Tại Hạ Nữ Chính Lời Ra Tất Linh


Bầu trời dường như có lỗ hổng, trời mưa mãi không dừng, ngoài cửa sổ toàn tiếng mưa rơi "tí tách", xen vào trong đó là tiếng sấm vang, đám mây đen đè nặng trên bầu trời.
Ngôn Chân Chân nằm bò cạnh Lăng Hằng, thở ngắn than dài.
Lúc nãy cô vừa cho Lăng Hằng ngôn linh vạn năng "may mắn", hi vọng cậu biến nguy thành an, nhưng mà không có tác dụng, cậu vẫn không tỉnh lại.
May mắn không thể nào không thành lập được, có nghĩa là điều cậu gặp phải cho dù là may mắn cũng không thể nào thoát khỏi nguy hiểm được.
Điều này làm cho cô sắp hói đầu rồi (⊙︿⊙)
Ngôn Chân Chân giơ tay ra chọc mặt cậu, hi vọng chữa ngựa chết bằng ngựa sống tiếp tục gọi hồn: "Lăng Hằng, nghe thấy tiếng tôi nói không? Mau dậy đi, nếu không dậy thì mì ăn liền của cậu --- Không phải, của cậu, của cậu..

ặc.."
Cô bị nghẹn lời, không biết nên lấy gì uy hiếp cậu.
"Fine." Thiếu nữ trung nhị càng đánh càng thua, sức nhẫn nại cạn kiệt, Ngôn Chân Chân cầm lên điện thoại bàn bên cạnh, gọi tới phòng của Lăng phu nhân.
Cảm ơn trời đất, lúc cô ở lầu xám đã vô số lần nhìn thấy danh bạ điện thoại dán cạnh điện thoại, nhớ rõ số điện thoại phòng ngủ chính là 661.
"Tu tu tu", điện thoại được người nhận.
Giọng nói mông lung của Lăng phu nhân vang lên: "Tiểu Hằng, chuyện gì vậy?"
"Phu nhân, Lăng Hằng ngất rồi." Ngôn Chân Chân nói dối không cần nháp: "Cháu gọi mãi cậu ấy vẫn không tỉnh lại."
"Cái gì?" Lăng phu nhân tỉnh táo ngay lập tức.
Ngôn Chân Chân ngắt điện thoại, khoanh tay chờ đợi.
Nửa phút sau, đèn tòa chính sáng lên, có vài người vội vàng cầm ô chạy tới.

Cửa bị khóa, Lâm quản gia chỉ đành trèo vào qua cửa số rồi mở cửa từ trong ra.
Lăng phu nhân và Lăng tiên sinh vội vàng lên tầng, vừa vào trong liền hỏi: "Tiểu Hằng xảy ra chuyện gì rồi?"
Ngôn Chân Chân buông tay: "Cháu không biết, đột nhiên cậu ấy ngất đi."
Lăng phu nhân vội vàng đi tới cạnh giường, vội vàng gọi: "Tiểu Hằng, tiểu Hằng, là mẹ."
Nhưng so với sự lo lắng của bà thì Lăng tiên sinh bình tĩnh hơn nhiều, hỏi cô: "Chân Chân, có thể nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Tôi và Lăng Hằng đang nói chuyện qua điện thoại, đột nhiên cậu không nói gì nữa.

Cho dù cháu có gọi thế nào thì cũng không có tiếng đáp lại, có chút lo lắng nên tới đây xem sao." Ngôn Chân Chân vẻ mặt lo âu: "Sau đó thì phát hiện cậu ấy nằm trên giường, không có chút phản ứng nào cả."
Lăng phu nhân hết sức lo lắng: "Lão Lâm, gọi bác sĩ tới đây, nhanh đi gọi bác sĩ đi."
Nhà họ Lăng có bác sĩ gia đình riêng, nhưng trong thời gian ngắn không tới kịp, may là do sức khỏe của Lăng lão tiên sinh nên có bác sĩ chuyên môn đi cùng.
Lâm quản gia vội vàng gọi bác sĩ tới kiểm tra.
Đồng thời, ông cũng thản nhiên ngăn Ngôn Chân Chân lại: "Cảm ơn Ngôn tiểu thư nhắc nhở, bây giờ đã rất muộn rồi." Ý chính là cô có thể quay về nghỉ ngơi rồi.
Ngôn Chân Chân giả vờ nghe không hiểu: "Không sao, đây là điều cháu nên làm, bác sĩ nói thế nào rồi?" Vừa hỏi vừa quay lại phía giường.
Giường rộng gần 2 mét, nhiều thêm mấy người cũng có đủ chỗ để đứng.
Bác sĩ thở hổn hển chạy tới, kiểm tra đơn giản cơ thể Lăng Hằng, lông mày nhíu chặt: "Nhiệt độ hơi cao, không rõ nguyên nhân, tốt nhất là nên xét nghiệm máu đã."
"Tầng 3 có phòng thí nghiệm, chắc có thiết bị có thể sử dụng được." Lăng tiên sinh đánh mắt về phía Lâm quản gia: "Đưa bác sĩ tới đó đi."
Lâm quản gia cúi người: "Mời đi theo tôi."
Bác sĩ lấy máu rồi đi theo Lâm quản gia lên tầng làm xét nghiệm.
Lăng phu nhân nhìn chồng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Hằng sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không." Lăng tiên sinh bình tĩnh một cách kỳ lạ: "Chắc chỉ là bệnh cúm theo mùa gì đó thôi, em đừng quá lo lắng."
Lăng phu nhân im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía con trai, tay xoa vai của cậu, trong mắt đầy vẻ lo âu, dường như cậu cứ ngủ như vậy mãi mãi.
Ngôn Chân Chân quan sát họ một lúc rồi lên tiếng: "Cô chú, ngày mai cháu lại tới thăm Lăng Hằng."
"Hôm nay may mà Chân Chân phát hiện kịp thời." Giọng nói Lăng tiên sinh hiền hòa, coi cô như cháu ruột: "Rất muộn rồi, cháu nhanh về nghỉ ngơi đi.

Có lẽ ngày mai tiểu Hằng sẽ khỏi thôi."
Ngôn Chân Chân gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi.
Bất kể Lăng Hằng gặp phải điều gì chắc chắn ;iên quan tới bí mật của nhà họ Lăng.

Nếu vợ chồng nhà họ Lăng đã biết điều dị thường thì không có lý nào ngồi yên nhìn con trai mình xảy ra chuyện?
Cô nghĩ như vậy nhưng vẫn không thể yên tâm nổi.
Nhất định phải làm thêm điều gì nữa.
"Tôi sẽ vô cùng may mắn tìm ra cách giúp Lăng Hằng quay về, đông thời cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm." Cô nhìn xung quanh trang viên, tầm mắt nhìn về phía lầu chính đèn đuốc sáng choang.
Cô nghĩ một lúc, trước tiên đi về phòng khách, sau khi vào phòng thì cô vòng ra vườn hoa phía sau biệt thự.

Khác với khu biệt thự thường, vườn hoa nhỏ của biệt thự trong trang viên đều thông ra ngoài, để tiện hợp thành một thể với các cảnh quan khác.
Mưa trút như nước, tầm nhìn khó khăn, cô dựa vào nước mưa yểm hộ đi tới tòa chính.
Chuyện xảy ra đột ngột, cửa lầu chính được mở.

Ngôn Chân Chân cởi ra đôi giày đầy bùn đất, cẩn thận giấu phía sau bồn hoa cạnh cửa rồi mới rón ra rón rén đi vào.
Vợ chồng nhà họ Lăng và Lâm quản gia đều không ở đây, bên ngoài cũng không có người đi lại.
Ngôn Chân Chân thêm một trạng thái cho mình: "Động tác của tôi rất nhẹ, tiếng mưa rất lớn, không có ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi." Sau đó ngang nhiên nhón chân đi lên lầu.
Lúc này, cô như được uống Phúc Lạc Dược, dường như được âm thầm chỉ dẫn.
Bên trong cánh cửa truyền tới tiếng ho của Lăng lão tiên sinh: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia bị bệnh rồi." Nữ quản gia Elizabeth nói: "Lúc nãy gọi bác sĩ Mike qua đó."
Lăng lão tiên sinh dặn dò: "Cô đi xem sao, nếu như tình huống không ổn thì bảo họ nhanh chóng đưa đi bệnh viện, đừng làm chậm trễ bệnh tình."
"Vâng, giờ tôi đi ngay." Bước chân của nữ quản gia trở nên vội vàng.
Ngôn Chân Chân né vào một bên, dán chặt vào cánh cửa bên cạnh.

Nhưng mà, không biết là may mắn vô địch hay là ngực phẳng không có tôn nghiêm, tóm lại, nữ quản gia không phát hiện ra điều gì cả, nhanh chân đi xuống lầu rồi đi ra ngoài.
"Khụ khụ khụ." Trong phòng lại truyền ra tiếng ho kịch liệt.
Y tá dịu dàng an ủi ông, nhưng bởi vì là tiếng anh nên cô không nghe rõ.

Qua một lúc sau, dưới lầu lại có tiếng bước chân, Ngôn Chân Chân ló đầu ra nhìn một cái, phát hiện là Lăng tiên sinh.
Ông đi thẳng tới phòng Lăng lão tiên sinh, nói vài lời để cho y tá rời đi.
Lúc y tá rời khỏi còn cẩn thận đóng cửa lại, nhưng có lẽ là khóa bị móc lại, rõ ràng đã đóng lại nhưng sau khi thả tay ra lại hở ra một chút, vừa đủ một khe hở.
Ngôn Chân Chân không chút khách khí đi qua, áp tai nghe lén.
Lăng lão tiên sinh hỏi: "Tiểu Hằng sao rồi?"
"Đang hôn mê." Lăng tiên sinh nói ngắn gọn: "Giống như lần lúc còn nhỏ đó."
Lăng lão tiên sinh ho nhẹ, giọng nói vang hơn trước: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con cho rằng ba biết chứ." Giọng nói Lăng tiên sinh bình tĩnh: "Đây không phải ba cho tiểu Hằng sao?"
Cho cái gì? Ngôn Chân Chân không khỏi ngó qua khe hở.
Qua khe hở nhỏ, cô nhìn thấy trong tay Lăng tiên sinh cầm một chiếc đồng hồ quả quýt, "lạch cạch" mở ra.

Giống như các chiếc đồng hồ quả quýt cổ khác, mặt chính là mặt đồng hồ di chuyển, còn vỏ lại dán một tấm ảnh.
Dưới sức mạnh của may mắn, góc độ rất tốt, cô dùng đôi mắt 5.0 nhìn rõ nội dung bên trên.
Đó là bức ảnh của một pho tượng.
Trong tấm hình là một con quái vật nằm rạp, đầu như bạch tuộc, mặt có xúc tu, đằng sau có đôi cánh dài mà hẹp, đáng sợ mà quỷ dị.
"Mặc dù chỉ là một tấm ảnh, nhưng tiểu Hằng đã từng gặp Ngài, cho dù chỉ là hình ảnh cũng sẽ ảnh hưởng tới nó." Lăng tiên sinh để chiếc đồng hồ quả quýt sang một bên: "Ba, con người yếu đuối như thế nào chúng ta đều hiểu rõ," Thần chiếu cố "chỉ có thể một lần.

Giả sử tiểu Hằng vĩnh viễn không thể tỉnh lại thì chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Lăng lão tiên sinh cười nhạt, giọng nói quái dị: "Ha, thất bại trong gang tấc? Tiểu Nghiên không lanh lợi, nhưng con không chỉ có một đứa con trai, a Thành, con giống với ba, làm gì cũng thích giữ miếng."
Ngôn Chân Chân: "..."
Cô cư nhiên không biết có nên chê bai sự tồn tại của con riêng không.
"Ba sai rồi, nếu như tiểu Hằng đã thành công thì còn sẽ không để nó mạo hiểm nữa, mặc kệ có bao nhiêu phương án dự phòng thì lúc nào cũng có xác suất thất bại." Lăng tiên sinh bình tĩnh nhìn ba mình: "Ba không đợi nổi rồi."
"Không sai, ba không đợi nổi rồi." Lăng lão tiên sinh lạnh lùng nói: "Con thì làm được gì chứ?"
Lăng tiên sinh đột nhiên im lặng.
Lăng lão tiên sinh lại đột nhiên ho kịch liệt một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Chuyện đã như vậy, con chỉ có thể cùng ba chờ đợi một kết quả --- Hoặc là chờ đợi kỳ tích xuất hiện lần nữa, hoặc là..

ha ha ha."
Ngoài cửa, Ngôn Chân Chân nhắm mắt lại rồi im lặng rời đi.
* * *
Lăng Hằng đứng trong vườn hoa, ngơ ngác thất thần nhìn lùm cây còn cao hơn mình một cái đầu.
Trải qua vào lần ảo ảnh thay đổi, cậu cuối cùng cũng làm rõ được tình huống hiện tại: Người không thể tận mắt nhìn thấy thần, cách tiếp xúc duy nhất là trong mơ.
Nhưng không có nghĩa là trong mơ là an toàn.
Người cho dù chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết một con kiến, ý chí của thần cũng như vậy.

Cho dù chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng cũng có thể làm cho đại não quá tải, trực tiếp làm bại não.
May mắn là, cầu sinh là bản năng của tất cả các loài sinh vật.
Người có cơ chế tự bảo vệ mình.
Nhiều giấc mộng chồng lên nhau là cậu đang tự bảo vệ mình.
Nhưng mà, giống như thiết lập của tiểu thuyết huyền huyễn, sức mạnh tinh thần có hạn, càng dùng càng ít.
Cho nên lúc mới vào mộng thì cơ thể cậu vẫn còn tốt, có thể dùng vũ khí đối kháng, địa điểm cũng là đại lục quen thuộc.

Nhưng sau khi phản kháng thất bại, cậu rơi vào thế yếu, bị trói buộc dưới biển sâu, không thể tự do hoạt động, suýt chút nữa ngủ say vĩnh viễn.
Mặc dù sau này tỉnh lại nhưng giấc mộng đầu tiên đã bị tan vỡ, cách Ngài gần hơn một chút, mình yếu Ngài mạnh, mặc dù đã dùng sức bơi lên mặt nước nhưng vẫn bị sóng biển đánh bại.
Sau một lần thất bại nữa, cách Ngài gần hơn nữa, cách lý trí xa hơn là giấc mộng thứ ba, chính là hiện tại.
Cậu càng ngày càng yếu rồi, "bản thân" không còn là thiếu niên khỏe mạnh cường tráng nữa, mà là quay về thời kỳ cậu bé yếu đuối nhỏ bé, biến thành hình dạng lúc 7 tuổi.
Thực sự có thể thoát khỏi được sao?
Lăng Hằng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sương mù từ mặt biển dâng lên.
Cơn ác mộng lại lặp lại.
Ngài lập tức lại xuất hiện với gương mặt chân thực.
Cậu sắp mất đi lý trí rồi, rơi vào vực sâu điên cuồng.
* * *
"Tôi mệt quá, sau 10 giây ngủ luôn, đi vào giấc mộng của Lăng Hằng."
"Tôi mệt quá, sau 10 giây ngủ luôn, trong giấc mơ gặp phải Lăng Hằng."
"Tôi..

Đáng ghét!"
Liên tục vài lần đều thất bại, Ngôn Chân Chân tức tới nỗi đấm giường.

Cô đá chăn vài cái nhưng không chịu từ bỏ, chống đầu nghĩ ngợi.
Có lẽ may mắn vẫn còn chưa hết tác dụng, một suy nghĩ lướt qua đầu cô.
Không thể vào giấc mộng của Lăng Hằng, hay là bởi vì phương pháp sai? Thường ngày mọi người cũng không thể có cùng một giấc mơ được, cho nên chỉ đi ngủ, là không thể tìm ra mối quan hệ logic với Lăng Hằng được.
Cô cần phải đổi phương pháp.
Ngôn Chân lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại tự lẩm bẩm: "Tôi quá mệt rồi, sau 10 giây ngủ luôn, quay lại giấc mộng đặc biệt ở trường trung học phổ thông Xuân Hòa."
Cô đi vào giấc mộng của mình, không có gì sai cả.
Ngôn linh có tác dụng.
Cô nghiêng đầu rồi ngủ say.
Lúc khôi phục ý thức cô đã đứng trước cổng trường Xuân Hòa, giống như lúc đo nhưng bức tượng quả đồng không thấy nữa, chỉ còn lại một cánh cửa.
Ông hiệu trưởng không lừa cô, người có thể thông qua giấc mơ vượt qua thời gian và không gian.
Thế thì phải làm thế nào để vào được giấc mơ của Lăng Hằng?
"Sao cháu lại vào nữa rồi?" Sau lưng có người hỏi.
Ngôn Chân Chân quay người lại, thấy ông hiệu trưởng đứng ở phía sau, nhưng mà vẻ mặt không có gì là khó chịu cả, chỉ tràn đầy sự hứng thú.
Cô cẩn thận nói: "Tôi vẫn cứ nghĩ tới giấc mộng này rồi đột nhiên lại mơ thấy nó --- Ông có biết làm cách nào để đi vào giấc mộng của người khác không?"
"Giấc mộng của người khác?" Ông hiệu trưởng cười đầy vẻ sâu xa: "Cháu tìm đúng chỗ rồi."
Ông ngẩng đầu nhìn cánh cửa ánh sáng, chậm rãi nói: "Đây là nơi chi phối thời gian và không gian, là quá khứ, hiện tại và tương lai, là chìa khóa để đi tới bất kỳ đâu trong vũ trụ." .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui