Tái Hôn



Lúc Dương Quýnh về đến nhà, trời đã ngả về chiều. Cậu sớm đã gọi điện thoại về nhà nói mình sẽ quay về ăn cơm, nhưng vừa bước vào trong nhà, lại thấy một mùi cá xộc thẳng vào mũi.

Dương Quýnh không thích ăn cá, mấy hôm nay đã phải ăn cơm hộp nguội ngắt ở đoàn phim đến buồn nôn, lúc này không hề vui vẻ chút nào, hỏi Dương Bội Quỳnh: "Sao lại là cá, con không ăn đâu."

Mấy con cá hoa vàng nhỏ* được làm vẩy sạch sẽ, mặt trong mặt ngoài đều ướp muối và hoa tiêu. Dương Bội Quỳnh không buồn trả lời cậu, với tay buộc lại tạp dề rồi tiếp tục bận rộn trong phòng bếp cắt kỳ tử khối**, kiên nhẫn đợi lò nướng lên đến nhiệt độ thích hợp, quết dầu lên rồi bỏ bánh vào, sau đó mới quay đầu lại nói: "Con không ăn thì kệ con, ai nói là làm cho con ăn." Miệng bà nói lời ghét bỏ, trong mắt lại không che giấu nổi ý cười: "Lúc sáng Chí Hoành gọi điện thoại nói muốn qua nhà chơi. Lần trước đến hắn cứ nì nèo đòi ăn cá hoa vàng, hôm nay mẹ chiên cho hắn hai con, mang về ăn lúc tăng ca."

*theo báo Tuổi trẻ thì có vẻ tên tiếng Việt của cá này là "cá đù vàng nhỏ" (small yellow croaker) hay "cá đù đuôi vàng", rất phổ biến và được yêu thích ở Trung Quốc. Nguyên văn là "tiểu hoàng hoa ngư" nghĩa là cá hoa vàng nhỏ, mình thấy rất dễ thương nên để như vậy nhaa.

**hình như một loại bánh làm từ bơ đường trứng và bột mì, cán bột ra và cắt thành hình thoi, trông như thế này

//


Giang Chí Hoành là bạn trai của Dương Quýnh, hai người quen nhau chưa đến một năm đã gặp bố mẹ hai bên, qua lại nhà nhau đã mấy lần, hiện tại đang thương lượng tiến tới việc chính thức kết hôn.

Dương Bội Quỳnh vẫn rất hài lòng với hai vị thông gia họ Giang này, cả hai đều làm giảng viên đại học, dạy dỗ con cái hết mực quy củ đoan chính, vào ngày lễ ngày Tết cũng lễ nghi chu toàn, Giang Chí Hoành ngày trước cũng học bác sĩ tại chức, nói là kim quy con rể (con rể vàng) cũng không quá đáng.

So sánh với thằng bé thì đứa con nhà mình quả thật kém xa, Dương Quýnh bây giờ chỉ là một diễn viên nhỏ, không nổi tiếng lắm mà kiếm tiền cũng ít, điểm duy nhất hơn người chính là tướng mạo, nhưng đã ở trong cái ngành này, tướng tá dễ nhìn ngược lại càng làm cho người cảm thấy không sống được yên ổn. Dương Bội Quỳnh có thể nhận ra được thông gia nhà mình cũng có ý nghĩ như vậy, tuy vậy cha mẹ nhà người ta gia giáo nghiêm khắc, ngoài mặt chưa từng biểu lộ ra vẻ ghét bỏ, vì vậy bà cũng xem như không biết gì.

Chiên cá mất thời gian, Dương Quýnh đứng ở phòng khách một lúc đến phát ngốc, bèn giơ cánh tay lên ngửi ngửi mùi trên người mình, cầm quần áo vọt vào buồng tắm.

Lúc cậu tắm xong đi ra đã là nửa giờ sau đó, Giang Chí Hoành còn chưa tới. Dương Bội Quỳnh đem cá chiên vàng rụm và kỳ tử khối cho vào giỏ trúc, bên trong lót giấy, đợi cho nguội liền chuyển sang hai cái hộp lớn, đóng nắp lại.

Đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc điểm thời gian trôi qua, cái rét của mùa xuân tháng hai còn chưa tản đi hết, Dương Quýnh gọi cho Giang Chí Hoành hai cuộc điện thoại không ai tiếp, càng thấy gió lùa vào phòng khách lạnh lẽo hơn. Cậu dỗ Dương Bội Quỳnh đi nghỉ ngơi, lúc quay lại bàn ăn cũng không còn khẩu vị, chỉ đành đơn giản ngồi một bên lướt Weibo.

Đến tận tối Giang Chí Hoành mới gọi điện tới, Dương Quýnh đợi cả một buổi trưa đến phát bực, sau khi tín hiệu được kết nối cũng tức giận, hỏi gã: "Chẳng phải anh nói với mẹ em buổi trưa đúng giờ ngọ (11h-13h) ghé nhà sao? Tại sao không tới cũng không nói một tiếng?"

Giang Chí Hoành vừa nghe xong mới nhớ ra còn có chuyện như vậy, luôn miệng nói xin lỗi, nói công ty tạm thời có việc làm cho trễ nải, lại nói thêm: "Việc này là do anh sơ sót, ngày hôm nay vốn là định đem trả mấy món đồ mẹ em đưa cho anh, những thứ khác không nói, mấy món như phật xuyến kim châu (chuỗi tràng hạt vàng Phật Giáo) kiểu này giá tiền không thấp, còn giữ lại thì không thích hợp."

Dương Quýnh nhất thời choáng váng, không lên tiếng.

Giang Chí Hoành hỏi: "Chuyện hai ta chia tay, em nói với mẹ chưa?"

"Chưa nói, " Dương Quýnh khí thế ỉu xìu, một lúc sau mới cắn môi nói: "Em cũng không phải người đề nghị chia tay, việc này sao phải để em nói?"

"..." Giang Chí Hoành nói: "Nếu mà là anh nói, không phải sẽ làm cho mọi người đều lúng túng sao? Chưa kể, dì đối xử với anh cũng không tệ..."

Dương Quýnh không nhịn được nói: "Anh cũng biết mẹ em đối xử với anh không tệ. Lúc trước khi em hỏi, anh vui vẻ đồng ý như vậy, hiện tại giấy tờ kết hôn cũng đăng ký rồi, mời tiệc cũng đã mời rồi rồi, anh nói một câu chia tay liền chia tay, anh bảo em phải làm sao bây giờ, em cũng rất lúng túng chứ!"

"... Không phải là em nói ngại khoa trương, chỉ định mời mấy bàn tiệc rượu thôi sao?" Giang Chí Hoành nói: "Lúc trước qua loa hạ quyết định là anh không đúng, mà người xung quanh cũng chưa biết gì, hẳn là cũng không quá khó xử. Hơn nữa bên dì em nói cũng tiện hơn, còn có thể tìm một lý do mà dì dễ tiếp thu, ví dụ như nói anh có bệnh, anh cặp kè lăng nhăng, thế nào cũng được."

Giọng của Giang Chí Hoành nghe có chút mệt mỏi, trầm mặc một hồi lâu sau lại nói: "Dương Quýnh, hiện giờ việc chúng ta chia tay anh cũng rất bất đắc dĩ, mà sự thật là giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, cần phải bình tĩnh lại suy xét, tâm tình tỉnh táo một chút. Bây giờ tạm thời tách nhau ra, dù sao cũng còn hơn là sai càng thêm sai."

"Cái gì gọi là sai càng thêm sai?" Dương Quýnh mỉa mai nói: "Anh nói lời này ý tứ chính là hai ta từ lúc bắt đầu đã không nên ở bên nhau sao? Em biết ba mẹ anh chê công việc của em không tốt, lần trước em đến nhà anh, mẹ anh nói với em cái gì mà mấy ngày trước đi hội chùa thấy một đám niết đường nhân (mô hình làm bằng đường*). Em còn thắc mắc bà làm sao đột nhiên lại có hứng cùng em tán gẫu, kết quả thật đúng là cao tay, hóa ra người nói lời còn có ý khác!"

*từa tựa tò he ở Việt Nam hoặc amezaiku ở Nhật



Giang Chí Hoành không biết chuyện này, mở miệng hỏi: "Bà ấy nói gì?"

"... Ai Tiểu Dương à, con yêu thích niết đường nhân sao? Thích lắm đúng không, dì thì không hảo mấy món đồ chơi nhỏ đó. Xã hội bây giờ cởi mở, niết đường nhân được coi là nghệ thuật, mấy người làm niết đường nhân còn được coi là nghệ nhân. Thật ra trước đây trong tam giáo cửu lưu, làm nghề này chỉ là hạ cửu lưu thôi. Câu kia nói thế nào nhỉ, trong hạ cửu lưu, nhất lưu vu (phù thủy), nhị lưu xướng (làm đĩ), tam lưu đại thần (hầu đồng), tứ lưu bang (gõ mõ), ngũ thế đầu đích (thợ cạo đầu), lục xuy thủ (người thổi sáo), thất hí tử (ca sĩ, diễn viên), cửu bán đường (người thổi niết đường nhân)..." Dương Quýnh rít trong cổ họng đọc lại một lần, cuối cùng cả giận nói: "Mẹ anh được lắm, chỉ vì cường điệu hóa chuyện "hí tử" cũng thuộc hạ cửu lưu mà đem cả tám cái còn lại chửi hết một lượt."

*Tam giáo cửu lưu: chỉ các tông phái học thuật và tôn giáo của xã hội Trung Quốc thời cổ. Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo. Cửu lưu (9 học phái) gồm Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia; được chia thành ba loại Thượng, Trung, Hạ. Ở đây mẹ Chí Hoành nói "hạ cửu lưu", ý nói những nghề nghiệp thấp kém, không được coi trọng trong xã hội. À nghề thứ tám không được nhắc đến là "ăn mày".

Giang Chí Hoành: "..."

Trong lòng Dương Quýnh biết đối với việc này Giang Chí Hoành nhất định sẽ không tỏ thái độ. Cha mẹ người này đối với cậu vẫn luôn bất mãn, mấy lần công khai ám chỉ muốn cho cậu biết khó mà lui, nhưng không ngờ Dương Quýnh là loại mềm mỏng không được cứng rắn cũng không xong, cố chấp đến mức gần như một đống sắt vụn, không suy suyển nổi. Mà Giang Chí Hoành cũng chỉ phản kháng trong thầm lặng, ban đầu còn vì Dương Quýnh biện giải vài câu, sau đó đơn giản không xen vào nữa, chỉ trộm lấy giấy tờ đem đi làm chứng nhận kết hôn cùng Dương Quýnh.

Ngày đó đi nhận giấy chứng nhận không quá thuận lợi, trên trời mưa lớn, dưới đất kẹt xe, hai người đi một đường từ đường Vĩnh Yên đến đại lộ Quang Minh trong im lặng, Dương Quýnh cho rằng Giang Chí Hoành và mình cũng giống nhau, đối với sinh hoạt gia đình sắp tới tràn đầy căng thẳng, có mong đợi cùng với một chút bất an, sự thật là đối phương chỉ thấy sự đã thành rồi mới do dự và hối hận trong suốt hai giờ đồng hồ đó.

Cuối cùng thời gian ra phán quyết lại chậm hơn một chút -- mấy ngày sau khi lấy giấy chứng nhận về, Giang Chí Hoành gọi điện thoại đến nói rằng bản thân dường như quyết định hơi lỗ mãng, y cảm thấy việc này làm quá vội vàng, hi vọng Dương Quýnh có thể thông cảm.

Ngụ ý là không cần nói cho bố mẹ hai bên biết, cũng không cần công khai lộ liễu.

Dương Quýnh nói: "Đây là lần đầu em hẹn hò yêu đương, anh đừng bắt nạt em. Anh nếu là cảm thấy hối hận rồi cứ việc nói thẳng, em cũng không phải loại biến thái bám đuôi."

Giang Chí Hoành nói: "Anh không có ý đó "

Dương Quýnh khẽ cười: "Vậy anh là có ý gì, chứng nhận kết hôn đã lĩnh hiện đang còn nằm trong ngăn kéo, ngày hôm qua cũng không phải là em dí súng vào đầu bức ép anh*, anh bảo em làm sao thông cảm đây."

Cậu đang đứng ở cổng chợ, lòng rối như tơ vò, nhìn đoàn người từng tốp từng tốp tràn vào mua thực phẩm, kén cá chọn canh, cảm thấy mình giống như cây bắp cải thảo nằm trên sạp, vốn đã có người nhấc lên hỏi mua, cuối cùng lại bởi vì chỗ này chỗ kia không được tốt, bị ném trở về vị trí cũ.

*nguyên văn là "nã thương bức trứ", đe dọa người khác, ép phải thuận theo mình.

Dương Quýnh bỗng nhiên có chút ủ rũ, không thể tiếp tục đợi chờ đầu dây bên kia muốn chứng minh cái gì, vì vậy hít một hơi nói: "Giang Chí Hoành, em nói anh nghe, hoặc là kết hôn hoặc là chia tay, em cũng không muốn làm lốp xe dự bị."

Nhất thời bốn phía đều yên tĩnh, Dương Quýnh khoanh tay trước ngực đi qua đi lại tại chỗ trong phút chốc, đôi môi bị cậu liếm đến khô nứt, qua một lúc nữa, Giang Chí Hoành mới mở miệng: "Được thôi."

"..."

"Chúng ta trước tiên chia tay, cả hai bình tâm suy nghĩ lại một chút."

...

Bọn họ bình tâm suy nghĩ được chừng mười ngày, Dương Quýnh phải đến đoàn phim, thời gian rảnh rỗi liền tìm cơ hội làm quen khắp nơi, từ trợ lý đạo diễn cho đến nhân viên hậu cầu, bám theo buông lời mật ngọt, mong đợi người nào đó có thể nhớ kỹ mình, sau này có cơ hội ngoài miệng đề bạt tiến cử một chút. Trong lòng cậu nghĩ, nếu là Giang Chí Hoành đổi ý đến gặp cậu nói xin lỗi, cậu nhất định phải làm mình làm mẩy một tí, cũng không thể tùy theo y cứ tái phạm loại sai lầm tư tưởng không kiên định này.

Chờ đợi ròng rã mười mấy ngày, mãi đến tận lúc phần diễn của Dương Quýnh hơ khô thẻ tre*. Cậu về nhà, nghe thấy Dương Bội Quỳnh nói Giang Chí Hoành muốn đến ăn cơm, lại nghe bà nói chiên cá nhỏ cho người kia ăn, liền cho rằng đây là tín hiệu hòa hảo, lướt weibo đến lơ đễnh, thầm nghĩ hôn nhân lần này rốt cuộc ủng cũng rơi xuống**.

*ở TQ, hơ khô thẻ tre chỉ việc hoàn thành xong một tác phẩm, kết thúc quay phim, vv..

**ý nói cảm giác trông đợi, chờ mong một việc gì đó sắp xảy đến, cụm này này bắt nguồn từ một giai thoại, mình bổ sung cuối bài nhé.

Giang Chí Hoành lại nói: "Anh đã nghĩ rất nhiều, thật ra chúng ta giao du một năm nay, ngoại trừ thời gian em ở đoàn phim, thời gian đi nơi khác đóng phim, đóng quảng cáo, thời gian thức đêm học kịch bản, buổi tối đi ra ngoài xã giao mời người ta ăn uống, tính toán đâu ra đấy thì tổng thời gian rảnh rỗi cũng chỉ tròn ba tháng. Trong ba tháng này, anh lúc thường đi làm, cuối tuần lên lớp, số lần hai ta gặp mặt ngồi xuống tán gẫu thực sự là có hạn. Anh cũng không biết tại sao em lại đột nhiên sốt ruột muốn kết hôn, lúc đó anh là bị thúc giục nên cũng đáp ứng. Thật lòng mà nói, việc này quá đường đột, hiện tại cũng chưa phải lúc."

Dương Quýnh thấy cổ họng có chút khô khốc, cầm điện thoại di động không nói lời nào, bèn cúi đầu nhéo nhéo ống quần mình.

Giang Chí Hoành nói: "... Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta trước tiên đi làm một tờ chứng nhận khác đi." Một tờ chứng nhận khác đương nhiên là chứng nhận ly hôn, hai người cứ như người một nhà, hai từ "kết hôn" rồi lại "ly hôn" này nói ra cứ như thể đang kể chuyện đùa vậy.

Dương Quýnh gật đầu, nhớ tới bên kia không nhìn thấy, bèn ừ một tiếng.

Giang Chí Hoành nói: "Anh qua đón em."

Dương Quýnh từ chối: "Không cần, em đón xe đến đó là được rồi."

"Hay là để mình anh đi thôi, không ngộ nhỡ fan của em nhìn thấy thì không hay cho lắm."

"..." Dương Quýnh cậu chính là loại dán bảng tên lên gáy đi vòng quanh cũng chưa chắc có người nhận ra, còn cần trốn fan làm cái gì.

Cậu biết Giang Chí Hoành chính là săn sóc mà thôi, nhà cậu ở vị trí không đắc địa, bốn phía đường sá đều không tốt, sáng sớm không dễ đón xe, đặt xe trên điện thoại cũng ít ai nhận cuốc, chỉ có thể đi cổng sau tiểu khu đón xe buýt 101. Xe buýt số 101 dừng nhiều trạm, đi một chuyến vào nội thành cũng mất gần một giờ.

Giang Chí Hoành quyết định như thế, muốn cúp điện thoại, hỏi cậu: "Cứ vậy nhé?"

"Ừm, " Dương Quýnh nhỏ giọng đáp lại, phút cuối cùng suy nghĩ một chút lại nói bổ sung: "Có chuyện này, ngày đó lúc mẹ anh nói hí tử là hạ cửu lưu, em nhịn không được, có bật lại mấy câu."

Ngày đó Dương Quýnh vô cùng tức giận, nuốt trọn một quả quýt vàng xong mới trả lời: "Dì à, dì nói quá đúng rồi, xã hội bây giờ thay đổi, cái gì cũng không so được với trước đây. Cũng lấy ví dụ như gia sản này của nhà dì, nếu như còn là hồi xưa thì lão nhân gia cũng được tính là địa chủ đi, phải đội mũ đại chùy* mới dám ra ngoài cổng dạo phố vài vòng, thế thì mệt chết mất. Nào giống như bây giờ, nhàn rỗi hạnh phúc, còn có thể đi dạo hội chùa, ăn niết nhân đường."

Giọng điệu trào phúng nhưng không giấu nổi ý tứ giễu cợt, mẹ của Giang Chí Hoành lúc này tức giận đến trở mặt, chờ cậu đi rồi mới giật tờ báo của chồng xuống, nổi giận nói: Ông xem xem, ông xem nó đi! Nó có ý gì đây hả, còn nhỏ tuổi đã biết tranh luận cự cãi! Bây giờ đã như vậy sau này còn thế nào! Loại này tuyệt đối không thể vào nhà chúng ta làm tu hú bóc ngói chiếm tổ chim khách được!

Cha của Giang Chí Hoành mang kính lão, chậm rì rì khuyên nhủ: "Ai bảo bà trước tiên ẩn ý chế giễu thằng bé. Trêu chọc phản tác dụng, nói không lại liền tức giận." Nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Chuyện này để khi khác nói sau, hôm trước tôi thấy con nó đi với người khác."

Bà Giang hỏi: "Ai cơ?"

"Thằng bé con út nhà họ Hàn, " Ông Giang suy nghĩ một chút rồi nói: "Chí Hoành mời người lên nhà ngồi chơi, thằng bé kia không đáp ứng, hai đứa ở dưới lầu lôi kéo một hồi lâu, sau đó cùng nhau lái xe đi."

Quả nhiên chưa đến hai ngày sau, Giang Chí Hoành nói với bọn họ, y và Dương Quýnh chia tay, lý do là tính cách không hợp.

===================

1. Câu chuyện "ủng rơi xuống":

Một chàng trai trẻ nọ sống ở chung cư, căn phòng của cậu nằm ngay phía trên phòng một ông lão. Ngày ngày đi làm về, cậu luôn có thói quen trèo lên giường, sau đó tháo đôi ủng ra và ném xuống sàn, phát ra hai tiếng "bang bang". Ông lão tầng dưới nghe tiếng giật mình tỉnh dậy, sau đó lại xoay người ngủ tiếp. Thời gian sau đó, ông như hình thành phản xạ có điều kiện, phải nghe thấy hai tiếng "bang bang" ở tầng trên mới ngủ được. Đến một ngày ông chịu không nổi nữa, liền lên tầng phàn nàn với cậu trai trẻ. Cậu trai trẻ vô cùng xấu hổ khi biết thói quen xấu của mình làm phiền đến người khác, liền hứa với ông sẽ không làm thế nữa. Tối hôm đó, ông lão nghe tầng trên vang lên một tiếng "bang", theo phản xạ chờ đợi tiếng "bang" còn lại, chờ mãi không thấy, rốt cuộc mất ngủ đến sáng. Ông lão mang theo tâm trạng bực bội đi lên tầng chất vấn. Cậu trai trẻ ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng xin lỗi, nói mình tối hôm qua đi về theo thói quen tháo ủng ném xuống, mới ném được một cái liền nhớ ra nên nhẹ nhàng đặt cái còn lại xuống, không ngờ lại khiến ông lão mất ngủ cả đêm.

2. tìm đại chùy thì ra cái huyệt ở cuối đốt sống cổ, mũ đại chùy là gì thì google bảo không biết ☹. Đại khái theo mình hiểu thì là phải mặc đồ che chắn cổ tránh bị kẻ xấu điểm huyệt cướp của (chắc thế =))

*Cá hoa vàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui