Sau khi xuống máy bay, Ngôn Chân Chân chậm chạp thoát chế độ máy bay trên điện thoại, nhìn thấy --- một đống tin nhắn.
Lăng Hằng thông báo cho cô chuyện Trương Lạp bị tai nạn xe.
Cô trả lời: [Khó trách mãi mà không thấy chú Trương tới, tôi còn tưởng chú ấy nhất thời có chuyện.
Chú ấy không sao chứ? ]
Lăng Hằng: [Ít nhất phải nghỉ ngơi một tuần]
Ngôn Chân Chân gửi icon chú ếch đau buồn.
Nói thật, cô không thích dùng sức mạnh ngôn linh đi giết người, Death Note nói cho chúng ta biết, cho dù là được tử thần coi trọng thì làm việc xấu vẫn sẽ phải gg thôi.
Nhưng đối với người có ý xấu, thích hợp cho chút điều ngoài ý muốn rất cần thiết.
Cho Trương Lạp nằm nghỉ một tuần, chuyện cô bên này làm xong rồi.
Chú tốt tôi tốt mọi người đều tốt, lại là mối quan hệ hòa hợp ^_^
Ngôn Chân Chân đi tàu điện ngầm về nhà cậu.
Ở đây có thể giới thiệu đôi chút về tình huống nhà họ Đinh.
Nhà họ Đinh chỉ có hai chị em, Đinh Tương đi nước ngoài từ sớm, cậu Đinh nhỏ hơn bà 7 tuổi, sau này học phí trung học phổ thông đều là chị bỏ ra, tình cảm hai chị em không tệ lắm.
Vốn dĩ nhà họ Tương có một căn nhà nhỏ, những năm trước đây, vài người nhà họ Đinh cùng nhau ở trong căn nhà không tới bốn mươi mét vuông, chật hẹp không thở nổi.
May mắn là, bởi vì gần trung tâm, cùng đợt phá bỏ đền bù nhà cửa, hai chị em nhà họ Định chia đôi tiền bồi thường.
Cậu Đinh đi khu ngoại ô mua một căn nhà hơi lớn, thuận lợi cưới được mợ, sinh một đứa con gái.
Đinh Tương thì xem trúng khả năng sinh lời của trung tâm thành phố, lại thêm tiền lương ở nước S đủ cao, vì vậy cắn răng vay tiền mua một căn hộ nhỏ.
Sau suốt mười mấy năm sau, bà dựa vào tiền cho thuê và công tư trả hết nợ.
Căn phòng này, bây giờ đương nhiên thuộc về Ngôn Chân Chân, nhờ trung gian cho thuê, mỗi tháng được gần 1 vạn tiền thuê nhà.
Tiền mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, đủ một người ăn uống sinh hoạt.
Ngôn Chân Chân cho rằng, Đinh Tương mặc dù chỉ tốt nghiệp cấp hai, lại làm bảo mẫu cho người khác, nói ra ngoài nghe không hay, nhưng tầm nhìn và sự quyết đoán đều không thiếu, tuyệt đối là một người có năng lực.
Cậu Đinh đã sớm nhận được điện thoại của cháu gái, đổi ca với người khác, chuyên môn đợi cô về.
"Cậu, mợ." Ngôn Chân Chân giữ thái độ vô cùng hài hòa với cặp vợ chồng chăm sóc mình từ bé tới lớn --- Haizz, trước đây sân khấu có hạn, chỉ đành giấu mình trong vỏ ốc làm đạo trường.
Cậu rất thân thiết: "Trên đường có mệt không, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Ngôn Chân Chân đã sớm giải quyết chuyện chính, lấy từ trong cặp ra quà mua từ sân bay: "Đây đều là đặc sản của nước S."
Mợ vui vẻ hẳn lên: "Khách khí quá, không cần phải tiêu tiền linh tinh như này."
Mặc dù nói vậy những vẫn mở quà ra, bên trong là sô cô la, kem dưỡng da tay và một gói thuốc nhập khẩu, vừa đủ một nhà ba người.
Ngôn Chân Chân không quan tâm bà khẩu thị tâm phi, lấy hộp gỗ dưới đáy cặp ra: "Làm phiền cậu rồi."
Cậu Đinh dập tắt thuốc, trong mắt hiện lên vẻ đau thương: "Là điều cậu nên làm, cậu đã hỏi thăm rồi, thứ ba tuần thì hạ táng."
Ngôn Chân Chân cong miệng.
Cô nói với Trương Lạp một kiểu, tất nhiên nói với người trong nhà một kiểu khác: Chẳng qua chi phí nghĩa trang quá cao, không tiện nợ nần nhà họ Lăng quá nhiều, muốn mẹ sớm ngày lá rụng về cội, để cúng tổ trước đông chí.
Người già rất coi trọng những thứ này, cô vừa nói thì đã đồng ý rồi.
Buổi tối, cô ngủ ở nhà cậu.
Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, cô và chị họ nhà họ Đinh cùng nhau chen chúc trong phòng ngủ khách, nằm giường tầng, không có chút riêng tư gì cả.
Nhưng sự khó khăn trong làm cô đau khổ nhất mà là cuộc sống tầm thường không biết bao giờ mới đến hồi kết.
Cô từng tuyệt vọng nghĩ, cuộc sống kích thích nhất của cô có lẽ cũng chỉ là thăng chức tăng lương lấy chồng cao phú soái, như vậy cũng quá nhàm chán rồi.
May mà không phải vậy.
Cánh cửa thế giới mới đã được mở ra, cho dù cô vẫn nằm trên chiếc giường nhỏ chỉ có 1m2 thì cô đã không còn u uất như trước nữa, mà ngủ ngon hơn.
Cùng lúc trong trang viên Cúc Vạn Thọ.
Lăng Hằng đi xuống dưới tầng hầm.
Thời này tầng hầm của biệt thự tất nhiên không phải phòng chứa đồ u ám, tầng -1 là phòng xem phim, phòng cất rượu và phòng tập thể dục, tầng -2 thì là bể bơi trong nhà và phòng spa.
Lăng Hằng đi vào phòng chứa rượu, hai hàng trước là rượu vang số năm không tệ lắm.
Cậu đi qua giá đựng rượu, vòng vào hàng trong cùng từ hai, mở tủ kính ra, mở ra một bình rượu trong đó.
Cửa ngầm mở ra, lộ ra một con đường quanh co màu trắng.
Đi tới tầng -3 bị che giấu.
Tầng này lớn hơn diện tích bề mặt của nó, chia ra làm nhiều phòng.
Lăng Hằng đi vào căn phòng gần nhất, ánh đèn sáng lên, chiếc sáng một loạt màn hình theo dõi trên tường.
Trong đó camera trong trang viên Cúc Vạn Thọ chỉ có hai mươi mấy cái, còn trong rừng và bờ biển thì có tới tận ba mươi cái.
Còn lại đều là camera đen trắng tia hồng ngoại, không phải nhằm vào mặt đất, mà là nhằm vào dưới biển.
Dường như có bóng đen mơ hồ, thực ra là đàn cá bơi trong biển.
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống: "Queen, gần đây có dị thường gì không?"
"Khu L1-L4 không có dị thường, khu L5 có F xuất hiện, số lượng :3 con."
Lăng Hằng hỏi: "Có ngư thuyền đi qua không?"
"Sáng sớm 3 giờ ngày 21 tháng 10, ngư thuyền số hiệu Trident từng xuất hiện.
Dựa theo sự rà soát thông thường, trong khoang nuôi cá không có dị thường sinh mệnh."
Lăng Hằng thở nhẹ, sau đó lại cảm thấy vô cùng bi ai.
Cậu cư nhiên nghi ngờ Vương Lẫm nhận lệnh của ba trộm thi thể đi nuôi chúng, không thể không nói là chuyện vô cùng châm biến.
Nhưng cậu rất rõ, lúc đầu đã để lại đường lui lúc chế tạo King đủ đề chứng minh cậu chưa từng tin tưởng ba mình.
Lăng Hằng bóp huyệt thái dương, nỗ lực vứt đi suy nghĩ linh tinh, cố gắng suy đoán hành động của Vương Lẫm ở nhà tang lễ.
Rất nhanh, cậu ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ.
Từ sau khi cậu 13 tuổi biết được bí mật của nhà họ Lăng, cậu bèn cố tình ẩn giấu tài năng của mình ở lĩnh vực y học sinh học, mà tỏ ra vô cùng hứng thú với máy tính --- Lý do rất phức tạp, là sự chán ghét phát ra từ nội tâm, cũng là sự trốn tránh theo bản năng.
Mà cũng chính vì vậy, cậu đã rất lâu không tiếp xúc công việc về mảng này của nhà họ Lăng rồi.
Sắp được 5 năm rồi.
Có phải ba cậu đã có kế hoạch mới trong lúc cậu không biết.
Lăng Hằng rợn hết cả da gáy.
Trong phòng ngủ ở tòa chính, Lăng tiên sinh mặc áo choàng tắm, dựa trên đầu giường lật một tập tài liệu.
Lăng phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi bôi mỹ phẩm lên mặt.
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm.
"Sinh nhật của tiểu Hằng em chuẩn bị ra sao rồi?" Lăng tiên sinh hỏi.
Lăng phu nhân cười cười: "Sinh nhật của con mình em còn có thể không để tâm sao? Yên tâm.
Chắc chắn thỏa đáng."
"Thế thì tốt." Lăng tiên sinh thờ ơ hỏi: "Gần đây anh bận, rất lâu không nói chuyện với nó rồi, gần đây nó thế nào, có hỏi về chuyện a Đinh không?"
Lông mày Lăng phu nhân hơi động, nhưng vì đang dùng máy mát xa xoa bóp mặt nên không rõ rệt: "A Đinh? Một bảo mẫu thì nó có gì nhớ nhung chứ? Nhưng mà có quan hệ khá tốt với con gái a Đinh, muốn em nói cái gì tốt, tiểu tử này chính là cố ý chọc tức em."
"Con gái của a Đinh?" Lăng tiên sinh dường như có chút kinh ngạc.
Lăng phu nhân khinh thường nói: "Còn không phải sao, tuổi thì nhỏ mà tâm tư không nhỏ, tiểu Nhiễm cũng cùng đi học, còn ở ngay bên cạnh, cũng không thấy nó có tiếp xúc gì với Lăng Hằng cả."
Lăng tiên sinh không thay đổi sắc mặt: "Tiểu cô nương rất không yên phận?"
"Cũng không hẳn, cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhưng anh nghĩ xem, đang yên đang lành thì con trai anh cũng không tự dưng thích người ta được chứ?" Lăng phu nhân điển hình là tâm trạng một người mẹ, con trai không bao giờ sai.
"Thích cũng không có gì, tiểu Hằng vui là được, nhà họ Lăng chúng ta cũng không nhất định phải chọn môn đăng hộ đối." Ông không để ý nói: "Nghe lão Lâm nói, đứa bé đó gan khá lớn."
Lăng phu nhân không yên im lặng lại.
Lăng tiên sinh nhấc mí mắt lên: "Em không thích?"
"Em chỉ là cảm thấy, tiểu Hằng của chúng ta xứng với người tốt hơn." Lăng phu nhân như không có gì cười lên, dưới ánh đèn làn da sáng bóng: "Con gái của nước S có ai mà tiểu Hằng của chúng ta không cưới được?"
Lời này làm cho Lăng tiên sinh vô cùng vui, ông nói đùa: "Cũng không nhất định là trong nước, nếu như nó thích thì cưới một cô công chúa về cũng được."
"Thế thì phải xem là nước nào." Lăng phu nhân tự nghĩ lựa chọn, sự âm u lúc nãy dường như biến mất.
Cũng có lẽ, chỉ là cố ý không quan tâm.
Hạ táng trong nước có hẳn một quá trình rõ ràng, để cho cơ quan làm tang lễ lo hết, không tốn công sức của người nhà.
Sau khi niệm xong kinh, tro cốt của Đinh Tương được cho vào mộ, chôn ngay cạnh bố mẹ bà ấy, cũng coi như là một nhà đoàn viên.
Làm xong, Ngôn Chân Chân từ chối sự níu kéo của cậu, mang theo đặc sản hôm qua vừa mua đi máy bay tới nước S ngay trong đêm.
Lúc hạ cánh là thứ tư, cô không nghỉ ngơi, trực tiếp đi tới trường.
Hiện tại mà nói, cô cảm thấy Xuân Hòa là nơi khá là an toàn..
Được thôi, nói thật, ông hiệu trưởng làm cho cô cảm thấy ông cũng là một BOSS không kém gì Lăng tiên sinh.
Theo bản năng cô cảm thấy, nhà họ Lăng và Xuân Hòa là quan hệ nước sông không phạm nước giếng.
Trong trường trao đổi an toàn hơn nhà họ Lăng.
Trong rừng cây, Ngôn Chân Chân vừa ăn kem vừa lắc cặp: "Tôi chuẩn bị xong rồi, đi đâu kiểm tra?"
Lăng Hằng vốn định tiến hành ở phòng thí nghiệm của mình, nhưng chuyện hai ngày trước làm cho cậu cảnh giác, bèn đổi ý định: "Dùng đồ của trường đi."
Xuân Hòa là trường quý tộc dành cho con nhà giàu quyền thế, không nói tới dạy học, nhưng thiết bị tuyệt đối cao cấp.
Ngoại trừ phòng thí nghiệm dùng để dạy học, còn có nơi để cho những tập thể dùng riêng.
Lăng Hằng có quyền sử dụng một căn phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng cũng ở đây giết thời gian.
Hơn nữa, lợi ích của phòng thí nghiệm trường là nhiều người không dễ bị tìm ra tung tích.
Lý do cũng rất dễ tìm.
"Thành tích thực hành của cậu cũng chẳng ra sao cả." Lăng Hằng úp nồi lên cô: "Cứ nói là dạy bù cho cậu là được."
Ngôn Chân Chân: O ( ̄ヘ ̄o#)
Sắp tới kỳ thi, người nước tới chân mới nhảy có không ít, Ngôn Chân Chân và Lăng Hằng ngang nhiên tham gia vào, cũng không có ai nghi ngờ nhiều.
Nhiều lắm cũng chỉ là lời đồn.
Lăng Hằng có ý che giấu hành động của cậu và Ngôn Chân Chân nên cũng không giải thích.
Ngôn Chân Chân thì hoàn toàn mặc kệ, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Phòng thí nghiệm riêng không có người.
Lăng Hằng quét thẻ đi vào, kiểm tra một lượt thiết bị, dùng chương trình tự chế che đi hệ thống của trường.
Lúc này mới nói: "Lấy ra đi."
Ngôn Chân Chân đưa cho cậu 3 thứ: Tro cốt, tờ giấy dính máu và tóc.
"Máu là của cậu tôi." Ngôn Chân Chân thản nhiên nói: "Tôi sợ mình không phải con ruột của mẹ."
Cô đặc biệt về nước một chuyến đương nhiên không chỉ đơn giản là đem tro cốt về, chủ yếu là muốn lấy DNA của cậu Đinh để tham khảo.
Vốn dĩ dùng tóc là đủ, nhưng lược trong nhà cậu mợ dùng chung, hết cách cô chỉ đành làm cho cậu lúc nấu ăn không cẩn thận cắt vào tay.
Lăng Hằng sững lại, đột nhiên cảm thấy Ngôn Chân Chân không chỉ gan to mà còn cẩn thận.
Một cô gái vô cùng đặc biệt.
Cậu nghĩ, rồi đột nhiên giật mình.
Đây dường như là lần đầu tiên cậu dùng thẻ "con gái" để đánh giá cô, trước đây đều là "con gái của dì Tương" "người rất đáng thương/ rắc rối" và "người bạn cùng chung bí mật".
Sau khi cho thêm giới tính vào cứ thấy kỳ lạ thế nào.
Lăng Hằng chớp chớp mắt, vứt đi suy nghĩ linh tinh, nhận lấy 3 mẫu thử, đánh dấu rõ ràng rồi bắt đầu lấy máu và tế bào.
"Cần bao lâu?" Ngôn Chân Chân hỏi.
"Thiết bị bình thường cần ba bốn tiếng." Lăng Hằng nghĩ một chút rồi nói: "Dạy bù cho cậu một tiết luôn."
Ngôn Chân Chân không khỏi đính chính cho mình: "Tôi không có ngốc như vậy, chỉ là trong nước không có thi thực hành."
"Bây giờ có rồi." Cậu tháo gang tay ra, lấy biết ghi công thức lên bảng: "Năm nay thi cách chế tạo Axetat etyl, rất đơn giản, làm thuần thục là được, nhưng báo cáo thực hành phải ghi đầy đủ, không thì sẽ trừ điểm.
Ngôn Chân Chân:" Đây là lộ đề sao? "
Lăng Hằng dừng lại, mặt không thay đổi:" Đây là dự đoán đề."
Cô: O (* ̄︶ ̄*) o Giả vờ tin rồi.
.