Cái giàn được bao phủ bởi những dây leo màu xanh ngọc lục bảo, hòa lẫn trong đó là những chùm nho xanh còn chưa trưởng thành đang treo lủng lẳng trên cây.Dưới giàn nho có một chiếc xích đu bằng mây mà Phương Nghiên từng làm cho Thẩm An, chỉ vừa đủ lớn để hai người lớn cùng ngồi trên đó.
Khi Thẩm An còn nhỏ, Phương Nghiên đã đặt làm chiếc xích đu này.
Xích đu rất lớn, khi Thẩm An ngồi trên xích đu, y hoặc Thẩm Thư sẽ ngồi cùng với cậu nhóc.
Gọi nó là ghế treo thì hợp lý hơn là xích đu.Mặc dù bây giờ đang đến gần mùa cao điểm du lịch nhưng khách sạn không có khách lưu trú lại, thế nên Thẩm Thư mới có thể yên tâm dẫn Hàn Tử Việt ra sân sau khách sạn nói chuyện.Nếu nói chuyện ở trong phòng, Thẩm Thư sẽ cảm thấy hơi sợ, đặc biệt là vì sự tương thích tín tức tố của cậu và Hàn Tử Việt quá cao.
Nếu Hàn Tử Việt định sử dụng tín tức tố Alpha để gây áp lực lên cậu thì Thẩm Thư sẽ dễ dàng bị Hàn Tử Việt đánh bại.Sở dĩ chọn sân sau là vì từ cửa sổ phòng Thẩm An liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì, nếu có chuyện gì thì Phương Nghiên nhất định sẽ chạy xuống giúp cậu.Thẩm Thư không hiểu gì nhiều về Hàn Tử Việt nên cũng không chắc Hàn Tử Việt muốn nói chuyện gì với cậu, mặc dù cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng có thể chắc chắn được gì chứ?Nếu Hàn Tử Việt không tranh giành Thẩm An với cậu thì sao? Nếu Hàn Tử Việt đến chỉ để nói với cậu rằng cậu phải đưa đứa bé đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được để người nào biết Thẩm An là con cháu nhà họ Hàn và là con trai của Hàn Tử Việt thì sao?Thẩm Thư ngồi trên xích đu, tâm tình vô cùng căng thẳng, không biết phải nói gì cả, chỉ có thể để bầu không khí trở nên cứng ngắc.Cuối cùng, chính Hàn Tử Việt là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này."Tôi muốn nói chuyện với em về...!An An." Hàn Tử Việt dừng lại một chút rồi gọi biệt danh của Thẩm An.Alpha cao lớn và anh tuấn ngồi bên cạnh Thẩm Thư, cậu có thể ngửi thấy mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ tỏa ra từ trên người đối phương.
Thẩm Thư hơi nhích người sang bên một chút, nhưng cái xích đu cũng chỉ lớn được như vậy, chỉ vừa đủ cho hai người lớn ngồi, cho dù có nhích tới đâu cũng không thể cách xa Hàn Tử Việt được bao nhiêu.Hàn Tử Việt chú ý tới động tác của Thẩm Thư nhưng cũng không nói gì.Nghe thấy Hàn Tử Việt bảo là muốn nói chuyện với cậu về Thẩm An, tim cậu lập tức co quắp lại, cậu rất sợ Hàn Tử Việt sẽ cướp Thẩm An khỏi mình."Anh muốn nói chuyện gì?" Thẩm Thư mím môi hỏi lại.Hai tay cậu bấu chặt vào thành ghế đan lát.
An An là người thân ruột thịt duy nhất của cậu trên đời này, là máu thịt từ người cậu rớt ra."Năm đó chúng ta ly hôn, tại sao em không nói với tôi rằng em có thai?" Không ngờ Hàn Tử Việt lại hỏi một câu như vậy."...!Tôi không biết mình đã mang thai cho đến khi tôi đến tinh cầu Diên Vĩ." Thẩm Thư trả lời.Cậu đã sống được hai mươi bảy năm, từ khi phân hóa thành Omega thì đêm tối bảy năm trước đó là lần đầu tiên cậu trải qua kỳ động d.ục cùng với một Alpha mà không có thuốc ức chế.Chính vì thiếu kinh nghiệm nên sau đó Thẩm Thư hoàn toàn quên uống thuốc tránh thai.
Nói cách khác, lúc hai người sống chung với nhau chưa từng xảy ra chuyện này bởi vì đó là lần đầu tiên của cậu, sau kỳ phát tì.nh cậu cũng mệt mỏi mà không quan tâm đến chuyện xấu hổ đó nữa.Mà nụ hôn đầu tiên của cậu bị mất cũng là trong đám cưới với Hàn Tử Việt..