Nếu như là ngày thường thì Ngôn Chân Chân nhất định sẽ ngồi nghe ông hiểu trưởng nói về thần của ông ấy.
Nhưng lúc này, đừng nói là thần thánh hay là ma quỷ, chỉ cần có thể giúp cô đạt được mục đích thì là gì cũng được.
"Cháu phải làm gì mới đi tới được?" Cô hỏi.
Ông hiệu trưởng giơ tay ra, một chiếc chìa khóa màu bạc xuất hiện giữa không trung, lơ lửng trước mặt cô.
Quanh chìa khóa là hoa văn thần bí, cổ kính mà kỳ dị.
"Chiếc chìa khóa này có thể mở ra cánh cửa này." Ông hiệu trưởng nói: "Nhưng mà, năng lực xuyên không không phải là người bình thường có được.
Dựa trên lý thuyết thì cháu có xác suất đi vào bất cứ một không gian nào, quá khứ, tương lai, phía bên kia của vũ trụ."
Ngôn Chân Chân cau mày: "Không thể giống lò sưởi trong tường, gọi một tiếng là đến nơi được sao?"
Ông hiệu trưởng nói: "Cháu có thể thử, nếu như đủ may mắn, nói không chừng cháu có thể đi tới nơi mà cháu muốn đi tới, còn có chết hay không, có thể quay lại hay không thì ông không thể đảm bảo với cháu được."
Ngôn Chân Chân không chút suy tư nói: "Có thể cho cháu mượn thử được không, cảm ơn."
"Cháu không sợ chết sao?" Ông hiệu trưởng chậm rãi nói: "Hoặc là, còn đáng sợ hơn là cái chết, cháu sẽ bị lạc trong vũ trụ."
"Cháu khá là may mắn, chắc sẽ không đen đủi như vậy đâu." Ngôn Chân Chân giơ tay ra: "Làm ơn cho cháu mượn đi."
Ông hiệu trưởng hơi nhúc tay.
Chiếc chìa khóa bạc rơi vào tay Ngôn Chân Chân.
Cô nắm thật chặt: "Cứ như vậy đi vào là được sao?"
"Đúng vậy."
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi vô cùng may mắn, đi qua cánh cửa này sẽ đến được giấc mộng hiện tại của Lăng Hằng."
Sau đó không cho mình bất cứ cơ hội do dự nào, chạy rồi xông vào bên trong.
Lúc thân hình cô xuyên qua cánh cửa đột nhiên xuất hiện vô số xúc tu màu đen to lớn nhớp nháp nhô ra từ bên trong rồi quấn quanh cánh cửa, dường như muốn tìm hiểu rõ ràng.
Ánh mắt của ông hiệu trưởng hơi thay đổi, nhưng vẫn không lùi bước.
Trong ánh sáng chói mắt, xúc tua không ngừng tiến gần tới ông, cảm giác tà ác lạnh lẽo áp dần về phía ông, cảm giác lạnh lẽo tới tận xương cốt, mạch máu như dòng nước mùa đông, dần dần đông lại.
Nỗi hoảng sợ như đám mây đen trong cơn mưa bão, đè nặng vào ông.
Nhưng mà, vào lúc xúc tu chuẩn bị chạm vào ông thì cánh cửa ánh sáng đóng lại, ánh sáng yếu dần.
Chìa khóa rơi ra từ trong cánh cửa ánh sáng, rơi vào tay ông.
Ảo ảnh biến mất rồi.
* * *
Lăng Hằng thở hổn hển trong phòng bếp, cảm giác không khí trong phổi bị cạn kiệt, gần như muốn nổ ra.
Sau khi cơ thể biến nhỏ, các bước đi của cậu trở nên khó khăn, cậu khó khăn dùng kiến thức hóa học đẩy lùi một đợt quái vật, nhưng lại bị cơ thể liên lụy, mệt muốn chết.
Thực sự không biết Conan làm thế nào để vượt qua hai mươi năm đó.
Không không, càng đáng để chê mai có lẽ là, trong thế giới tinh thần, cuộc đối kháng ý chí cư nhiên chân thực như vậy, hoàn toàn không được "ta là chúa tể" khoan dung chút nào.
Một mặt chứng minh rằng người so với thần mà nói, nhỏ bé như hạt cát.
Nước biển ngập vào trong phòng.
Trong không khí đầy ẩm ướt và mùi tanh thối.
Lăng Hằng lắc lắc thùng dầu trong tay, bên trong đã trống rỗng, lại lật lật túi đựng phân hóa học, chỉ còn một chút ít.
Nếu như thất bại lần nữa, có khi nào cậu sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong giấc mộng?
Có lẽ đây lại là một chuyện tốt.
Không có cậu "nối giáo cho giặc" thì cho dù ba và ông không nhận ra được điều sai trái thì sự phát triển của Lăng thị cũng không còn được thuận buồm xuôi gió như trước nữa.
Họ đã có được quá nhiều tiền bạc, địa vị quá cao, hưởng thụ cuộc sống không tốt ư, tại sao lại còn không biết mệt mỏi theo đuổi quyền thế mãi mãi?
Thần thánh không chết, người nên chết.
Chỉ là sự do dự trong phút chốc nhưng ánh sáng lại yếu đi nhiều.
Ở cửa sổ thủy tinh sát đất to lớn đột nhiên xuất hiện một chiếc xúc tu vô cùng to lớn, nhìn từ xa như cây cổ thụ hàng trăm năm, trơn trượt tà ác lại dẻo dai, bên trên có vô số giác mút, hút chặt vào bên ngoài kiến trúc.
"Đùng đoàng", dưới sức hút của xúc tu, cả căn biệt thự biến thành nhà đồ chơi, phát ra âm thanh thút thít yếu đuối.
Dịch thể kỳ dị đi kèm với nước mưa "tí tách tí tách" rơi xuống, phía cuối trời xa xuôi bị một tấm vải đen che mất, như là đôi cánh dơi to lớn che cả bầu trời.
Lăng Hằng nhắm chặt mắt lại, giấc mộng càng sâu thì càng chân thực, cũng gần tiến tới điên cuồng hơn.
Ngài sắp xuất hiện rồi sao?
Có phải là không còn bao lâu nữa thì cậu sẽ thực sự thấy Ngài?
Không được, không thể nhìn thẳng vào thần, sẽ phát điên.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ chân nhẹ tay dựa vào tường đi ra ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động.
"Rào rào", không biết cửa sổ ở đâu vỡ rồi, tiếng hát như có như không truyền vào, tiếng thì thầm vang ngay bên tai, là tiếng nói mê của ai?
Cậu bịt tai lại, cố gắng di chuyển cơ thể, dường như chỉ có như vậy mới có thể đối kháng ngoại địch xâm nhập.
Nhưng mà, đúng lúc này.
"Tùng tùng tùng", trên tầng truyền lại tiếng bước chân nhanh của ai đó.
Đồng thời bên tai truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Lăng Hằng? Cậu ở đâu?"
Lăng Hằng: [Ngơ ngác.
Jpg]
Chỉ một lúc ngơ ngác này, trên lầu ló ra một cái đầu, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt trắng tinh, ánh mắt thiện ý, đặc biệt có sức ảnh hưởng.
Nên miêu tả như thế nào đây? Giống như là Enma Ai phiên bản đời thực xuất hiện, yếu ớt lên tiếng: "Bị bóng đêm mê hoặc, đóng đen đáng thương.."
Kinh sợ nhiều hơn là kinh diễm.
Nhưng Ngôn Chân Chân cũng rất vô tội, cô cũng bị giật mình: "Lăng Hằng?"
Lăng Hằng phiên bản tí hon nghiêm mặt, không hề muốn thừa nhận.
Đáng tiếc, cậu phiên bản tí hon và phiên bản trưởng thành không khác nhau lắm, cùng lắm là từ dễ thương biến thành đẹp trai, ngũ quan gần như không có chút thay đổi nào cả.
Vì vậy Ngôn Chân Chân không cần cậu đáp, trực tiếp hiểu ý công kích: "Tại sao cậu biến thành Conan rồi?"
Lăng Hằng: "..."
"Dễ thương quá đi mất." Cô nhảy xuống khỏi cầu thang, cúi người trước mặt cậu, giơ tay véo mặt cậu.
Dùng sức véo.
Lăng Hằng: "Cậu đủ chưa thế."
"Cư nhiên giống như một đứa bẻ thiên sứ." Ngôn Chân Chân tấm tắc lấy làm kỳ, cảm giác lần đầu tiên thể nghiệm cụm từ "dễ thương như ngọc".
Lăng Hằng cố gắng đánh lạc hướng cô: "Sao cậu lại đến rồi, cậu có biết rất nguy hiểm không?"
"Đương nhiên tôi biết, không biết ông cậu cho cậu cái gì làm cậu ngất đi rồi." Ngôn Chân Chân không làm nền, trực tiếp nói ra nội tình của boss: "Tôi nghĩ rất nhiều cách mới tìm được cậu."
Lăng Hằng ngơ ngác, không thể tin nổi: "Ông tôi?"
Ngôn Chân Chân gật đậu: "Trong đồng hồ quả quýt có một tấm ảnh, là một pho tượng."
Nhắc nhở như vậy là đủ rồi.
Lăng Hằng hiểu ngay nguyên nhân hậu quả, mặt như tro cám ---- Cư nhiên là người thân của cậu, chuẩn bị cho cậu một "bất ngờ".
Món quà sinh nhật thật đặc biệt.
Sinh nhật 18 tuổi thật khó quên.
"Đừng ngây ngốc nữa." Ngôn Chân Chân lôi tay cậu lại: "Chúng ta mau rời khỏi đây."
Lăng Hằng lắc đầu: "Trừ phi Ngài chủ động rời khỏi, nếu không thì tôi không tỉnh lại được."
Ngôn Chân Chân nghĩ tới điều gì đó, mở lòng bàn tay ra, nhưng trong lòng bàn tay trống rỗng, không có gì cả.
Nhất thời cô mơ màng: "Sao lại không thấy rồi?"
"Cái gì không thấy rồi?" Cậu hỏi.
"Tôi nằm mơ tới Xuân Hòa, gặp phải hiệu trưởng, mượn ông ấy một chiếc chìa khóa đi tới đây." Ngôn Chân Chân lục túi áo: "Không thấy chìa khóa rồi."
Lăng Hằng cau mày: "Chìa khóa như thế nào?"
Ngôn Chân Chân miêu tả lại nó.
Cậu nghe rồi lắc đầu: "Có lẽ giấc mộng bình thường có thể dùng, nhưng giấc mộng của tôi có Ngài nên không có sức mạnh khác lại là một chuyện tốt."
"Thế bây giờ làm thế nào đây?" Ngôn Chân Chân buồn rầu.
"Không có cách nào cả, đợi Ngài rời khỏi." Lăng Hằng nhìn ra ngoài cửa, không biết có phải do có người đột nhập, tiếng thủy triều dường như dừng lại rồi.
Ngồi xổm quá lâu, hai chân tê dại, cậu đành ngồi trên cầu thang: "Tôi vốn dĩ cho rằng..
Nếu như cậu nói là do pho tượng thì không nên quá lâu, đợi Ngài hết hứng thú thì sẽ tự mình bỏ đi."
Ngôn Chân Chân nửa hiểu nửa không: "Thế giấc mộng này của cậu là sao vậy?"
Người thân lấy sinh mệnh của cậu ra đặt cược, cô lại không màng tất cả đến tìm cậu.
Chuyện đã như vậy thì không còn cần phải giấu cô nữa.
Lăng Hằng không muốn tiếp tục giấu diếm, im lặng một lúc rồi từ từ nói: "Nhớ chuyện của gia tộc Jones không? Nhà họ Lăng cũng như vậy."
Ngôn Chân Chân: →_→
"Logo của tập đoàn Lăng thị là tổ hợp của chữ W và M, cậu biết là ý gì không?" Lăng Hằng dò hỏi nhưng không muốn cô đáp: "Đại diện cho hai người thành lập ra nó, Lăng Uất và Lăng Mậu, nhưng hiện tại mọi người chỉ biết đến mỗi mình Lăng Mậu, bởi vì, Lăng Uất đã bị điên từ rất lâu rồi.
Cậu bình tĩnh trần thuật lại quá khứ của nhà họ Lăng, vén ra sự thực đằng sau tập đoàn quốc tế không ngừng mở rộng.
Thế kỉ 18, ngành hàng hải phát triển, quyền hàng hải Châu Âu được nhanh chóng mở rộng, các quốc gia phương Tây bị vàng của phương Đông thu hút, từ xa đi tới Trung Quốc, Quảng Châu trở thành bến cảnh tập trung người phương Tây.
Lăng Uất và Lăng Mậu là người Quảng Châu, trong nhà kinh doanh nhỏ, một lòng muốn con trai thi tú tài, làm rạng rỡ tỏ tổng, thoát khỏi thân phận thương nhân thấp kém.
Nhưng mà, hai anh em không có chút thiên phú gì về thi cử cả, anh cả Lăng Uất chìm đắm trong việc phiên dịch các tác phẩm phương Tây, em trai Lăng Mậu thì phát triển như cá được nước trong kinh doanh.
Sau nhiều lần thi không đỗ, hai anh em từ bỏ con đường khoa cử, lại muốn tìm cơ hội phát tài ngay.
Lăng Uất có quan hệ tốt với người nước ngoài, hai người có một cơ hội vượt biển.
Họ đi lên tàu của người phương Tây, rời khỏi quê hương thân thương, đi tới nước S, một thiên đường của đạo tặc, dân cờ bạc và những người mạo hiểm.
Lúc đó nước S dưới sự không chế của Tây Ban Nha và nước Anh, mâu thuẫn giữa người địa phương và dân di cư càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có sự kiện bạo lực máu me xảy ra.
Anh em nhà họ Lăng và người phương Tây quan hệ tốt, tham gia nhiều lần bạo lực đàn áp, cho đến một lần nào đó, Lăng Uất cùng đoàn đóng quân ở một đầm lầy.
Có người mật báo, dân địa phương ở đây âm thầm lên kế hoạch bạo lực, cho nên quân lính không ngang nhiên hành động mà là âm thầm đi tới nơi này.
Không có ai biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, mấy chục quân lính đi tới đầm lầy đều chết hết.
Trên mặt đất còn có hơn chục xác của dân địa phương, khắp nơi đều là đạn dược, cung tiến, máu và xác người.
Lăng Uất là người duy nhất sống sót, nhưng ông ấy bị điên rồi.
Lúc Lăng Mậu đón anh trai của mình về phát hiện trong tay ông ấy cầm một bức tượng đá đặc biệt.
Bên trên khắc một sinh vật kỳ dị, không giống hình người, có đôi cánh của dơi và xúc tu của bạch tuộc, chỉ cần nhìn một cái là cảm thấy vô cùng tà ác đáng sợ, liên tục mơ thấy ác mộng.
Điều này đương nhiên là vô cùng bất hạnh.
Nhưng mà, trong lúc Lăng Uất lên cơn điên thường câu được không không nói lời mê sảng, lại trở thành điều quan trọng để nhà họ Lăng quật khỏi.
Có lúc ông ấy nói ra những điều không thể tin nổi.
Nhỏ thì bao giờ mưa bão tới, thuyền nào có thể bình an tới bến, lớn tới biết trước những chuyện lớn sắp phát sinh.
Vốn dĩ Lăng Mậu là dân cờ bạc, có cơ hội như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ông ấy dùng thuốc chữa trị cho anh trai, làm cho ông thoát khỏi trạng thái điên cuồng, thỉnh thoảng có chút tỉnh táo.
Làm cho Lăng Uất nói ra bí mật mà không ai biết.
Sau này không qua bao lâu thì nhà họ Lăng giống như dân địa phương, bắt đầu tôn sùng giáo phái bí ẩn.
Nhưng không điên cuồng như dân địa phương, hai anh em họ tôn sùng tiền bạc hơn thần linh.
Họ cũng không nguyện ý cống hiến tất cả cho thần mà giảo hoạt tiến hành giao dịch với tùy tùng của thần, dùng số lượng lớn vật tế và bảo vệ tín đồ làm điều kiện, được sự bảo vệ của thần linh.
Từ đó về sau, nhà họ Lăng như được thần giúp, thuyền đi ra biển rất ít gặp mưa bão, vĩnh viễn đầy ắp mà về.
Kẻ địch muốn hạ gục nhà họ Lăng sẽ đột nhiên bị đột tử, không tìm ra được nguyên nhân.
Hết đời này đến đời khác, thế giới biến đổi không ngừng, nhà họ Lăng không ngừng tích lũy tài sản, từng bước tiến tới hôm nay.
Nhưng mà, giao hẹn không phải kiên cố không thể phá.
Nhà họ Lăng hiểu rõ giao dịch hai bên không hề bình đẳng, giả sử đối phương muốn hủy hiệp ức thì mình không thể nào phản khác được, thậm chí còn có khả năng bị phản thệ.
Người giao dịch với ma quỷ lẽ nào không biết đề phòng sao? Hơn nữa, sự tham lam của con người đã xác định rằng họ sẽ không bao giờ dừng tay.
Nhà họ Lăng đã sớm tìm ra đường lùi.
Thông qua việc tìm kiếm trong vô số sách cổ, từ truyền thuyết xa xưa của người già, họ cuối cùng cũng tìm ra biện pháp.
Tùy tùng của thần tôn sùng vị thần cổ xưa.
Nhà họ Lăng muốn vĩnh viễn giữ mãi sức mạnh như này thì bắt buộc phải trở thành đại diện của thần.
Ngài nằm sâu dưới đáy biển, chỉ khi nhóm sao đến đúng vị trí thì ngài mới thức tỉnh.
Con người nhỏ bé không thể nào tiếp xúc trực tiếp với thần, nhưng có thể nhận được sự chiếu cố của thần qua giấc mơ.
Mặc dù trong 100 người thì chỉ có 10 người có thể gặp được, lại có 9 người sẽ vĩnh viễn điên cuồng.
Nhưng chỉ cần có một người thành công thì sẽ buôn một lãi mười.
" Tôi chính là người thành công đó."Lăng Hằng nói.
.