Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Lương Đình Xuyên: “Điều hòa chạy đến 26 độ là được rồi.”

Thành Thực, lăn qua lăn lại: “22 độ! Em nóng em nóng!”

Lương Đình Xuyên: “Tâm yên tĩnh tự nhiên lạnh.”

Thành Thực, trèo lên lưng Lương Đình Xuyên, “Điều khiển đưa em!” Lăn vào lòng Lương Đình Xuyên, “Điều khiển đưa em!” Cưỡi ở trên đùi Lương Đình Xuyên, “Điều khiển đưa em!” Bàn tay đông nhào tây cướp (chẳng khác nào đông sờ tây sờ), “Điều khiển đưa em đưa em!” Cuối cùng thành công cướp được điều khiển từ xa, chỉnh đến 22 độ, thổi gió lạnh, thích ý cực kỳ.

Lương Đình Xuyên cố ý vô ý bị khiêu khích mắc câu, cười nhạt.

Thành Thực: “Ế?”

———– Nơi này hài hòa 500 chữ ————

Ngày thứ hai, Thành Thực: “Đình Đình, em chảy nước mũi rồi.”

Lương Đình Xuyên: “Đáng đời.”

Thành Thực: “Em đau đầu.”

Lương Đình Xuyên: “Tự tìm.”

Thành Thực: “Ô ô... Khó chịu muốn chết.”

Lương Đình Xuyên: “Sao còn không chết đi?”

Thành Thực biểu thị xong sâu sắc an ủi cũng khảo sát xong địa hình, lên xe Lương Đình Xuyên chuẩn bị trở lại, xe còn chưa đi ra khu biệt thự, Thành Thực nói: “Em muốn đi tiểu.”

Lương Đình Xuyên liếc xéo, “Về nhà đi.”

Á? Đây là vùng ngoại thành đó! “Về nhà còn nửa tiếng nữa! Em mót!” Thành Thực vặn tới vặn lui, giống như lập tức muốn tiểu ra quần.

Lương Đình Xuyên không thể làm gì khác hơn là dừng xe, Thành Thực nhảy xuống, rẽ mấy đống biệt thự cũng không thấy cái bóng WC, căm tức hùng hùng hổ hổ nói: “Con bà nó, không nhầm chứ! Một chỗ lớn như vậy cũng không tìm thấy nhà vệ sinh, là tên nào thiết kế kiến trúc ở đây vậy?”

Đống biệt thự này vừa hoàn công, nghiệp chủ còn chưa vào ở, hoang vu đến ngay cả một người để hỏi cũng không thấy, Thành Thực gấp đến độ giơ chân, mắt thoáng nhìn thấy có một tầng lầu tạo hình không giống với đống biệt thự khác, bờ tường bên lầu có một cái ao nhỏ róc rách, trong ao có một con thuồng luồng màu vàng nằm há mồm, Thành Thực ba bước thành hai bước nhảy tới, đối mặt với bức tường ung dung kéo khóa quần, chân trái giẫm rìa ao, chân phải y như chó hoang giẫm lên lưng thuồng luồng, thả nước ngay vào trong miệng thuồng luồng, một bên thả một bên hắc hắc cười ngây ngô. Thả xong một thân dễ dàng, kéo khóa xoay người, cả kinh thiếu chút nữa rớt xuống ao. Cách cậu 3m có một người đàn ông Âu phục giày da, há miệng hình dạng si ngốc.

Thành Thực xẹt một chút nhảy xuống muốn chuồn đi.

Người nọ hồi thần, làm một tư thế ngăn người, khóe miệng co giật vài cái, “Anh bạn nhỏ, đi tiểu ở đây sẽ bị phạt tiền đấy.”

Thành Thực phát điên: “Ai là anh bạn nhỏ? Anh là đồ biến thái nhìn lén ông đây đi tiểu! Xem tinh tinh con khỉ còn phải trả phí tham quan, ông đây miễn phí cho anh xem cậu em còn chưa nói gì!”

Người nọ vẻ mặt nhẫn nhịn biểu tình muốn ăn đòn, “Tôi cái gì cũng không thấy, cậu quay lưng về phía tôi...”

“Đệt!” Thành Thực nhảy xa 3m, “Anh cái gì cũng không thấy cư nhiên còn dám nói xấu tôi đi tiểu bậy.”

“Cậu...”

Con khỉ nào đó có tật giật mình kêu gào: “Cậu cái gì cậu! Còn dong dài tôi gọi bảo vệ đấy!”

“Cậu còn dám gọi bảo vệ? Bảo vệ đều là người của tôi.” Người nọ không thể tin nổi.

Thành Thực co rụt cổ, con mắt nháy nháy, phô trương thanh thế kêu lên: “Có cái gì không dám? Nói như vậy anh là tổ trưởng tổ bảo vệ hả? Làm việc vui vẻ chứ? Dám phạt tiền tôi? Nói cho anh! Ba tôi là ông tổng ở đây! Anh đòi tiền liền đòi ba tôi đi!”

Người nọ vẻ mặt ngạc nhiên, “Ông tổng ở đây?”

“Đúng vậy đúng vậy, sợ rồi sao?” Thành Thực nhân lúc suy nghĩ của người này còn chưa rẽ sang chỗ khác, một bên chạy chậm một bên nhắc: “Lúc anh đòi tiền ba tôi phải nói rõ ràng, ba tôi có ba đứa con trai, anh cả tôi kêu Vương Đại Cẩu anh hai là Vương Nhị Cẩu tôi là Vương Tiểu Cẩu... Cạc cạc dát... Anh gặp ba tôi cứ nói tiểu cẩu đi tiểu ở ven đường... Cạc cạc dát...”Thanh âm từ từ đi xa, chỉ còn người kia đứng tại chỗ cũ, dở khóc dở cười.

Thành Thực lủi lên xe Lương Đình Xuyên, y như bị người truy sát kêu to: “Lái xe mau lái xe!”

Lương Đình Xuyên nhìn quen trò tinh quái của cậu, chậm rì rì khởi động xe, Thành Thực hô to: “Mau mau nhanh! Có người bắt em!”

“À.” Lương Đình Xuyên đáp lại một tiếng, lái xe ra ngoài đống biệt thư, nghĩ thầm: thằng nhóc này tự giải trí tự cười đùa trái lại rất vui vẻ.

Mạch Đào đi bộ đến sân sau bệnh viện, thấy Hoàng Cửu Cửu đang ngồi trên cỏ chơi với một cô bé 3 4 tuổi, cô bé thiếu hai cái răng cửa, nói chuyện lọt gió, “Ông xã, phao phao chưa phân sao một mực khốc? (em bé vì sao một mực khóc?) ”

Hoàng Cửu Cửu đưa qua một cái núm vú cao su, “Em bé đói bụng.”

Cô bé nhận lấy núm vú cao su nhét vào trong miệng búp bê vải trong lòng, đung đưa đung đưa. Hoàng Cửu Cửu nghiêm trang ngồi ở một bên, Mạch Đào ngồi xổm phía sau bụi cây cười đến bộ não thiếu dưỡng khí, muốn không khiến người chú ý cũng khó. Cô bé cực kỳ nhập vai, chỉ vào chỗ bụi cây kia, “Ông xã, ở đó có người.”

Hoàng Cửu Cửu thấy Mạch Đào, nhất thời chân tay luống cuống nhảy dựng lên, Mạch Đào thẳng thắn cũng không tránh, từ phía sau bụi cây chui qua, cong lưng cười đến ai u ai u, “Bác sĩ Hoàng, cậu cậu... Ha ha... Ha hả...”

Cô bé thấy Mạch đại sói xám liền thấy sợ, ôm chân Hoàng Cửu Cửu trốn phía sau anh.

Hoàng Cửu Cửu thẹn quá thành giận, lại nói không nên lời, Mạch Đào lôi kéo cô bé kia, tận lực cười hòa ái một chút, “Cô bé xinh đẹp, chú cùng chơi với hai người nhé...”

Cô bé “Oa” Một chút khóc lên, la hét: “Mẹ ơi... Mẹ ơi...”

Hoàng Cửu Cửu đẩy ra Mạch Đào, cả giận nói: “Anh làm gì thế!” Mạch Đào cười đến không còn hơi sức, bị anh đẩy ngã nằm trên cỏ, cười còn chưa đủ. Hoàng Cửu Cửu ôm cô bé dỗ dành: “Đừng sợ, chú này không có ác ý, tuy rằng anh ta lớn lên giống người xấu cũng chuyên môn làm chuyện xấu, kỳ thực anh ta cũng là người xấu, thế nhưng... Ách... Ách, anh ta thật đáng sợ...” Hoàng Cửu Cửu ôm lấy cô bé nhanh chân bỏ chạy.

Đường Ngữ đến trường tìm ít công cụ, giữa đường gặp gỡ Hướng Hải, cười dâm hỏi: “Cùng lông vàng phát triển đến giai đoạn gì rồi?”

Hướng Hải: “Anh càng ngày càng giống Nguyệt Thăng.”

“Bớt sàm ngôn đi!” Đường Ngữ một chiêu bát quái du long chưởng đánh lên đầu Hướng Hải, “Cả ngày cùng cậu ta cô nam quả nam đích, từng xảy ra gian tình gì? Thành thật khai ra!”

Hướng Hải vẻ mặt cầu xin, “Sư huynh, anh tha em đi, em chỉ đi ăn cơm với anh ấy...”

“Chỉ ăn thôi?” Đường Ngữ vạn phần thất vọng.

“Ừm, như vậy cũng rất tốt.”

Đường Ngữ thở dài, lời nói thấm thía, “Hai ngày nữa hai đứa sẽ ngừng vẽ vật thực, đến lúc đó em và Thành Thực sẽ cùng bọn anh ở trong công trường ăn cơm hộp, em cũng không có lý do gì đi ăn cùng cậu ta nữa.”

Hướng Hải buồn bã, hỏi: “Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”

Đường Ngữ hai mắt thả ra tia sáng, “Hai con đường.”

Hướng Hải vểnh tai.

“Chuốc ít thuốc cho cậu ta rồi mê gian.”

Hướng Hải một đầu hắc tuyến, “Con đường khác thì sao?”

“Trói tay chân cậu ta cưỡng gian.”

Hướng Hải bình tĩnh xoay người, “Em nhớ ra rồi, giấy vẽ dùng hết phải đi mua.”

“Em thử trước đi, hôm nay thử con đường thứ nhất ngày mai thử con đường thứ hai...” Đường Ngữ nhảy dựng lên níu chặt Hướng Hải, dáng dấp chỉ e thiên hạ không loạn kia khiến người ta rất có xung động muốn đấm cho một trận.

Điện thoại di động của Hướng Hải vang lên, cậu lấy điện thoại ra, Đường Ngữ duỗi cổ, thấy mặt trên hiển thị “Nguyên Khải “.

“Đệt! Thằng nhóc này ghê nha! Còn nhắn tin đưa tình!” Đường Ngữ đoạt lấy di động, hăng hái bừng bừng, “Để anh xem cậu ta nói gì...”

“Anh, anh... Tin nhắn của người khác có cái gì mà xem...” Hướng Hải khẩn trương cướp về.

Đường Ngữ đột nhiên biến thành võ lâm cao thủ, một chiêu Như Lai ngàn tay đoạt lại vui cười nói: “Đừng xấu hổ, anh xem lông vàng kia nói không chừng cũng có ý với cậu, nếu không lấy tính tình thanh cao của cậu ta sao lại bằng lòng đơn độc ăn cơm với em?”

Tên ngốc trung thực gấp đến độ cả đầu mồ hôi, đông nhào tây cướp, bất đắc dĩ Đường Ngữ xuất chiêu cá chạch vẫy đuôi, võ nghệ cao cường, tăng tăng tăng nhảy lên cửa tầng điêu khắc, mặt dày mày dạn cười nói: “Đừng kéo ống quần của anh, hắc hắc... Đừng gấp, sư huynh biết em rất thích cậu ta, để anh xem hai người đã phát triển đến giai đoạn gì rồi, đừng kéo đừng kéo quần anh sắp ngã xuống rồi, anh lập tức đọc cho em — ‘Tôi ở phía sau cậu.’ ”

... Một mảnh tĩnh mịch.

Đường Ngữ và Hướng Hải chậm rãi quay đầu, Nguyên Khải đứng ở chỗ cách đó 5m, cầm di động trong tay, mặt không biểu cảm, “Các cậu hình như chơi rất vui.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui