Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Thành Thực: “Em muốn mua máy ảnh Canon S5!”

Lương Đình Xuyên: “Mua đi.”

Thành Thực, thương cảm hề hề: “Tiền tiêu tháng này mẹ em cho em tiêu hết rồi.”

Lương Đình Xuyên: “Chúc mừng.”

Thành Thực, hai mắt phóng ra tia sáng chờ mong, “Đình Đình ~~ ”

Lương Đình Xuyên, nhìn như không thấy, trái lại vòng vo nói: “Ừ, tháng trước không biết là mua di động Nokia N95 cho ai, chưa được hai ngày liền bị mất cắp.”

Thành Thực: “...”

Hai ngày sau, Lương Đình Xuyên: “Em lấy tiền đâu mua máy ảnh?”

Thành Thực: “Em đem máy vi tính bán vào chợ đồ cũ!”

Lương Đình Xuyên: “...”

Một tháng sau, đồng dạng đối thoại, Lương Đình Xuyên: “Em lấy tiền đâu mua ipod MP4?”

Thành Thực: “Em bán máy ảnh S5 đi rồi ~ ”

Lại một tháng sau, trong nhà xuất hiện một ổ cứng di động, Lương Đình Xuyên: “MP4 của em đâu?”

Thành Thực: “Bán đi rồi.”

Lại một tháng sau nữa, trong nhà xuất hiện một bộ dẫn động bốn bánh, một tháng tiếp nữa xuất hiện một bộ DVD One Piece, lại một tháng nữa nữa xuất hiện một cái tai nghe, một tháng tiếp nữa nữa, Thành Thực, tay cầm một quyển truyện tranh, y như nhặt được của hời vui rạo rực: “Đình Đình anh xem này, em dùng tai nghe kia đổi truyện tranh với Đường Ngữ!”

Lương Đình Xuyên, nghẹn ba giây, “Chúc mừng.” (Vũ: từ máy vi tính đổi thành truyện tranh, chẹp chẹp!!!)

================================

Lương Đình Xuyên ngâm nga điệu hát dân gian, đem sữa hâm nóng cho Đô Đô đói bụng một đêm uống, vui vẻ hớn hở kêu: “Đô Đô ~ Đô Đô ~ Đô Đô ~ ”

Đô Đô liếm sữa, không rảnh đi phản ứng Lương Đình Xuyên ngày hôm nay tâm tình tốt đến bất thường.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lương Đình Xuyên nhận, “Alo” một tiếng, người ở đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc, Lương Đình Xuyên trong bụng cười đến rút gân, tâm nói thằng nhóc này bắt đầu đùa giỡn đa dạng.

Quả nhiên, Vạn Triết mở miệng nói: “Ngài Lương, em là Điền Vạn Triết.”

Lương Đình Xuyên: “Ừ, chào cậu, có chuyện gì không?”

“Cái kia, tối hôm qua Thành Thực với Đường Ngữ đến nhà em đánh bài, muộn quá, liền, liền ở lại nhà em ngủ... Vậy nên không về.”

Lương Đình Xuyên không để ý: “À, như vậy, tôi hiện tại đến đón cậu ấy về.”

Vạn Triết khẩn trương trừng mắt Thành Thực, Thành Thực liều mạng lắc đầu, Vạn Triết hít sâu một hơi, tận lực khiến thanh âm của mình tự nhiên chút, “Không cần, ngày hôm nay bọn em đến công trường vẽ tranh tường, sau đó buổi trưa sẽ đến nhà thầy Thôi ăn cơm.”

“Ồ? Thầy Thôi của các cậu vừa rồi còn gọi điện thoại bàn chuyện cổ phiếu với tôi, sao không thấy nhắc tới?”

“A? Ha ha, đó có thể là ngày mai, em nhớ lầm...” Vạn Triết mồ hôi lạnh ứa ra.

Lương Đình Xuyên lấy chìa khóa lên xe, cười nói: “Được rồi, tôi tới đón cậu ấy.” Tâm nói ngu ngốc kia từ tối hôm qua chưa ăn gì, dạ dày mà đau lên liền khó hầu hạ.

Vạn Triết dập điện thoại, xót xa nói: “Anh đã tận lực, anh ấy sắp tới đây.”

Thành Thực nghe vậy “Ưm” một tiếng, nước mắt lại chảy ra. Mẹ của con ơi! Trên người còn có dấu hôn, thế nào cũng lừa không nổi!

Vạn Triết cũng chân tay luống cuống, miệng không ngăn cản khuyên nhủ: “Em một thằng đàn ông, tình một đêm cũng không phải chuyện ghê gớm gì, đợi lát nữa anh ấy tới em liền lẽ thẳng khí hùng nói, này có cái gì? Anh xem Đường Ngữ, người ta...”

“Ít nói đi!” Thành Thực cắt đoạn, run giọng nói: “Nếu anh ở bên ngoài làm loạn, chị dâu sẽ thế nào?”

Vạn Triết sắc mặt trắng nhợt, cô ấy sẽ thế nào? Cô ấy sẽ chẳng thế nào hết, anh sẽ chết rất khó coi.

Vạn Triết thở dài, Thành Thực tiếp tục khóc. Thẳng đến Lương Đình Xuyên đến gõ cửa, trong phòng hai người như chim sợ cành cong, y như yêu đương vụng trộm là hai bọn họ vậy, Thành Thực kinh hoảng: “Làm, làm sao bây giờ?”

Vạn Triết: “Này, này anh cũng không quản được.”

Thành Thực: “Anh không thể đi!”

Vạn Triết: “Em đừng sợ! Anh đi tìm Đường Ngữ đến hỗ trợ!”

Thành Thực: “Đường Ngữ đến có thể hỗ trợ cái gì?”

Vạn Triết: “Chí ít anh ấy đánh em bọn anh còn có thể hợp lực chế phục anh ấy!”

Thành Thực ô ô: “Anh ấy chịu đánh em thì tốt rồi, ô — ”

Lương Đình Xuyên: “Mở cửa! Có chuyện gì vậy?”

Vạn Triết kiên trì mở cửa, gượng cười, “Ngài Lương, ha hả, hai người từ từ trò chuyện, cái kia, Thành Thực uống chút rượu, ngày hôm nay không quá thoải mái, không cần đến công trường, em, em đi trước.”

Thành Thực: ưm! Anh gạt em! Đừng ném em một mình cho anh ấy!

Lương Đình Xuyên cười rất có phong độ, “Được, đi đi, nếu thầy Thôi hỏi, nhớ xin phép giùm Thành Thực nhà chúng tôi.”

Vạn Triết đi vài bước, quay đầu lại ai oán nói: “Ngài Lương, đồ đạc trong phòng cứ việc đập, chỉ là bức tranh sơn dầu đặt trước cửa sổ, ặc, phải tham gia triển lãm, xin đừng quẳng nó.”

Lương Đình Xuyên gật đầu, vẫn duy trì mỉm cười. Vạn Triết hàm răng run rẩy, “Cái kia, anh nếu thực sự muốn đập, vậy, vậy cứ đập đi...”

Lương Đình Xuyên khép cửa, đối diện một trận với Thành Thực, mở miệng trước nói: “Về nhà đi, nhanh lên một chút, cháo còn đang hầm trên bếp.”

Thành Thực nhào tới ôm lấy anh, “Đình Xuyên em yêu anh!”

“Biết biết.”

“Anh không biết anh không biết! Em yêu anh nhiều hơn anh biết rất nhiều rất nhiều!” Khóc đến bi thương.

Lương Đình Xuyên cắn môi, khó khăn lắm mới nhịn cười đến loạn run được.

Thành Thực buông ra chút, vuốt khuôn mặt Lương Đình Xuyên, y như lập tức sẽ mất đi vậy, bảo bối hết nhìn lại ngắm, “Đình Xuyên, em thực sự rất yêu anh, anh phải tin em!”

“Tin tin.”

Thành Thực lại ôm chặt anh, nức nở nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ yêu mình anh!”

Lương Đình Xuyên đem khuôn mặt nghiêng đi, tách ra đường nhìn của Thành Thực, nhếch môi không tiếng động cười to một trận, sau đó khuôn mặt nghiêm túc lên giả thâm trầm, “Biết biết...”

Vạn Triết và Đường Ngữ đều khuôn mặt bình tĩnh, yên lặng không nói gì.

Hồng An Đông lái xe lướt qua chỗ bức tranh tường, vẫn nhịn không được, đi xuống hỏi: “Thành Thực ngày hôm nay không tới sao?”

Đường Ngữ bỏ lại súng phun sơn, khí thế hừng hực bước tới, Vạn Triết kéo cậu khuyên nhủ: “Đường Ngữ, bình tĩnh một chút.”

Hồng An Đông cảm thấy bầu không khí hít thở không thông, nghi hoặc nói: “Thành Thực làm sao vậy?”

Vạn Triết cũng không thể nhịn được nữa, một phát túm áo Hồng An Đông xốc lên cả giận nói: “Anh còn giả ngốc gì nữa! Anh cho là có tiền thì rất giỏi hả!”

Đường Ngữ móc ra mã tấu Thụy Sĩ (Vũ: cái này ở đâu ra vậy?), “Vạn Triết, không cần dong dài với người như vậy! Tôi thấy cho anh ta hai đao luôn đi.”

Hồng An Đông: tôi trêu ai chọc ai chứ?

Vạn Triết liếc xéo Đường Ngữ, “Ở đây á? Cậu muốn ngồi tù chắc?” Hồng An Đông thần kinh khẩn trương buông lỏng xuống, chỉ nghe Vạn Triết nói: “Chúng ta tìm một nơi không người cho anh ta thêm vài đao.”

Hồng An Đông phát điên, đẩy ra Vạn Triết, nổi trận lôi đình: “Tôi không phải hỏi Thành Thực thế nào một chút thôi sao? Các cậu có bệnh à?”

Vạn Triết cười nhạt, “Cậu ấy còn có thể thế nào, để Lương Đình Xuyên biết cậu ta tối hôm qua qua đêm với anh bọn họ tám phần mười là chia tay, cái này anh vui rồi chứ?”

Đường Ngữ oán hận nói: “Anh biết Thành Thực có bao nhiêu thích tên khiết phích kia không? (Lương Đình Xuyên: hắt xì!) bọn họ mà chia tay Thành Thực khẳng định chịu không nổi! Anh người này sao một chút tự giác cũng không có? Chơi cũng phải tìm đúng người mà chơi chứ!”

Hồng An Đông: “...”

Đường Ngữ cầm đao tới gần: “Loại người tự cho là đúng như anh không cho anh chút giáo huấn anh sẽ không nhớ kỹ!” (kính nhờ, mi còn không biết xấu hổ nói người khác?)

Hồng An Đông không cố kỵ thân phận ông tổng nữa, bi phẫn rống to: “Tôi không biết hai tên nhóc các cậu phát bệnh tâm thần gì! Tối hôm qua cơm nước xong tôi đã đem Thành Thực giao cho họ Lương kia rồi mà!”

Đường Ngữ và Vạn Triết mắt to trừng đôi mắt nhỏ: gì?!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui