Giản Diệc Tu dùng thân thể của mình để nói cho cô biết, anh đang rất tức giận.
Lúc vận lên người bộ âu phục đắt tiền được gia công tỉ mỉ, Giản Diệc Tu là một mỹ nam không thể xâm phạm, nhưng khi cởi quần áo ra, cầm thú cũng không dám so sánh cùng anh về độ ác liệt.
Thân hình hai người quấn chặt lấy nhau, mặt của cô dán lên khuôn ngực trần trụi, rắn chắc của anh. Tay anh thì không ngừng vuốt ve khắp người cô.
Trì Tiểu Úc bị anh giày xéo vô cùng thảm, thê thảm đến mức cô chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Cuối cùng lại càng làm cho Giản Diệc Tu hưng phấn hơn. Ngọn lửa dục vọng trong anh đang không ngừng gào thét, muốn cô một lần rồi một lần nữa.
Đợi Trì Tiểu Úc tỉnh lại, sắc trời cũng đã tối, nhìn đồng hồ đã là 7h.
“Giản Diệc Tu!” Trì Tiểu Úc cắn răng, tức giận gọi tên anh, tay vịn thắt lưng, muốn rời giường để đi tìm anh tính sổ.
Đứng dậy, mặt cô liền đỏ bừng, tên cầm thú này, có cần gấp gáp như không? Cô cũng sẽ không chạy mất, sao phải vội đến mức không thể cởi đồ một cách tử thế cơ chứ? Anh lại làm hỏng một bộ quần áo của cô. Thật là đồ phá của!
Trì Tiểu Úc căm phẫn, anh phá hủy quần áo của cô, được, cho anh phá, cô sẽ mặc đồ của anh, xem anh còn nỡ phá không.
Tùy ý cầm lấy một cái áo sơ mi của Giản Diệc Tu, thế nhưng nó ngay cả một cái nếp nhăn cũng không có.
Thật tốt! Y phục của mình thì lại trân trọng, nâng niu như vậy.
Hừ!
Trì Tiểu Úc xắn tay áo lên, đi về chỗ để gương, muốn nhìn bộ dáng chính mình một chút, sắc mặt trắng nộn phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ, bị rách chút da, nhưng bộ dáng cô giờ này thật kiều diễm động lòng người.
Trên người khắp nơi loang lổ vết hôn và dấu tay, nhiều nhất là trên ngực và trên đùi. Mấy ngày sắp tới, cô khẳng định là không thể mặc váy và áo trễ cổ rồi.
Trì Tiểu Úc cảm thấy có chút may mắn vì bây giờ không phải là mùa hè. Nhớ lại một lần bị anh hành hạ, mấy ngày sau đó cô phải mặc quần áo dài tay, cả người bí bách khó chịu, đã vậy còn bị Huyên Huyên chê cười.
Trì Tiểu Úc tìm một vòng quanh nhà cũng không tìm được Giản Diệc Tu, “Chẳng lẽ ở trong thư phòng?”
Trì Tiểu Úc đẩy cửa thư phòng ra, anh cũng không có ở bên trong.
Anh đi đâu rồi? Trì Tiểu Úc vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng, thì nhìn thấy trên bàn Giản Diệc Tu có một món đồ màu bạc lấp lánh.
Trì Tiểu Úc đi tới gần cái bàn, cầm vật đó lên, vừa nhìn liền phát hiện ra là nhẫn cưới của bọn họ, một cái nhẫn bạc đơn giản mộc mạc.
Trì Tiểu Úc từ trên cổ tháo ra một cái nhẫn nho nhỏ, cùng cái nhẫn lúc nãy có thể biến thành một, nhất thể đồng tâm.
Trì Tiểu Úc không nhịn được, bật cười hạnh phúc, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, bộ dáng cô giờ này rất ngây thơ khả ái.
Cô đang nhớ lại đoạn thời gian mua chiếc nhẫn kia, một cái tử đựng trang sức lớn như vậy, chỉ còn lại nó, lẻ loi trơ trọi, thiết kế không được chói mắt, chất liệu cũng rất tầm thường, nhưng không tự chủ cô lại bị nó hấp dẫn.
Lúc Trì Tiểu Úc mua cặp nhẫn này, cô chưa gặp được Giản Diệc Tu, thời gian đó cô đang lủi thủi một thân một mình. Không hiểu sao, lúc đó cô cảm thấy chiếc nhẫn này một ngày nào đó sẽ trở nên quan trọng với cô.
Quả nhiên, nó đã giúp cô tìm được Giản Diệc Tu, một người chồng hoàn mỹ.
“Một vật quan trọng như nhẫn kết hôn, anh ấy lại để ở đây.” Trì Tiểu Úc mắt chứa ý cười, mở ngăn kéo ra, cất kỹ nó ở một góc.
Ánh mắt Trì Tiểu Úc thoáng nhìn qua bàn làm việc của anh, nhìn thấy bên trong một quyển sách mà Giản Diệc Tu thường xuyên lật xem có kẹp một tấm hình.
Trì Tiểu Úc nhíu mày.
Tình huống này làm cho cô hơi sợ hãi, nếu anh giấu diếm hình của một người phụ nữ nào đó, cô nhất định phải làm rõ chuyện này với anh, phải cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của một người vợ.
Trong lòng không khỏi có chút tò mò, Trì Tiểu Úc rút tấm hình ra, vừa nhìn thấy người trong hình là ai, cô liền cười vui vẻ.
Hình này cô có chút quen thuộc, khung cảnh là ở trường học của cô, ngày đó có tổ chức đại hội thể dục thể thao, một cô bé có nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt mê người, đội mũ lưỡi trai màu đen.
Bên tai tựa hồ truyền tới tiếng cười và những tiếng động lớn khác.
Có một người đứng ở dưới khán đài, vẫy tay với cô, ánh mặt trời rất chói mắt, cô nheo mắt lại, vì vậy không thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Trì Tiểu Úc mặt càng ngày càng trắng, nụ cười trong mắt biến mất thay vào đó là vẻ hoảng sợ.