Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Là Mạc Cánh Bắc...

Trì Tiểu Úc theo bản năng muốn rút tay về.

"Đi theo anh."

Lực nắm nơi cổ tay bị tăng lên, lông mi Trì Tiểu Úc khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cánh Bắc.

Giọng nói Mạc Cánh Bắc trầm thấp đầy từ tính, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy vài lọn tóc và cái hàm dưới tinh tế của anh ta.

"Muốn chạy trốn..."

"Giữ cô ta lại! Mau lên."

...

Trì Tiểu Úc dùng sức tránh né, nhưng cơn đau đớn trên cổ chân làm cô mất thăng bằng ngã xuống, miễn cưỡng lắm mới đứng dậy được.

Thang máy!

Trì Tiểu Úc đưa mắt nhìn thoáng qua đám người đang giương nanh múa vuốt ở cách đó không xa, quyết đoán đi vào bên trong thang máy.

"Đừng có suy nghĩ bỏ chạy, mau lên, ngăn cô ta lại.” Một người mang vẻ mặt tức giận hầm hố tiến lên phía trước, lúc sắp bắt được Trì Tiểu Úc thì bị ngã sấp mặt xuống.

"Ai ôi! Là ai ngáng chân tôi?"

"Đau chết mất."

...

Đợi đám fan hâm mộ trách cứ lẫn nhau xong thì thang máy chứa Trì Tiểu Úc đã không biết đã đi được mấy tầng lầu rồi.

Cảnh sát rốt cục tới nơi.

"Mọi người đang làm gì đó? Tụ tập đông người gây chuyện thị phi, tất cả theo chúng tôi trở về cục cảnh sát!"

...

Thang máy mở ra, Trì Tiểu Úc khập khễnh bước ra, phía sau lưng cô là Mạc Cánh Bắc, không vội không chậm đi theo, ánh mắt lạnh như băng thỉnh thoảng quét qua mắt cá chân cô.

Trầm Mạt cầm điện thoại di động lên, ngón tay dừng trên điện thoại di động gõ gõ gì đó, khi nhìn thấy Trì Tiểu Úc thì có chút chột dạ, nhanh chóng dấu nó đi.

"Giám đốc, tại sao ngài lại quay lại?"

Nói xong lời này, Trầm Mạt mới chú ý tới phía sau Trì Tiểu Úc còn có thêm một người nữa.

Vừa nhìn thấy Mạc Cánh Bắc, Trầm Mạt thầm run rẩy trong lòng.

Ánh mắt ôn hòa lành lạnh của Mạc Cánh Bắc dừng ở trên người cô ấy không tới một giây, rồi không chú ý nữa.

Trời ạ! Ánh mắt của anh ta như có một dòng điện ma lực, chỉ một giây ngắn ngủi đó thôi mà cũng đủ để toàn thân cô ấy tê dại.

Mạc Cánh Bắc là một đàn ông hiếm có, muốn gì có đó, đáng nhẽ anh ta phải là gu của cô mới đúng, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt với anh ta cô đều cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác nhạy bén này giống như khi động vật đánh hơi được sự nguy hiểm vậy.

"Vậy... Tôi về trước đây.” Trầm Mạt cầm túi xách lên, cười đến cứng ngắc khó coi.

"Dùng thang máy dự bị.” Giọng nói Trì Tiểu Úc ở sau phía sau vang lên.

"À, tôi biết rồi."

Mặc dù không rõ lý do, nhưng mà... cô biết Trì Tiểu Úc sẽ không hại cô.

Ánh mắt Trầm Mạt dừng trên người Mạc Cánh Bắc, rồi nhanh chóng rời đi.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Trì Tiểu Úc và Mạc Cánh Bắc, Trì Tiểu Úc tháo đôi giày cao gót xuống, ngồi lên ghế của Trầm Mạt.

Cô thật sự là không còn chút khí lực nào.

Trì Tiểu Úc nhìn mắt cá chân của mình một chút, nó lại sưng đỏ, xem ra cô lại phải đến bệnh viện một chút rồi.

Đúng rồi!

Trì Tiểu Úc im lặng vỗ vỗ trán của mình, thiếu chút nữa đã quên, Giản Diệc Tu hẳn là đã đến nơi.

Trì Tiểu Úc lấy điện thoại di động ra, vừa mở khóa thì nhìn thấy cuộc gọi tới của Giản Diệc Tu.

Khóe miệng Trì Tiểu Úc không tự được hơi cong lên, một độ cong đầy ngọt ngào.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc mượt mà của cô, thành công làm cho nó được phủ lên một tầng vàng óng, đôi lông mi dài dày khẽ lay động, giống như là một con hồ điệp muốn vươn cánh bay đi.

Đường nét trên mặt cô giờ này cũng trở nên nhu hòa hơn, ai nhìn vào cũng cảm thấy như nhũn ra.

Cô giống như một chén trà xanh đang nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm bốn phía.

"Này...” Giọng nói thánh thót như hát của Trì Tiểu Úc vang lên, phá vỡ bầy không khí an tĩnh trong căn phòng tĩnh lặng.

"Anh tới rồi... Em xuống chưa?"

Điện thoại di động của cô đột nhiên bị cướp đi, ánh mắt Trì Tiểu Úc mang theo vẻ không kiên nhẫn.

Mạc Cánh Bắc lạnh lùng liếc nhìn cô, trong đôi mắt sinh động của cô toàn là hình dáng của anh.

Trì Tiểu Úc nhạy bén cảm thấy một tia nguy hiểm, tức thì đẩy cái ghế lui về phía sau.

Mạc Cánh Bắc nhanh nhẹn cố trụ cái ghế, cúi người xuống, dễ dàng bao vây, không cho cô một đường lui.

"Anh muốn làm gì?"

Trì Tiểu Úc dùng hai tay bảo trụ khoảng cách giữa hai người, chân mày tinh tế nhẹ nhàng nhăn lại.

Mạc Cánh Bắc không có lên tiếng trả lời, đôi mắt hẹp dài không có chút tình cảm nào, chỉ có một mảnh hoang vu lạnh lùng.

"Cách xa tôi một chút.” Không nhận được câu trả lời, mày Trì Tiểu Úc nhíu lại càng chặt hơn, ngay cả môi cũng mím lại.

Mạc Cánh Bắc vẫn không nhúc nhích, hai người ở trong trạng thái giằng co.

Quá an tĩnh!

Dường như chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập của hai người bọn họ.

Điều này cũng khá dễ hiểu bởi vì đa phần mọi người đều đã rời công ty.

Trì Tiểu Úc nở một nụ cười trào phúng, khóe môi mới vừa nhếch lên một nửa đã chuyển thành kinh ngạc.

"Anh hình như chưa từng có loại cảm giác thế này bao giờ."

Lời nói Mạc Cánh Bắc rõ ràng vang lên bên tai cô.

Hai mắt Trì Tiểu trợn to, trong mắt là vẻ nghi hoặc không hề che dấu.

"Tôi đã hai mươi lăm tuổi.” Trì Tiểu Úc lạnh nhạt trả lời: “Không rảnh cho diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt."

Nói xong nhân tiện đẩy anh ta ra.

Mạc Cánh Bắc bình tĩnh có thừa, cầm hai tay cô, đặt chúng lên thành ghế, không cho cô giãy dụa.

Không chỉ dừng lại ở đó, anh ta còn cổ định cổ cô, không cho cô có hội trốn tránh ánh mắt của mình.

"Em không có quyền cự tuyệt, đừng quên, trên luật pháp em vẫn là vợ của anh."

Lời nói này đủ tàn nhẫn...

Mạc Cánh Bắc thanh thanh đạm đạm, ưu nhã thong dong mà nói.

"Vậy thì hãy dùng cách của luật pháp để nói chuyện đi."

Cơn giận giữ của Trì Tiểu Úc cũng không thể đè nén được nữa, sự sợ hãi được che dấu ở chỗ sâu nhất nơi trái tim cũng đã biến mất, hầu như không còn chút nào.

"Tôi không có hứng thú cùng anh dây dưa, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, chẳng lẽ... Anh thích tôi?”

Trì Tiểu Úc không xấu hổ nói, ác ý giễu cợt Mạc Cánh Bắc, trong lòng cũng là đang khinh bỉ bản thân mình.

Người đàn ông này ngay từ đầu đã không thích cô, chẳng qua muốn lừa cô vào lòng bàn tay, hằng ngày lấy cô ra làm trò tiêu khiển, nhìn cô tự sinh tự diệt.

Anh ta là người quái dị như vậy đó, lúc trước cô có mắt như mù, mới có thể coi trọng anh ta.

"Đúng vậy."

Mạc Cánh Bắc khí phách đáp lời, trực tiếp thừa nhận.

"Anh vừa nói gì?” Trì Tiểu Úc bối rối một lúc, đầu cô đang mải suy nghĩ, nên chưa nghe rõ  lời nói vừa nãy của anh ta.

"Anh nói, anh thích em."

Lời nói ngọt ngào luôn có chứa kịch độc, dù biết nhưng vẫn không thể cưỡng lại hương thơm mê người, có như vậy thì cô mới bị anh ta lừa chứ.

Đôi môi đỏ mọng của Trì Tiểu Úc khẽ mở ra vì ngạc nhiên, vô tình lộ ra hàm răng trắng noãn bên trong.

Môi hồng răng trắng, gương mặt khẽ hiện chút ửng hồng.

Trì Tiểu Úc không phải là vì thẹn thùng mà là vì giận đến nghẹn, hai nắm tay nắm chặt lại.

Hình ảnh này của cô ở trong mắt Mạc Cánh Bắc có thể gọi là mê người.

Anh ra đã không còn nhớ rõ một năm trước Trì Tiểu Úc có bộ dáng gì nữa rồi, ấn tượng sâu nhất của anh là cô luôn trốn ở góc phòng, len lén nhìn anh, khi bị anh phát hiện thì hoảng hốt bỏ chạy.

Một Trì Tiểu Úc sinh động đầy sức sống như vậy, anh ta chưa từng gặp qua.

Phải nói là rất kinh diễm mới đúng.

Làn da nhẵn nhụi mềm mại như tơ lụa, bàn tay Mạc Cánh Bắc khẽ miết chỗ cằm cô, sau đó dừng lại trên đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào của cô, ở trên đó xoa nhẹ vài cái, lợi phấn hồng bao bọc hàm răng nhỏ chỉnh tề...

"Tránh ra.” Trì Tiểu Úc đẩy tay Mạc Cánh Bắc ra, dùng sức lau môi mình.

Con ngươi Mạc Cánh Bắc khẽ co rút, bàn tay cố định cái gáy của cô, bá đạo hôn xuống.

Hai mắt Trì Tiểu Úc trừng lớn, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, trong vài giây ngắn ngủi cô dại ra mà quên mất cả giãy dụa.

Mạc Cánh Bắc thuận lợi công thành chiếm đất, đúng là quá mức thuận lợi.

Mạc Cánh Bắc khẽ nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn về phía Trì Tiểu Úc, lúc này anh ta mới phát hiện ra cô đã hoàn toàn bối rối, ánh mắt mờ mịt, không có tiêu cự giống như vừa xảy ra một chuyện phản khoa học vậy.

Mạc Cánh Bắc dừng lại, hơi nâng người, cúi đầu liếc nhìn bóng dáng nho nhỏ trên ghế của Trì Tiểu Úc, nhìn thấy cô theo thời gian mà dần qua khôi phục thần trí.

"Anh điên rồi!"

Một lúc sau Trì Tiểu Úc mới thoát ra từ cú sốc tâm lý, câu nói đầu tiên giống như là đang lẩm bẩm tự nói cho mình cô nghe.

"Anh muốn điên thì điên một mình đi!” Trì Tiểu Úc đứng dậy, hung hăng Mạc Cánh Bắc ra xa.

Người này tại sao có thể tùy ý như vậy, hết lần này tới lần khác...

Mạc Cánh Bắc nhất thời không có phòng bị mà bị đẩy ra một đoạn không nhỏ, mà sau lưng anh ta là bóng dáng đang tựa lên cửa của ai đó. 

Giản Diệc Tu cứ đơn giản như vậy mà xuất hiện trước mặt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui