28.
Ngày hôm sau mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi tôi mới tỉnh dậy, đầu tôi đau như muốn nứt làm đôi, vừa xoa thái dương vừa ngồi dậy.
Đây là! phòng ngủ của tôi.
Giang Tự ngủ bên cạnh tôi, tóc anh rối bời, mắt còn có quầng thâm giống như đã phải trải qua một đêm vô cùng khó ngủ.
Tôi ngồi ngây người một lúc, theo bản năng muốn tìm điện thoại.
Kết quả vừa xoay người đã bị Giang Tự kéo lại, tôi ngã lên người anh.
Tôi sợ đè lên người anh nên nhanh chóng lùi ra, anh thuận tay ôm lấy tôi.
Chuyện em lo sẽ không xảy ra.
Đường Yến Châu xảy ra tai nạn.
Nghe vậy tôi lập tức đơ người, vẻ mặt không thể tin được nhìn Giang Tự.
Giang Tự không biết nên nhìn tôi bằng ánh mắt gì: Em nghĩ cái gì vậy? Do anh ta đua xe với đám bạn từ nhỏ của mình nên mới bị tai nạn.
Lúc này tôi mới yên tâm gật đầu: Ông trời có mắt.
Giang Tự có chút tiếc nuối lắc đầu: Không c.
hết.
Tóm lại em không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.
Tôi không yên lòng chọc chọc anh: Bây giờ anh còn thích em không?
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh kia.
Giang Tự thở dài: Bây giờ không chỉ thích mà còn cảm thấy đau lòng.
Chọc chọc biến thành trêu chọc: Yêu em như thế sao!
Giọng nói cũng mềm đi: Vậy tổng giám đốc Giang! sau này vẫn còn đăng bài lên tài khoản phụ sao?
Người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc: Chuyện này có thể làm, nhưng với điều kiện em phải viết thư tình cho anh.
Phải dài hơn, nhiều hơn, tình cảm hơn so với tên kia.
Tôi nhìn anh nhíu mày: Anh ta đã như vậy rồi anh còn ghen nữa.
Em không viết cho anh thì anh còn ghen cả đời.
Tổng giám đốc Giang lạnh lùng cao ngạo từ trước đến nay bây giờ lại khóc lóc om sòm ăn nói hùng hồn như vậy.
Chiều hôm ấy bóng cây lao xao mát rượi, nắng dài hơn năm tháng.
Có người đã kéo tôi ra khỏi địa ngục năm mười sáu tuổi.
Từ đây Lâm Nhạc An tôi đã có một cuộc sống mới.
.