Tái Hôn

Triệu Minh là người nhiều năm quen thói chơi thủ đoạn, lần này cũng sắp đặt cậu một phen. Ngày hôm qua Lôi Bằng ở đây, gã liền tránh đi không đề cập gì đến sự tình giám chế Lưu, chỉ một mực hỏi thăm Hứa Thụy Vân, hoàn toàn khiến Dương Quýnh cho là chuyện sẽ cứ như vậy trôi qua. Nào ngờ hôm nay cậu vừa đến liền tỉnh ngộ, cái gọi là giao lưu bồi dưỡng cảm tình, dĩ nhiên là chỉ giám chế Lưu.

Trong phòng khách ánh đèn tối tăm, Dương Quýnh liếc nhìn mấy đứa đàn em đi cùng, thấy hai người này ánh mắt dao động, sững sờ né tránh đối diện với cậu, lập tức sáng tỏ tình huống hiện tại là gì. Cậu cố gắng tự trấn định, không nói tiếng nào ngồi xuống. Lần này giám chế Lưu là chủ trì, những người khác đều là khách mời. Cho nên họ Lưu không tiếp đón Dương Quýnh, Dương Quýnh cũng im lìm không hé răng mà ngồi co rúm ở một bên. Người khác đưa rượu đến cậu liền uống, lúc nào nên kính rượu cũng không nói lời nào, ngửa đầu nốc cạn.

Bữa tiệc diễn ra quá nửa, sắc mặt giám chế Lưu lúc này mới khá hơn một chút, giả vờ lơ đãng nhìn thấy cậu, hỏi một câu: "Ầy, sao Tiểu Dương cũng ở đây? Đàn ông đã kết hôn không nên tới!"

Cả bàn dồn dập nổi lên các loại phản ứng, một cô bé đàn em của Dương Quýnh đặc biệt kinh ngạc nhất, hả một tiếng rồi lập tức phủ nhận nói: "Anh Dương sao có thể đã kết hôn rồi, chúng tôi chung một công ty đều chưa từng nghe nói đến chuyện này."

Dương Quýnh nghĩ thầm, haiz, tới rồi đây. Ngoài miệng cậu chỉ cười giải thích: "Thật sự là đã kết hôn."

Cô em gái như cũ tỏ vẻ không tin, giãy nảy nói: "Làm sao có thể! Em còn lâu mới tin!"

Cậu đàn em nãy giờ ngồi im không lên tiếng cũng nở nụ cười, nghiêng mặt sang một bên nói: "Rất bất ngờ đó, anh Dương, đối tượng của anh làm nghề gì thế?"

Dương Quýnh trong lòng không thoải mái, lại sợ càng nói càng sai, chỉ đơn giản bảo: "Làm bác sĩ."

Cậu nói xong không chờ hai người này tiếp tục đề ra nghi vấn, tự rót đầy rượu cho mình, đứng lên hướng về phía giám chế Lưu sản xuất nói: "Nào, chúng tôi cùng nhau kính giám chế Lưu một ly!"

Giám chế Lưu hơi sững sờ, như suy nghĩ điều gì mà liếc mắt đánh giá cậu một cái, khẽ nhấm một hớp rượu rồi lại cười: "Chả trách Tiểu Dương đêm nay có thể uống nhiều như thế, đây là say rồi sẽ có người đưa đón a!" Lại hỏi: "Chốc nữa đối tượng của cậu tới thì bảo hắn trực tiếp lên đây luôn đi, bên ngoài gió lớn, mấy người các cậu uống nhiều như thế đổ một thân mồ hôi, ra ngoài gặp gió không tốt."

Dương Quýnh liếc y một cái, cúi thấp đầu không lên tiếng.

Đêm nay cậu uống không ít, đổi thành một người khác có lẽ đã xả hết cơn giận, ai ngờ giám chế Lưu này lòng dạ hẹp hòi, lúc này rồi vẫn tiếp tục dây dưa. Dương Quýnh mượn cớ đi toilet rửa tay, lấy tay đè lên cuống họng ép mình nôn ra một bụng rượu, nôn xong lại dựa nửa người trên bồn rửa, hứng lấy nước lạnh hắt lên mặt.

Cậu uống rượu cơ thể khó chịu, tâm lý lại càng không thoải mái, lúc men rượu xông lên đầu đến choáng váng, không nhịn được nghĩ: Mình thật muốn ngay lập tức băm vằm lão già không biết xấu hổ này ra! Con đã lớn đến vậy rồi y cũng không biết liêm sỉ, không chừa lại mặt mũi! Chính sự thì không làm, cả ngày chỉ lo gạ gẫm trong tối, loại này cần phải nắm cổ quăng ra ngoài sáng! Mình phải đi bán tin nóng cho mấy gã săn tin báo giải trí, báo cáo lãnh đạo y, vạch trần y bằng được! Muốn cầm chai rượu phang vào đầu y quá đi, gõ y đến chết thì thôi!

Chờ đến khi cậu lau khô mặt rồi tỉnh táo lại, bèn không nhịn được thu hồi cảm xúc kích động, lặng lẽ thở dài -- Dương Quýnh lấy di động ra, tìm đến cột bạn bè trong WeChat, chọn một loạt những người mới liên lạc gần đây nhất, phát ra một câu: "Tôi có chuyện cần nhờ vả, thỉnh cầu một vị đại hiệp ghé qua đây đóng giả người nhà của tôi đến đón tôi về, có vị nào rảnh rỗi không? Xong việc sẽ hậu tạ xứng đáng." Cuối cùng cậu còn hơi do dự một chút, sau đó mới gõ xuống địa chỉ quán ăn gửi đi.

Đợi trong chốc lát không có người hồi đáp, Dương Quýnh lại không thể trốn mãi trong toilet, cứ mông lung mà liếc nhìn điện thoại mấy lần, ánh mắt nhịn không được dừng lâu một chút trên khung chat với Giang Chí Hoành-- vừa rồi cậu không để ý, gửi luôn cả tin nhắn cầu cứu cho Giang Chí Hoành. Lúc phản ứng được mình vừa làm gì, trong lòng cậu hối hận không thôi, dù vậy vẫn âm ỉ nổi lên một chút cảm giác chờ mong.


Chỉ tiếc là loại cảm giác chờ mong này sau đó rơi tõm vào khoảng không lạnh lẽo, đã quá muộn để hủy bỏ tin nhắn, Dương Quýnh nhìn dòng chữ "Giả vờ... người nhà" trên màn hình, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Dương Quýnh ở trong phòng toilet đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng thấy vẫn chẳng có ai trả lời, đành phải trước tiên căng da đầu quay trở về bàn. Trong đầu cậu đồng thời suy tính làm cách nào để nói dối mấy người kia là đối tượng của mình tăng ca không đến được, lại lo lắng bọn họ có thể nào sẽ lôi chuyện khác ra gây khó dễ hay không, chẳng hạn như là cho xem ảnh...

Nào ngờ vừa trở lại phòng, cậu vừa đặt mông xuống, tức thì chuông điện thoại vang lên.

Ánh mắt của những người khác bất giác hội tụ đến trên người cậu, Dương Quýnh chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại, kết quả bị giám chế Lưu cản lại.

Đối phương nở một nụ cười hoàn toàn không có ý tốt, gõ gõ lên bàn nói: "Cứ nghe ở đây đi, đều không phải người ngoài mà."

Dương Quýnh bất đắc dĩ, nhìn xuống tên Phó Duy Diễn trên màn hình, trong lòng rối như tơ vò mà nhấn nút nhận cuộc gọi.

Âm thanh truyền tới từ đầu bên kia có chút trầm thấp, dường như là người mới vừa tỉnh ngủ, trước tiên hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"

Dương Quýnh liếc mắt nhìn mấy người trong phòng, nói: "Tòa nhà Sao Khôi." Lại nói số phòng.

Phó Duy Diễn ồ một tiếng, qua hai giây mới nói: "Bây giờ tôi chạy qua."

Dương Quýnh ngẩn người, có chút chần chừ, ngó thấy tình hình tiệc rượu bên này còn lâu mới kết thúc, vội tìm cớ nói: "Bên này rượu còn chưa uống hết, chi bằng..."

"Không sao, cứ gọi hắn đến đây đi, " Giám chế Lưu đột nhiên xen vào nói, "Chúng tôi cũng chuẩn bị đi rồi."

- -

Phó Duy Diễn đến nơi đã là hai mươi phút sau đó, Dương Quýnh trong thời gian này biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại không nhịn được lo lắng, luôn sợ sẽ xảy ra sự cố. Vừa thấp thỏm sợ Phó Duy Diễn không đọc kỹ nội dung tin nhắn, lát nữa tới đây sẽ lỡ miệng làm bại lộ, lại sợ nhỡ đâu mấy người ở đây không có ý tốt, mở miệng ra liền chất vấn tới tấp.

Cậu cố gắng lục lọi ký ức trong im lặng, nhớ lại xem đêm nay mình đã nói những lời gì, đặc biệt là mấy thông tin liên quan đến bạn trai, nhưng bởi vì liên tục kính rượu, phảng phất tin tức gì cũng đều biến thành một mảng mơ hồ không rõ.

Thời gian càng trôi qua Dương Quýnh càng căng thẳng, chờ đến khi cửa phòng bị người đẩy ra, lúc gương mặt bệnh quý tộc thiếu kiên nhẫn của người kia thò vào trong cau mày đánh giá, Dương Quýnh cảm thấy lỗ tai mình ù đi một chập, gần như đình trệ trong một hai giây. Chỉ sau khi các giác quan của cậu dần khôi phục lại, Dương Quýnh mới nghe được một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc, lại thấy giám chế Lưu với cặp mắt long lanh như mắt chó đứng lên, híp mắt đưa tay ra cười nói: "Hóa ra cậu chính là đối tượng của Tiểu Dương sao, ừm, không tồi, rất trẻ."


Dương Quýnh cau mày, đã thấy Phó Duy Diễn cúi đầu liếc nhìn giám chế Lưu một cái, cười cười: "Quá bẩn."

Mọi người: "..."

Mọi người quay mặt ra nhìn nhau, tất cả đều giả vờ như không nghe thấy gì. Giám chế Lưu không ngờ đến tình huống này, sững sờ trong phút chốc không kịp phản ứng lại.

Phó Duy Diễn lại nói: "Hết cách rồi, tôi vừa mới phải cấp cứu cho một bệnh nhân, ruột non thủng mất ba chỗ, rửa hết bảy, tám bình nước muối sinh lý vẫn còn thối mùi phân, sau đó trước khi khâu bụng lại, tôi tái kiểm tra mới phát hiện kết tràng cũng bị thủng hai chỗ..." Hắn nói xong hơi khựng lại, chậm rãi nâng lên cánh tay.

Giám chế Lưu lúc này mặt mới biến sắc, vội vã rút tay về rồi theo phản xạ mà chà chà bên hai hông, nỗ lực nặn ra một nụ cười, nói: "Thế sao, vậy cũng quá phiền toái."

"Công việc mà, chịu thôi, khoa hậu môn trực tràng chính là quanh năm làm việc với toàn phân là phân, chúng tôi nhìn nhiều quá rồi cũng thành thói quen." Phó Duy Diễn nở nụ cười, lại giơ tay lên, lướt qua đỉnh đầu một người ngồi ở cạnh cửa, vỗ vỗ bả vai Dương Quýnh nói: "Đi thôi."

...

Dương Quýnh vội vàng đi bộ bước nhỏ bám theo phía sau, chờ đến trước xe của Phó Duy Diễn rồi, cậu mới dừng lại, vịn cửa xe đứng bất động trong phút chốc.

Phó Duy Diễn từ lúc ra khỏi quán cơm sắc mặt đã không dễ nhìn cho lắm, lúc này liếc mắt nhìn cậu, nói: "Vừa nãy cậu lon ton bước nhỏ trông rất hoạt bát cơ mà, một điểm cũng không nhìn ra là uống rượu, sao vậy, lúc này lại chịu không nổi?"

Dạ dày Dương Quýnh đã bắt đầu cuộn lên từng đợt khó chịu, cậu nhắm hai mắt gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.

Cậu sợ chính mình lát nữa sẽ chịu không nổi ộc ra trên xe Phó Duy Diễn. Trước đây lúc cậu tự đón xe về, tài xế taxi vừa nhìn thấy cậu uống say khướt liền trực tiếp từ chối chở, chỉ sợ cậu say xe nôn ra. Sau đó đến lượt Giang Chí Hoành đón cậu, gã sẽ tìm cho cậu một cái thùng rác, để cậu nôn cho xong mới đi. Nhưng bây giờ người đến chính là Phó Duy Diễn...

Dương Quýnh vừa không dám lên xe, cũng không dám chạy qua thùng rác ở bên kia, trước mặt Phó Duy Diễn nôn thốc nôn tháo. Cậu uống rượu vào đầu óc cũng chậm chạp, nhất thời không tìm ra biện pháp, bèn dứt khoát đứng chôn chân tại chỗ.

Phó Duy Diễn không biết cậu muốn làm gì, đành đợi hai phút mới thiếu kiên nhẫn thúc giục: "Cậu còn không lên xe? Muốn đứng tại chỗ nở hoa luôn sao?"

Dương Quýnh nghẹn rồi lại nghẹn, không nghẹn nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ nôn ra trên xe anh."


Phó Duy Diễn tức khắc trừng mắt: "Cậu dám!"

"... Không dám không dám, " Dương Quýnh có chút oan ức: "Cho nên anh cứ để tôi đứng đây một phút, tôi không nở hoa, tôi đợi tỉnh rượu."

Phó Duy Diễn: "..."

Sau một phút Dương Quýnh cảm thấy đã ổn, yên lặng mà bò vào hàng ghế sau.

Phó Duy Diễn sau đó lên xe, lại không lái đi ngay, trước tiên hạ hết cửa sổ xuống để tản mùi, lại từ một góc nào đó tìm ra một bình xịt thơm, hướng về phía cửa xe, ghế dựa, nơi nào cũng phun một ít.

Dương Quýnh: "..." Người này ghét bỏ cũng đến quá rõ ràng.

Có điều hắn đã yêu quý xe như thế sao còn đăng ký chở khách? Cậu sửng sốt một chút, đánh giá lại nội thất trong xe, mới phát hiện Phó Duy Diễn hôm nay lái một chiếc xe mới tinh.

Dương Quýnh có chút ghen tị, đàn ông chẳng mấy ai là không yêu xe. Lúc thường cậu thích xem tạp chí xe cộ, màn hình khóa của di động cũng là ảnh một chiếc xe thiết kế cực ngầu, tuy là trên thực tế cậu còn chưa thi bằng lái.

Dương Quýnh thấy hơi chóng mặt, liền nhích mông về phía trước, vươn tay ôm lấy ghế phó lái, thì thầm nói: "Xe này chắc là đắt lắm nhỉ... Anh mua từ khi nào?"

Phó Duy Diễn lúc này mới hừ một tiếng mà để ý đến cậu, "Chưa được bao lâu, xe còn mới tinh."

"Uầy thật tốt..." Dương Quýnh lòng đầy hâm mộ nói: "Sao anh lại đi xe mới đến đây, nếu là tôi, tôi không nỡ lòng đâu."

"Vậy cậu mua xe rồi lại không đi?"

"Không đi, tôi chỉ để trong gara, đi làm về thì ngắm, liếc mắt một cái liền vui vẻ." Dương Quýnh nói xong ngây ngô cười: "Một ngày không thể nhìn nhiều hơn, chỉ liếc một hai lần là được, bằng không vui mừng đến hóa rồ mất."

Phó Duy Diễn: "..." Hắn vốn là cũng rất quý xe, thế nhưng đêm nay Dương Quýnh gửi tin nhắn cầu viện trợ, vừa nhìn là biết đang đi xã giao... Hắn đằng nào cũng không có việc gì, lái con xe này đi chính là muốn giữ thể diện, lòe người một chút... Tuy rằng mấy con rùa rụt cổ nhát chết kia còn chưa được diện kiến.

Hắn trong lòng thư thái, hỏi Dương Quýnh: "Đêm nay cái thằng cha mập thù lù đó chính là người muốn quy tắc ngầm cậu à?"

Dương Quýnh vô cùng cảm kích việc hắn tới giải vây cho cậu, đúng sự thật mà ừ một tiếng, nói: "Người này liên hệ thông qua nguời đại diện của tôi, tôi không đáp ứng, kết quả đắc tội người đại diện. Hôm qua tôi tìm đến bạn nhờ hoà giải, ai ngờ người đại diện chỉ lấy tiền không làm việc, đêm nay để tôi tự mình tới giải quyết..."

Cậu nói chuyện câu đầu chả ăn nhập gì đến câu sau, thế nhưng hiếm khi Phó Duy Diễn nghe xong vẫn hiểu được.

"Vậy bây giờ giải quyết xong rồi?" Phó Duy Diễn hỏi: "Uống rượu là được sao?"


"... Không phải, " Dương Quýnh ôm ghế trước không thoải mái, bèn buông ra, tựa vào cửa xe gục đầu xuống, nói: "Y không tìm người đã kết hôn... Cho nên tôi nói, tôi đã kết hôn rồi. Chỉ là..." Cậu đột nhiên khựng lại, không tiếp tục nói nữa.

Phó Duy Diễn trong lòng hiểu rõ, hắn ở bệnh viện có chút danh tiếng, tương lai nhỡ đâu gặp dịp đụng phải, người kia nghe ngóng hỏi han một chút sẽ biết ngay chân tướng. Hắn cũng không cảm thấy tên mập *** chết bầm này sẽ tiếp tục dây dưa với Dương Quýnh, thế nhưng hoàn cảnh này của Dương Quýnh, cho dù về sau không có chuyện gì nữa, một lời nói dối đã kết hôn truyền ra ngoài, kiểu gì cũng khó lòng che đậy chu toàn.

Hắn từ gương chiếu hậu liếc nhìn đến gương mặt say khướt của Dương Quýnh.

Rượu phẩm (cách hành xử lúc say rượu) của Dương Quýnh rất tốt, đêm nay cậu rõ ràng uống rất nhiều, thế nhưng bước chân hiếm thấy vững vàng, cũng không khóc nháo. Lời nói mặc dù nhiều hơn bình thường, thế nhưng chỉ hỏi cái gì nói cái đó, cũng không làm người khác cảm thấy phiền. Dáng vẻ như vậy trái lại thật giống như cậu của ngày xưa, mỗi lần phải chịu oan ức. Khi đó Phó Duy Diễn vẫn còn trẻ, lấy việc bắt nạt người ta làm thú vui, bản thân lười động chân động tay, bèn mở miệng nói quàng nói xiên. Dương Quýnh ngồi nghe rõ ràng đầy một bụng bực tức, cũng không tranh luận với hắn, chỉ hầm hừ mà phụng phịu hai má, lẳng lặng múc canh đưa cơm.

Sau đó bố của Phó Duy Diễn nhìn không nổi nữa, lúc Dương Quýnh đến ông hồ hởi tay bắt mặt mừng, xuất viện rồi lúc sau lại đến xin lỗi ông nội Dương Quýnh. Phó Duy Diễn cũng cảm thấy có lỗi, ngẫu nhiên mỗi khi Dương Quýnh đi đóng phim không tới được, bèn cùng hộ lý của bố hắn đến chăm sóc lão Dương. Ông lão lải nhải không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng còn khóc lóc nỉ non, hắn cũng vẻ mặt táo bón mà ngồi một chỗ nghe, lâu lâu lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, lung tung mà an ủi vài tiếng, cảm giác mình là đang trả nợ.

Mấy năm qua hắn tình cờ cũng sẽ bấm vào xem động thái của Dương Quýnh. Dương Quýnh đăng bài không nhiều, lại không có quy luật, cập nhật trong vòng bạn bè nếu không phải là ảnh hoa hoét muôn nơi thì sẽ là mỹ thực muôn nơi, quán ngon ngẫu nhiên phát hiện ở trên đường, người khác mời, chính mình làm... Phó Duy Diễn thừa nhận bản thân là một kẻ đam mê ăn uống, thậm chí còn cảm thấy lý do hắn vẫn không xóa bạn tốt với Dương Quýnh, chính là bởi vì muốn xem hình đồ ăn.

Nhưng có ích lợi gì chứ? Nhìn thấy được lại ăn không được...

Gió tháng ba mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào xe, không gian càng lúc càng chìm vào màn đêm sâu thẳm, Dương Quýnh không biết từ lúc nào đã ngáy rất khẽ ở hàng ghế sau. Phó Duy Diễn kéo hết cửa sổ xe bốn phía lên, lại từ gương chiếu hậu liếc nhìn gò má Dương Quýnh một cái, tim chợt giật thót, đột nhiên toát ra một ý tưởng bất khả tư nghị*.

*bất khả tư nghị: không thể lý giải, không thể hiểu được

Suy nghĩ này quá mức điên rồ, hắn nhất thời cảm thấy ý tưởng này vô cùng tuyệt diệu, dường như đã tìm được cho mình đối tượng kết hôn phù hợp nhất; trong chốc lát lại không khỏi tự mình suy nghĩ lại, có phải bản thân hơi tùy tiện quá không.

Lúc xe dừng lại ở dưới chân tiểu khu, Dương Quýnh mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu đờ người ra mất hai giây, sau đó mới hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng nói cảm ơn Phó Duy Diễn.

Biểu cảm của Phó Duy Diễn có điểm kỳ quái, nghiêng đầu sang nghiêm túc nhìn cậu.

Dương Quýnh có chút mờ mịt, hỏi Phó Duy Diễn: "Làm sao vậy?"

"Không làm sao hết, " Phó Duy Diễn dừng một chút, đột nhiên nói: "Dương Quýnh, chi bằng... cậu cân nhắc kết hôn với tôi?"

Dương Quýnh: "!!"

=================================

Editor: Người như Quýnh Quýnh đáng yêu muốn chết, vừa tinh tế vừa chu đáo, ngoan ngoãn lại kiên cường, thật sự không nhược một chút nào, chỉ là có chút tự ti...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận