cô đã tới gần lầu xám và cảm giác rợn tóc gáy kia đã hoàn toàn biến mất.
May mắn.
Ngôn linh lúc đầu cô thực hiện không hề quấy nhiễu mà giúp cô an toàn lùi khỏi chiến trường --- Đúng vậy, cô không tự mình lừa người cho rằng đây là "đánh bại" mà chỉ là "rút lui".
Tại sao lại có cảm giac như vậy..
Cô cảm thấy, chắc lại tại vì "không biết".
May mắn chỉ giúp mình tránh khỏi tổn thương, hiểu biết mới có thể thắng lợi.
Phải nghĩ cách tìm thêm nhiều thông tin hơn.
* * *
Tầm 10 giờ Lăng Hằng đột nhiên trở nên mất tập trung.
Cậu cảm thấy tim đập rất nhanh, đứng ngồi không yên, dường như có điều gì quan trọng đang xảy ra.
Nữ sinh bên cạnh nhìn cậu vài lần, không nhịn nổi hỏi: "Lăng thiếu nhìn có vẻ không được thoải mái cho lắm?"
"Có chút ồn." Cậu tùy tiện trả lời.
Đối phương cong mắt lên, đường kẻ mắt màu nâu làm lộ ra nụ cười vô hại: "Gần hồ khá là yên tĩnh, tôi cùng cậu ra đó ngồi đi."
"Tôi đi ra ngoài một chút, cậu đi nói với Khinh Tự một câu đi." Lăng Hằng tiếp nhận ý kiến của cô ta, nhưng từ chối cùng đi, tự mình đứng dậy rời khỏi nhóm người ồn ào.
Đèn đuốc sáng choang, cạnh hồ cá chép cũng chẳng có ai.
Cậu đi tới đó ngắm cá một lúc rồi lấy điện thoại ra lại không biết phải làm gì.
Những con cá trong ao bơi đi bơi lại phát ra âm thanh càng làm cho cậu tâm trạng rối bời.
Lăng Hằng cau mày một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhấc bước đi ra ngoài cửa.
Những người lái xe không được tham gia yến tiệc, chắc lúc này đang tụ tập ở một góc nào đó chờ đợi để tiện chủ nhân tùy lúc tìm.
Giọng nói ồn ào truyền tới kèm theo láng máng mùi thuốc lá.
Lăng Hằng đang muốn gọi người nhưng đột nhiên dừng lại.
Rất kỳ quái, cảm giác nôn nóng lúc nãy đột nhiên biến mất rồi, dường như chưa từng xuất hiện.
Cậu hiếm khi ngơ ngác một lúc, đầy bụng lo nghĩ.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lăng Hằng tiếp điện thoại: "Lâm quản gia?"
"Thiếu gia, trong nhà xảy ra chút chuyện." Lâm quản gia nhẹ giọng nói.
Lăng Hằng đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Ai?"
"Chỉ là chút chuyện nhỏ." Lâm quản gia đáp: "Ngôn tiểu thư dường như nhìn thấy cái gì đó, hỏi tôi trong nhà có nuôi động vật lớn nào không."
Ngôn Chân Chân nửa đêm chạy ra vườn hoa là chuyện của mấy hôm trước rồi, tại sao lúc này lại đi hỏi? Lẽ nào cô ấy lại gặp phải rồi? Lăng Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cho người tới đón mẹ tôi, bây giờ tôi lập tức quay về."
Cậu cúp điện thoại, đi chậm tới phòng bảo vệ: "Chú Trương."
Trương Lạp đang ngồi bên trong uống trà lập tức đứng dậy: "Thiếu gia."
"Tôi có chuyện phải quay về ngay." Lăng Hằng nói.
Trương Lạp không hỏi gì cả, lập tức đi bãi đỗ xe lái xe ra.
Lăng Hằng lên xe, nhắn tin xin lỗi cho Trương Khinh Tự rồi lại gọi điện cho Lăng phu nhân.
"Lát nữa Vương Lẫm sẽ tới đón hai người, con về trước đây." Vương Lẫm khác với Trương Lạp, là nhân viên của tập đoàn Lăng thị chứ không phải lái xe kiêm vệ sĩ của nhà họ Lăng, không ở trang viên nhưng có thể tùy thời gọi tới.
"Hôm nay mẹ và Lăng Nghiên đừng về trang viên, đi tới chỗ ở hồ Loan Nguyệt mà nghỉ ngơi."
Hồ Loan Nguyệt là một khu nhà cao cấp của thành phố Margaret, nhà họ Lăng cũng có bất động sản ở đó.
Những lúc Lăng tiên sinh bận rộn thường ở đó nghỉ ngơi.
Lăng phu nhân không hỏi nhiều: "Mẹ biết rồi."
Lăng Hằng yên tâm, dặn dò lái xe: "Lái nhanh lên."
"Vâng." Trương Lạp đạp ga tăng tốc.
11 giờ 50 phút tới trang viên Cúc Vạn Thọ.
Lăng Hằng vừa tới cổng liền nhìn thấy Ngôn Chân Chân đang quanh quẩn ở đài phun nước.
Cô vô cùng hào hứng nhìn lão Lý dọn dẹp mặt đến: "Bãi cỏ cũng bị khô chết hết rồi, thuốc diệt cỏ gì mà lợi hại như vậy, hiệu quả nhanh ghê."
Lão Lý đáp qua loa: "Bây giờ là thời đại công nghệ cao, hiệu quả tất nhiên là tốt.
" Cũng đúng, nhưng mà mùi vị có chút buồn nôn.
"Cô nhẹ nhàng nhảy qya vòi nước và đám cỏ chết đi nhìn chằm chằm bãi đất trụi lủi.
Lăng Hằng:"...!"
Cô trong suy nghĩ của cậu: W (Д) w
Cô trong hiện thực :(^U^) ノ
" Lăng Hằng, cậu về rồi à? "Cô nhìn thấy cậu liền vẫy tay chào hỏi:" Chào buổi tối.
"
Lăng Hằng không để ý cô, cúi đầu ngửi mùi trên cỏ, không sai, là mùi tanh cá, chất dịch ăn mòn như nhựa đường này cũng rất quen thuộc.
Cô ấy thực sự nhìn thấy rồi.
Dường như đoán được nghi ngờ của cậu, cô chủ động đến gần, khoát khoát tay:" Tôi nói với cậu chuyện này, cậu qua đây.
"
Lăng Hằng do dự một chút, nửa tin nửa ngờ đi tới.
" Cái thứ nhìn giống như ếch, "Cô dùng ngữ điệu nghi vấn:" Là đồ nhà cậu nuôi đúng không? "
Trong mắt Lăng Hằng khó giấu nổi vẻ kinh ngạc --- Cô ấy không chỉ nhìn thấy được mà còn nhìn thấy rõ! Nhìn thấy rõ còn tỏ vẻ rất hứng thú, hoàn toàn không sợ hãi.
Cậu không nói nên lời.
Ngôn Chân Chân thấy đủ nên dừng, như không có gì chuyển chủ đề câu chuyện, cười nói:" Bữa tiệc sinh nhật vui không? Cậu ăn bánh sinh nhật chưa? "
Lăng Hằng im lặng.
" Không muốn nói với tôi? "Cô giả vờ thất vọng:" Vậy thì thôi, tôi đi về đây.
"
Lúc này Lăng Hằng mới tìm về tiếng nói của mình, hắng hắng giọng:" Không ăn.
"
Cô nhìn mà cười, trong mắt vụt qua vẻ giảo hoạt:" Cậu đói chưa? Tôi đói rồi.
"
" Ờ.
"Cậu gật đầu, vẻ mặt kỳ lạ:" Tôi mời cô ăn đêm."
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy năm gần đây, chủ đề về thần thoại Cthulhu có vẻ hot, tôi vẫn muốn viết nhưng lại không dám viết, vì phải chọn thời cơ.
Sau đó bên cạnh có ra một quyển chủ đề bí hiểm, hot lên luôn nên tôi muốn ké chút độ hot, xem chủ đề Cthulhu có dung hợp được với ngôn tình không.
Để đảm bảo quá trình đọc truyện thoải mái, truyện này sẽ không quá khó hiểu, độc giả không nhất thiết phải đi tìm hiểu về Cthulhu, cứ coi nó như yếu tô kỳ dị là được rồi.
Đừng bởi vì cảm thấy khó hiểu mà bỏ tôi a!
* * *
Truyện này cũng sẽ không quá dài, không nuôi béo cũng được, thật mà, gãy nhìn đôi mắt chân thành của tôi? Ω?Bấm vào để xem thêm..
.