Tái Kiến Vô Thanh

Cái gì?” Quách Táp cảm thấy trong đầu mình như nổ tung, một tay kéo vạt áo Từng Huy, giơ lên quả đấm: “Cậu uống say cũng đừng nói bậy! Cẩn thận tôi đánh cậu!”

Lớp trưởng vội vàng kéo Quách Táp: “Tôi biết cậu cùng Bách Tử Dương cảm tình rất tốt, bất quá… đây là sự thật, mọi người đều biết a.”

Quách Táp xem thần sắc mọi người, vội vàng lập luận: “Không phải vậy… không phải, các cậu nhất định nhầm! Cậu ta rất tốt, tôi gọi điện cho các người xem!” Vừa nói liền lấy điện thoại trong túi ra, bấm số Bách Tử Dương. Một khoảng yên lặng ngắn ngủi sau, trong điện thoại truyền tới một giọng nữ lạnh như băng: “Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra lại.”

Không thể nào… không thể nào… Quách Táp ôm lấy đầu, nhất định là nhầm lẫn.

Có người kéo kéo Từng Huy: “Tôi xem Quách Táp bị kích động, đầu óc có chút không rõ ràng, chúng ta đưa hắn về nhà nghỉ ngơi đi.”

Từng Huy vội vàng gật đầu kéo tay Quách Táp: “Ai, Quách Táp…”

Quách Táp nắm lấy cánh tay hắn: “Đi, tôi dẫn cậu đi tìm cậu ấy!” Vừa nói vừa kéo Từng Huy ra ngoài. Có mấy người lo lắng có chuyện, liền đi theo.

Quách Táp một mực dẫn bọn hắn đến lầu dưới nhà Bách Tử Dương, Từng Huy cánh tay bị nắm, cơ hồ không giãy giụa được. Tới lúc này mới kêu lên một tiếng: “Quách Táp, làm sao cậu biết chỗ này?”

Quách Táp có chút nghi ngờ nhìn hắn.

“Cậu ấy mấy năm trước mua nhà ở đây, bất quá tôi chỉ ghé một lần, sau đó không lâu cậu ấy liền…”


Quách Táp quay đầu đi không nghe hắn nói nữa, đem hắn kéo vào thang máy, đến cảnh cửa quen thuộc, móc chìa khoá ra mở cửa.

“Cậu… thế nào có chìa khoá nhà cậu ấy.” Từng Huy kinh ngạc nói.

“Đương nhiên là cậu ấy cho tôi!” Quách Táp vừa nói vừa đi vào, nhìn thấy bài trí trong nhà, trong nháy mắt liền cảm thấy trời đất sụp đổ.

Nội thất trong nhà bám bụi, tất cả đều được bọc vải trắng, hiển nhiên đã lâu rồi không có ai ở.

Trong phòng rửa tay trống rỗng, không thấy được đồ đạc của hai người, trong tủ quần áo cũng trống không. Giường màu trắng được phủ một lớp bụi dày. Trong phòng không một chút sinh khí.

“Thế nào… làm sao có thể…” Quách Táp đã gần điên cuồng, vào gian phòng tiếp theo tìm người.

“Bách Tử Dương! Cậu đi ra đây cho tôi! Bách Tử Dương, cậu đừng đùa giỡn tôi, cậu mau ra đây! Cậu ra đây cho tôi!…”

“Sao lại ngủ ở đây? Sẽ bị lạnh.”

“Tử Dương?” Quách Táp nhìn người trước mắt, liền đem y kéo vào lồng ngực, “Tôi… tôi có một giấc mộng kinh khủng, làm tôi sợ muốn chết.”

Bách Tử Dương cười vỗ vỗ hắn: “Cậu lớn như vậy, còn sợ ác mộng, cậu thế nào vẫn còn run?”

Quách Táp như muốn xác nhận, nhìn y chằm chằm, cuối cùng hôn lung tung lên mặt y: “làm sao bây giờ, vạn nhất cậu rời xa tôi, tôi phải làm sao bây giờ?”

Bách Tử Dương vòng tay ra sau vỗ trấn an hắn: “Cậu lại nói lời ngây thơ gì? Tôi cuối cùng cũng muốn ra đi.”

“Cái gì?” Quách Táp ôm y thật chặt, sợ rằng chỉ cần buông tay, y sẽ biến mất.

“Cậu có biết hay không,” Bách Tử Dương nhẹ nhàng sờ đầu hắn, “Tôi thật hối hận ban đầu đã rời đi, không nói cho ngươi. Cậu nghĩ rằng chúng ta đã bỏ lỡ 11 năm, nhưng sự thật, chúng ta đã bỏ lỡ cả cuộc đời…”

Xúc cảm trong tay đột nhiên biến mất, trước mắt xuất hiện một căn phòng xa lạ. Một khuôn mặt mập mạp dò tới, “Cảm ơn trời đất, cậu rốt cục tỉnh.”

Quách Táp không nói nhìn, trầm mặc nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu. Từng Huy cho hắn ngây ngốc, phất phất tay trước mặt hắn: “Uy, ngươi không sao chứ, đừng tôi.”

“Cậu ấy… lúc nào” Quách Táp thanh âm khàn khàn hỏi.


Từng Huy thở dài một tiếng, dừng một chút: “Cũng đã sáu năm.”

“Tại sao… không nói cho tôi biết.”

“Cậu ấy không để cho … Thời điểm cậu ấy mất, con gái cậu cũng vừa ra đời, chúng tôi cũng không muốn cho cậu khổ sở.” Từng Huy nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Lúc cậu ấy trở lại các người sao không nói với tôi?”

“Cũng là cậu ấy không cho phép…” Từng Huy xoa xoa mắt, “Tôi cũng không biết hai cậu đã xảy ra chuyện gì.”

“Cậu… cậu ấy là tại sao… qua đời?” Thanh âm câu hỏi trầm đến mức cơ hồ không thể nghe được.

Từng Huy trầm mặc một hồi, “Chúng ta cũng không biết, nghe nói cậu ấy sinh bệnh, cái này… vẫn là mẹ cậu ta biết rõ ràng đi.”

Quách Táp đứng dậy, “Nhà cậu ấy ở đâu?”

—-

Ngôi nhà trước mặt cũ kỹ hơn rất nhiều, nhớ tới thời cấp ba hắn hơn nửa thời gian đều ở đây, Quách Táp hơi nhắm mắt lại. Đi tới cảnh cửa quen thuộc, nhấn chuông.

Người phụ nữ mở cửa so với trong trí nhớ cũng đã già hơn, khoé mắt đầy những nếp nhắn, không còn vẻ người phụ nữ cường mạnh năm đó, môi bà run rẩy: “Cậu, cậu là Quách…”

“Dì, con là Quách Táp.” Quách Táp hướng bà gật đầu một cái. Người phụ nữ thu lại vẻ mặt hốt hoảng, hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”


“Con… muốn hỏi chuyện liên quan đến Tử Dương.”

Thời điểm nghe đến hai chữ Tử Dương, bà không còn có thể tỏ ra bình thản, nước mắt trào ra, bà đưa tay che mặt, hổn hển nói: “Còn có chuyện gì để nói, đã quá muộn, đã quá muộn…”

Quách Táp đưa tay đỡ bà đi vào, đỡ bà ngồi xuống ghế: “Thật xin lỗi, thưa dì, con thật sự có chuyện muốn hỏi.”

Bà bình tĩnh hơn, nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn Quách Táp: “Cậu đã biết rồi.”

Quách Táp gật đầu một cái: “Vâng, cậu ấy trở lại tìm con.”

Người phụ nữ kịch liệt run rẩy: “Cậu nói cái gì?”

Quách Táp cúi đầu: “Người không tin con cũng không có biện pháp, con muốn biết năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”

Người phụ nữ nghi hoặc nhìn hắn rất lâu, mới mở miệng: “Khi đó dì đưa nó xuất ngoại, cũng không có cách nào, dì muốn nó thời gian qua đi có thể quên được đoạn tình cảm không nên có này,” nói đến đây bà dừng một chút, liếc mắt nhìn Quách Táp, “dì sai rồi, nó cũng sai rồi, nó ở bên kia học xong liền trở về làm trong công ty của chú, cũng mua nhà mua xe. Dì cho rằng nó chuẩn bị tìm cô gái tốt kết hôn, ai biết nó một mực tìm kiếm tung tích của con. Nó kiên trì, dì đã đồng ý. Qua hai tháng, nó nói với dì, con đã kết hôn hơn một năm.” Người phụ nữ lau nước mắt của mình, lúc đó hình ảnh con trai đứng trước mặt mình cúi đầu vẫn còn in đậm trong tâm trí, y nói: “Mẹ, là con sai rồi, vẫn luôn là tự con một mình đơn phương.”

Quách Táp một mực cúi đầu, thanh âm khàn khàn: “con không biết, tất cả con đều không biết…”

“Sau đó, nó buồn bã thất vọng, không lâu sau sinh bệnh. Là viêm phổi, sau đó… lại có biến chứng, liền…” Mẹ Bách Tử Dương như nhớ ra điều gì, hơi ngừng khóc, đứng lên đi vào phòng lấy một món đồ, “nó không lưu lại thứ gì. Cái này cho con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận