Tài Năng Tuyệt Sắc

Tẫn Diêm đứng tại chỗ, trầm mặc.

“Đừng lo lắng, Khắc Lôi Nhã không sao đâu. Nếu ta không lầm thì nữ nhân kia muốn giúp nàng.” Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói với mọi người.

“Mẹ kiếp! Người đâu?” Lúc này Thủy Văn Mặc mới hấp tấp vọt tới lại chỉ thấy nhóm người Tẫn Diêm ở đó.

“Được đưa đi rồi. An Lệ Toa dùng quyển trục Truyền Tống không gian.” Lãnh Lăng Vân nói đầy thản nhiên. 

“A nha! Dám không đưa ta theo.” Thủy Văn Mặc giận dữ gầm nhẹ.

“Ngươi biết bọn họ đi đâu?” Tẫn Diêm quay lại nhìn Thủy Văn Mặc, trầm giọng hỏi. Trong giọng nói hắn mang theo sự lo lắng vô cùng rõ ràng.

“Không biết.” Thủy Văn Mặc buông tay, nhún vai nói thật.

“Ngươi không biết mà còn nói lời khiến người ta hiểu lầm như vậy!” Hạ Thiên nhìn thái độ của Thủy Văn Mặc thì tức giận bừng bừng, hừ lạnh, nói.

“A nha, tiểu đạo tặc, đã lâu không gặp.” Thủy Văn Mặc cười hì hì nhìn Hạ Thiên, chào hỏi.

“Hừ!” Hạ Thiên hừ lạnh, xoay mặt không thèm để ý đến Thủy Văn Mặc.

“Nói vậy là An đại nhân muốn giúp Khắc Lôi Nhã…” Lý Minh Ngữ trầm giọng nói “Bây giờ họ đi đâu chúng ta không biết, vậy thì đợi đi.”

Vẻ mặt Lý Nguyệt Văn buồn bã, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Minh Ngữ thì không nói nữa.


“Trở về chờ đi. Dì An không thương tổn con dâu tương lai của mình đâu. Mọi người về đi. Có lẽ ngày mai họ sẽ tinh thần phấn chấn mà xuất hiện trước mặt chúng ta cũng nên.” Thủy Văn Mặc duỗi lưng, lười biếng nói. Hiển nhiên hắn phi thường tin tưởng An Lệ Toa.

Thủy Văn Mặc không phát hiện ra, mấy chữ con dâu tương lai làm cho lòng mấy người ở đây gợn sóng.

Con dâu tương lai? Sao mấy chữ này lại khiến người ta khó chịu vậy? Tẫn Diêm hạ mi mắt, trầm mặc xoay người rời đi. Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng Tẫn Diêm, thở dài trong lòng, đi theo. Ngõa Nhĩ Đa thì lảm nhảm trong lòng, mẹ nó, ngươi nói con dâu thì là con dâu à? Trò đùa gì vậy?

Cuối cùng, mọi người theo đường cũ trở về.

Mà lúc này, Khắc Lôi Nhã vừa mở mắt liền thấy mình tới một nơi không thể tưởng tượng được. Liếc mắt nhìn qua, phía trước là mấy gian nhà gỗ nhỏ. Xung quanh nhà là hàng rào thấp. Bên cạnh có rất nhiều tảng đá lớn. Thoạt nhìn thì thấy giống như một nhà của người làm nông bình thường. Nhưng Khắc Lôi Nhã đảo mắt một cái liền phát hiện ra điểm bất thường. Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời xanh thẳm không có một gợn mây nào, chỉ có chim nhỏ bay rất cao. Khắc Lôi Nhã híp mắt. Đó là một loại chim biển! Đây là một hòn đảo! Im lặng lắng nghe thì nghe được tiếng gió vù vù. Khắc Lôi Nhã tập trung tinh thần cảm nhận xung quanh một chút thì liền ngạc nhiên. Hòn đảo không lớn này có một bức tường bằng gió sắc bén, hoàn toàn ngăn cách hòn đảo với thế giới bên ngoài.

“Sư phụ. Sư phụ, mau ra đây…” An Lệ Toa hắng giọng rống lên.

“Gọi cái rắm! Vừa tới liền hô to gọi nhỏ ngay rồi!” Một giọng nói hoạt bát vang lên một cách thô bạo từ trong phòng.

“Thiên lôi sắp giáng xuống rồi, con có thể không gọi à? Nhanh ra ngoài cản sấm sét!” An Lệ Toa càng không khách khí, lớn giọng rống lại.

“Cái gì? Thiên lôi gì? Thứ đồ chơi con tu tập không dẫn tới Thiên lôi.” Mặc dù trong giọng nói mang sự nghi ngờ nhưng tiếng bước chân đã vội vàng vang lên.

Ở cửa nhà gỗ xuất hiện một lão nhân mặc y phục màu lam nhạt, đôi mắt lấp lánh hữu thần tản ra một sự quyết đoán khó tả. Lông mày và bộ râu đã hoa râm, rất dài, tóc lại chải ngược rất chỉnh tề.

“Sư phụ, mau cứu mạng, Thiên lôi sẽ đến ngay đấy.” An Lệ Toa nóng nảy nói. 

“Ơ, tiểu tử, lớn như vậy rồi.” Lão đầu không để ý đến An Lệ Toa mà quay đầu cười híp mắt với Phong Dật Hiên.


“A, lão gia tử (ông cụ) càng ngày càng hoạt bát nha. Râu và lông mày của người càng ngày càng đẹp.” Phong Dật Hiên cười hì hì, nói.

Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Phong Dật Hiên luôn luôn phách lối mà có lúc biết điều thế này sao?

“Đó là đương nhiên.” Lão đầu làm chuyện khiến Khắc Lôi Nhã đơ người. Lão ung dung lấy từ trong tay áo rộng rãi ra một cái lược nhỏ, cẩn thận chải lông mày của mình, sau đó chải đến bộ râu. Bộ dạng của ông cho thấy sự cực kỳ hài lòng.

“Lão gia tử, nhanh chuẩn bị giúp lão bà tương lai của con cản Thiên lôi đi.” Lúc này Phong Dật Hiên mới đi vào chuyện chính.

“Cái gì?! Tiểu tử ngươi mà đi tán gái á?” Lão đầu hô to gọi nhỏ. Lúc này ông mới dời mắt đến trên người Khắc Lôi Nhã. Lúc này bộ dạng của nàng rất chật vật, y phục rách nát, vết thương trên người mặc dù đã cầm máu nhưng vết máu loang lổ trên đó nhìn rất ghê người.

“Sư phụ!” An Lệ Toa nóng lòng, chỉ mây đen đã bắt đầu tụ lại trên đầu.

“Hả?” Lão đầu không nhanh không chậm hả một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng vuốt vuốt ria mép của mình. Lúc này ông mới nói đầy khinh thường: “Con khẩn trương cái rắm. Không phải chỉ có bảy đạo Thiên lôi thôi sao?” An Lệ Toa vừa nghe thì khuôn mặt trở nên vui mừng. Lời này có nghĩa là sư phụ sẽ ra tay hỗ trợ!

Khắc Lôi Nhã vừa nghe thì ngây ngẩn. Lão giả này biết nàng sắp chịu mấy đạo thiên lôi!

“Cô gái nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi? Lại được đến bảy đạo thiên lôi…” Lão đầu lúc lắc đầu, nói chậm rì rì, mắt cũng đang quan sát Khắc Lôi Nhã “Còn có, con luyện tâm pháp gì vậy? Sao ta có cảm giác quen quen?”

Khắc Lôi Nhã do dự, không biết có nên nói thật với lão giả trước mắt không đây? Chắc ông cũng biết.

“Liên Hoa Bảo Giám.” Khắc Lôi Nhã do dự một chút rồi thốt ra mấy chữ này. Theo tình hình trước mắt thì lão giả này là người duy nhất có thể đỡ Thiên lôi thay mình. Nên phối hợp thì tốt hơn.


Ngờ đâu, Khắc Lôi Nhã vừa nói ra mấy chữ này thì sắc mặt của lão đầu kia liền thay đổi.

“Cái gì? Liên Hoa Bảo Giám? Con nói là Liên Hoa Bảo Giám?” Lão đầu không để ý hình tượng mà xông lên nắm lấy vai Khắc Lôi Nhã mà lắc, sắc mặt càng dữ tợn hơn “Con nói lại lần nữa cho ta, nói lại!”

Sắc mặt Phong Dật Hiên cũng thay đổi. Hắn chưa bao giờ thấy lão gia tử nổi điên như vậy. Phong Dật Hiên muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị An Lệ Toa kéo lại. Hắn nhìn An Lệ Toa một cách nóng nảy, muốn nói gì đó nhưng An Lệ Toa nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo với hắn rằng Khắc Lôi Nhã sẽ không gặp nguy hiểm.

Khắc Lôi Nhã cũng bối rối, phản ứng quá khích của lão giả khiến nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng trên người ông không có sát khí. Chuyện này là sao?

“Lão già Tư Không Lâm kia là gì của con? Nói! Sao hắn lại truyền Liên Hoa Bảo Giám cho con? Không thể nào! Lão già chết tiệt đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền Liên Hoa Bảo Giám cho người khác!” Lão giả phát điên, thái độ và hành động của ông hoàn toàn không có liên quan gì đến tuổi tác cả.

“Con không biết Tư Không Lâm.” Một câu nói nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã khiến lão giả ngừng hành động của mình lại ngay lập tức.

Động tác của lão giả cứng đờ lại, há hốc miệng nhìn Khắc Lôi Nhã, thật thà nói ra một câu: “Vậy sao con có Liên Hoa Bảo Giám?”

Lời kế tiếp của Khắc Lôi Nhã càng khiến lão giả thiếu chút nữa thì hộc máu: “Con nhặt được bí tịch nên thuận tiện học thôi.”

“Nhặt, nhặt, nhặt được?” Lời của Khắc Lôi Nhã vang vọng trong đầu lão giả. Nhặt được bí tịch, thuận tiện học thôi.

Lão giả muốn thổ huyết, muốn gào lên, muốn cười lăn lộn trên đất.

“A ha ha! Tên ngốc Tư Không Lâm kia sẽ không ngờ được rằng có người học được tuyệt kỹ của hắn. Ha ha, làm ta cười chết mất, cái tên phế vật, keo kiệt, ngu ngốc này! Đáng đời! Đáng đời!” Lão giả vừa nhảy vừa cười khiến Khắc Lôi Nhã, An Lệ Toa và Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng. Đây là đang diễn tuồng gì vậy?

“Sư phụ, có chuyện gì có thể nói sau được không? Thiên lôi sẽ đánh xuống lập tức đấy.” An Lệ Toa chưa từng thấy sư phụ luống cuống như thế, chỉ có thể nói một cách thận trọng.

Khắc Lôi Nhã và lão giả ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên thấy mây đen tầng tầng lớp lớp trên trời, ánh chớp lóe lên.


“Cô gái nhỏ, ta đỡ Thiên lôi cho con. Có điều sau đó con phải nói rõ cho ta là có chuyện gì.” Tâm tình của lão giả rất tốt.

“Được, có điều, tiền bối, người có thể đỡ Thiên lôi thay con sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn bầu trời, trong tầng mây rất dày, sấm không ngừng vang lên tiếng đáng sợ. Thiên lôi lần này, Khắc Lôi Nhã hiểu rất rõ, mình không thể chống đỡ được, chỉ có thể dựa vào lão giả trước mắt. Nếu chỉ cần nói ra làm sao có được Liên Hoa Bảo Giám thì có thể khiến lão giả đỡ cho mình Thiên lôi trí mạng này, đây là giao dịch rất lời.

“Được, không thành vấn đề. Các con mau tránh ra!” Gương mặt lão giả nặng nề, phất tay ý bảo An Lệ Toa và Phong Dật Hiên nhanh tránh xa một chút.

Khắc Lôi Nhã nhìn tư thế của lão giả cũng hiểu rằng Thiên lôi lần này quả thật không bình thường.

Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng nặng nề.

“Uống!” Mặt lão giả nặng nề nhìn bầu trời, đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã. Sau đó ông chắp hai tay trước ngực, nhíu mày thật chặt. An Lệ Toa và Phong Dật Hiên lo lắng nhìn bên này nhưng không thể giúp gì được.

Xung quanh càng ngày càng tối bởi vì mây đen càng ngày càng dày, tiếng sấm cùng càng ngày càng vang dội.

“Bảy đạo Thiên lôi, cô gái nhỏ, tuổi con còn trẻ như vậy mà đã có thể tu luyện Liên Hoa Bảo Giám đến tầng thứ tám. Lão già Tư Không Lâm kia mà biết thì không biết sẽ ra sao đây. Đoán chừng hắn tức đến mức chết đi sống lại.” Lão giả ngẩng đầu nhìn tầng mây đen trên bầu trời, nhăn mặt. Sắc mặt ông tuy nặng nề nhưng trong giọng nói có sự hả hê.

Khắc Lôi Nhã nghe xong thì nhíu mày. E rằng Liên Hoa Bảo Giám là do người tên Tư Không Lâm sáng tạo ra, mà người và lão giả trước mặt này nhất định có quan hệ.

“Mở!” Lão giả quát khẽ một tiếng, tách hai tay ra, hai luồng ánh sáng trắng hoa mỹ hiện ra từ tay lão, hóa thành một vòng tròn, vây lấy Khắc Lôi Nhã và lão giả.

Lão giả cau mày, phất tay một lần nữa, hai luồng ánh sáng trắng nữa lại hiện ra, vây lấy An Lệ Toa và Phong Dật Hiên, bảo vệ họ trong kết giới hoa mỹ. “Thiếu cái gì vậy ta?” Lão đầu vuốt nhẹ râu, suy nghĩ.

Lão đầu suy nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một vòng tròn nho nhỏ trong suốt. Mặt lão sắc lạnh, nhẹ vung tay lên, vòng tròn cứ thế múa lượn, xoay tròn trên không trung trên đầu Khắc Lôi Nhã. Cái vòng đó phát ra luồng ánh sáng nhu hòa. Khắc Lôi Nhã biết vật này không phải tầm thường mà là một bảo vật dùng để phòng ngự.

“Được rồi, tất cả đã sẵn sàng.” Lão đầu gật đầu một cách nặng nề, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Thiên lôi sẽ giáng xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận