Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Thành Thực: “Ô ô, em vừa bị ngã ở cửa thang máy.”

Lương Đình Xuyên: “Đáng đời.”

Thành Thực: “Ô ô, đầu gối tím rồi...”

Lương Đình Xuyên, rót một tách cà phê, ngã vào sô pha bắt đầu xem báo: “Chúc mừng.”

Thành Thực: “Đồ trên tay đều rớt xuống đất, ô ô... Bài tập nghệ thuật gốm của em vỡ rồi...”

Lương Đình Xuyên, tiếp tục xem báo, mí mắt cũng không nâng, “Ừm, toái toái bình an.”

Thành Thực: “Em không nên chỉ dùng tay trái ôm bài tập... Ô ô ô ô ô...”

Lương Đình Xuyên, ngữ điệu bằng phẳng, thờ ơ: “Vậy tay phải của em đang lấy sữa chua hả?”

Thành Thực: “Không, tay phải cầm máy tính xách tay của anh.”

Lương Đình Xuyên, câm nín ba giây, đứng lên, sát khí bức người đi về phía trước.

Thành Thực: “A a a a a — có thể sửa mà ô ô ô ô... Anh xem anh xem anh xem đầu gối em tím hết rồi... A a, anh thích em hay thích máy tính ô ô ô ô...”

================================

Lương Đình Xuyên tắm rửa xong, đứng ở trước giường, một trận trầm mặc.

Yêu nghiệt ghé vào chồng sách, đang cầm truyện tranh xem vui vẻ, Đô Đô cuộn ở trong khuỷu tay cậu, ngủ say sưa, cái bụng tròn trịa nằm sấp xuống.

Lương Đình Xuyên vén ra giường cố sức hất lên, đem một người một mèo cộng thêm đống truyện tranh đầy người đều hất xuống giường.

“A — ” “Meo meo — “Rầm đông ầm uỳnh uỳnh lang cách cách lạp...”Ai u ~ ” “Méo ~ ”

Thành Thực xoa cái mông từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, trèo lên giường, tủi thân nói: “Làm gì nha...”

Đô Đô cong lưng, “Meo...”

Lương Đình Xuyên chỉa chỉa truyện tranh dưới giường, “Nhiều rác như vậy để trên giường bẩn muốn chết, dọn dẹp cho anh, nếu không anh cho một mồi lửa thiêu sạch.”

“Ưm...” Thành Thực đáp lời, y như Đô Đô cuộn vào trong khuỷu tay Lương Đình Xuyên.

“Meo...” Đô Đô bước chân mèo tới gần, ta cũng tới ~

Lương Đình Xuyên xách Đô Đô, “Ừm, hôm nay mày không tắm, cút đi.” Ném xuống giường, “Đến sô pha ngủ, sáng mai tao mà thấy mày ở trên giường, mày có thể lang thang lần nữa.”

“Hắc hắc hắc hắc...” Thành Thực phát sinh kiểu cười quái dị về phía meo meo, dùng sức chui vào trong lòng Lương Đình Xuyên. ( ngu ngốc, mi tranh cái gì sủng với một con mèo?)

Mạch Đào nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, chưa phát giác ra có chút nôn nóng. Anh cảm thấy trò chơi lần này chơi đến phát hỏa rồi, vốn liệu định Hoàng Cửu Cửu cũng là một lãng tử, sao có thật tình gì chứ? Hai người vui vẻ một hồi mà thôi, ai ngờ thằng nhóc kia gần đây dáng dấp càng ngày càng nghiêm túc, khiến người ta luôn cảm thấy khó chịu trong lòng. Trước đây một câu “Tôi yêu cậu” tùy tiện y như “Tôi muốn ăn”, hiện tại sao lại chột dạ như thế?

Mạch Đào hai ba ngụm hút hết một điếu thuốc, lại châm một điếu, hẳn là lúc mỗi người đi một ngả rồi, dây dưa thêm cũng không có gì hay.

Hoàng Cửu Cửu ở trong phòng tắm, nước mắt rốt cục nhịn không được. Trước đây không phải không có người đồng tâm với anh, từng có bao nhiêu người thật tình yêu anh, một câu “em yêu anh”, anh có thể nhận ra lời này là thật lòng hay giả dối, nếu là giả dối thì tốt, còn nếu là thật lòng, anh sẽ đáp lại một cậu: “Ừ, tôi cũng yêu em.” Ngày thứ hai lập tức bỏ trốn mất dạng, cắt đến không còn một mảnh. Thực sự là báo ứng, hôm nay anh chân thành nói yêu với người kia, nhưng đổi lấy một hồi trò chơi.

Anh không tin giữa hai người đàn ông có tình yêu gì, vốn dự định độc thân cả đời, vốn dự định cả đời ai cũng không yêu, vốn dự định chơi đùa với Mạch Đào... Hoàng Cửu Cửu nghĩ muốn quyết tuyệt, hiện tại liền lao ra ngoài kêu con rùa kia xéo đi! Thế nhưng anh luyến tiếc cuộc sống phong phú có người gắn bó ấm ấp như vậy.

Nói không yêu sẽ không yêu, đó còn gọi là yêu sao?

Quên đi, hạnh phúc ngắn ngủi, có thể thêm một giây cũng tốt.

Hít thuốc phiện hẳn cũng như vậy nhỉ? Không chịu dao sắc chặt đay rối, kết quả càng lún càng sâu, sau khi tách ra, phải dùng bao nhiêu cảm tình đi giải độc?

Mạch Đào giả vờ không thấy viền mắt hồng hồng của Hoàng Cửu Cửu, nói: “Ngủ một giấc sáng mai sẽ không đau đầu nữa.” Sau đó tắt đèn đầu giường, xoay người ngủ, trong lòng càng phiền.

Hoàng Cửu Cửu ngồi ở đầu giường, sờ soạng mở máy sấy tóc, vù vù thổi tóc.

Mạch Đào ngửi thấy mùi sữa tắm thanh sạch trên người đối phương, làn gió ấm áp bí mật mang theo hơi nước ám muội, không ngừng gây rối dục vọng của anh, Mạch Đào nhịn không được, đứng lên ôm cổ Hoàng Cửu Cửu, kéo máy sấy tóc ném qua một bên, không rên một tiếng hôn không ngừng.

Không nên yêu nữa, có thể ngay từ đầu đã sai rồi, ngay từ đầu không nên chơi nghiên túc như thế. Lần này hai người đều hiểu lòng không nói, Mạch Đào thô bạo xoa bóp đối phương, rõ ràng là đang tiết dục, anh oán hận nghĩ: một lần cuối cùng, qua ngày hôm nay ngày mai liền vĩnh biệt! Cầm thú thì cầm thú đi, một lần cuối cùng thế nào cũng phải ăn no!

Hoàng Cửu Cửu cắn chặt môi dưới, kiên trì không cho mình lại khóc ra. Sắc mặt và vành mắt đỏ của mình vừa rồi đã đem tư luyến trái tim đều bại lộ ra, lúc này hai người có bao nhiêu xấu hổ?

Mạch Đào không biết mình đang phẫn nộ cái gì, có thể là phẫn nộ bác sĩ ngu ngốc này sao không ngả bài như bình thường, đột nhiên đến một chút như thế, quấy rối lòng anh! Mạch Đào cậy mạnh, nói với mình: một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Lúc này làm high một chút! Thẳng đến khoái cảm đột nhiên từ hạ thân bạo tạc ra, Mạch Đào mồ hôi như mưa, nặng nề thở dốc, cùng Hoàng Cửu Cửu yên lặng giằng co, sau một lát, Mạch Đào nâng tay xoa xoa mái tóc mềm của Hoàng Cửu Cửu, tâm lại mềm xuống: mẹ X, cái gì một lần cuối cùng? Ngu ngốc này còn chưa xé rách da mặt với mình, có thể kéo bao lâu liền kéo bấy lâu đi!

Bóng tối luôn có thể giấu diếm rất nhiều xấu hổ, Hoàng Cửu Cửu lấy lòng hôn hôn vai Mạch Đào, cảm thấy mình y như chó con vẫy đuôi mừng chủ. Lần đầu tiên có một loại nguyện vọng nắm chặt cường liệt như vậy, người mình yêu rõ ràng ở bên người, nhưng trái tim lại cao không thể với.

Mạch Đào cúi người ôm chặt Hoàng Cửu Cửu, ngậm môi đối phương liếm liếm, không rõ vì sao anh biết mình tham luyến đối phương, đoạn cảm tình mơ mơ hồ hồ này rốt cuộc là cái gì? Anh phân không rõ ràng lắm, cũng không muốn phân rõ.

————————-

3 người ngồi ở McDonald trong siêu thị, mẹ Nguyên Khải vạn phần hổ thẹn liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, dì không phải muốn đánh cháu, đều do thằng nhóc chết tiệt này cứ trốn.”

Nguyên Khải mắt trợn trắng, ai trốn? Rốt cuộc vẫn không hé răng.

Mẹ Nguyên hỏi tên Hướng Hải một chút, Hướng Hải cười đến hàm hậu, thí điên thí điên vui vẻ nói cho nhạc mẫu đại nhân cháu là Bùi Hướng Hải, là nghiên cứu sinh của đại học mỹ thuật tạo hình XX.

Mẹ Nguyên kinh hỉ: “Dì là giảng viên khoa hóa học của trường đó.”

Hướng Hải gật đầu không ngừng, “Dì, cháu nghe anh Nguyên Khải nói rồi, ha hả...”

Mẹ Nguyên có chút buồn bã, “Ai, có thể tốt nghiệp thật tốt, đâu giống thằng nhóc này, trường học tốt như thế, đều thi vào rồi... Thực sự là đáng tiếc...”

Nguyên Khải kỳ quái: “Có cái gì đáng tiếc, thiết.”

Mẹ Nguyên sắc mặt nghiêm túc, Hướng Hải vội vàng vụng trộm nhẹ nhàng đá Nguyên Khải một chút, Nguyên Khải không nói, liếc mắt Hướng Hải, tâm nói: được lắm, xem anh trở lại giết chết em!

Mẹ Nguyên thấy hai người mắt đi mày lại, vờ như không thấy, bà cũng không phải không biết tính hướng của con trai, từ lúc Hướng Hải chạy tới ôm Nguyên Khải liền không tự giác rét lạnh, nhưng là không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Hướng Hải cháu tính tình thật tốt, ai, Nguyên Khải khi còn bé cũng rất nghe lời, không biết từ bao giờ tính tình trở nên hư hỏng như thế... Nó như vậy ở ngoài xã hội sẽ bị thiệt, Hướng Hải cháu chăm sóc nó nhiều một chút nhé...”

Nguyên Khải: này này, nói gì mà y như gả con gái đi vậy?

Hướng Hải cười rộ lên có thể nói là sát thủ sư nãi, phúc hậu đến tất cả bà mẹ đều có thể yên tâm đem con gái giao cho cậu, nghe xong mẹ Nguyên nói, con gấu chó này vui tươi hớn hở liên tục gật đầu y như chính là chuyện như vậy.

Nguyên Khải nôn khan, oa đệt! Hai người trái lại vừa gặp đã thân, nói chưa được mấy câu liền hợp ý như thế? Mẹ còn chẳng liếc con trai mình một cái, không chừng mình là nhặt được?

Mẹ Nguyên liếc xéo, “Nguyên Khải, ngồi đó làm gì? Còn không đi mua mấy cốc cola!”

Nguyên Khải thờ ơ nhìn về phía Hướng Hải, chó săn đứng lên, “Cháu đi cháu đi...”

Hướng Hải chạy đi rồi hai mẹ con xấu hổ trầm mặc, hồi lâu, Nguyên Khải không mặt không da trực tiếp thẳng thắn: “Này, gấu chó vừa rồi trò chuyện hăng say với mẹ, là bạn trai con.”

Mẹ Nguyên sắc mặt trắng nhợt, “Mẹ nhìn ra hai đứa là quan hệ gì rồi, con có thể hàm súc một chút hay không?”

“Hàm súc? À, bọn con đang ở chung.”

Mẹ Nguyên trừng mắt, “Sao con không học tập gương tốt hả?”

Nguyên Khải lão tam lão tứ móc ra thuốc lá, châm lên hút một ngụm, khiêu khích nhìn chằm chằm mẹ mình, “Gương tốt? Cái này là trời sinh, học không được. Con trước đây từng tra tư liệu, cái này không phải con sai, có một kiến giải là thai nhi ở trong tử cung bị đè lên bộ phận sinh dục... Ai nha sao mẹ lại đánh người... Con cũng đâu nói gì sai, đây là có căn cứ khoa học... Đau, đừng đánh...”

Hướng Hải bưng cola trở về, thấy mẹ Nguyên lại động thủ, không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến độ xoay quanh, “Cái này, dì ơi, đừng, đừng đánh anh ấy...”

Mẹ Nguyên đoạt lấy thuốc lá trong tay Nguyên Khải ném vào thùng rác, “Thằng nhóc chết bầm! Mày có thể khiến mẹ bớt lo không hả? Cư nhiên hơn một năm không về nhà, mẹ nuôi không mày hả?”

Nguyên Khải gục đầu xuống, “Chính mẹ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con mà.”

Mẹ Nguyên lại đổ ập xuống cho mấy cái tát, cả giận nói: “Mẹ đoạn của mẹ, liên quan gì tới mày? Mày cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hả?”

Hướng Hải: không hổ là mẹ KAY, ngay cả phương thức tự hỏi cũng rất giống nhau. ( mi nói thẳng là logic bá vương không phải được rồi?)

Nguyên Khải bụm mặt trốn dưới bàn, lớn tiếng ồn ào: “Con chủ động trở lại cho mẹ cắt chân rồi đuổi con đi tiếp à? Con đâu có bệnh?”

Mẹ Nguyên vành mắt đỏ, xách tai Nguyên Khải, “Sao đầu tóc lại thành cái màu buồn nôn thế này? Y như tiểu lưu manh!”

“Con vốn chính là lưu manh...” Nguyên Khải nói thầm một câu, lại bị ăn đánh.

Hướng Hải nhìn không được nữa, giơ lên cánh tay ngăn trở Nguyên Khải, kinh sợ cầu xin: “Dì ơi, đừng đánh nữa!”

Mẹ Nguyên nể mặt Hướng Hải, dừng tay, Hướng Hải ân cần đưa lên cola, mẹ Nguyên thấy cậu một bộ dạng nịnh bợ, thực sự là khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, vỗ vỗ bàn, “Nguyên Khải! Gọi con đấy! Nhìn qua đây! Đi cắt tóc đi, nhuộm về màu cũ, tìm một công việc nghiêm túc cho mẹ!”

Nguyên Khải dáng vẻ lưu manh đáp lại: “À.” Tâm nói ai để ý đến mẹ? Con ra cửa một năm nay đã không gặp mẹ rồi.

Hướng Hải lấy điện thoại ra, hai mắt đều là sao, “Dì, dì lưu lại số điện thoại của anh ấy đi, như vậy dì tìm anh ấy cũng tiện...”

Nguyên Khải hộc máu: Bùi Hướng Hải! Về nhà anh không giết em liền gặp quỷ! Quên đi, ngày mai đổi số khác.

Mẹ Nguyên vui vẻ lưu số điện thoại của Nguyên Khải, Hướng Hải còn nói: “Dì, dì cũng lưu lại số của cháu đi, nếu không anh ấy đổi số khác dì lại không tìm thấy người...”

“Được được... Dì cũng không muốn gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, sau đó có chuyện gì tìm cháu là được...”

Nguyên Khải tựa ở một bên thẳng co quắp: mình nhất định là nhặt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui