Tài Năng Tuyệt Sắc

( tiếp theo)

"Thỉnh an Đại hoàng tử điện hạ, nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ." Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùng hành lễ.

"Không cần đa lễ." Ba người trăm miệng một lời nói.

"Ông nội, nhị ca." Lạp Tây Á vui mừng kêu Công Tước Cổ Đốn và Á Lực Khắc trong đại sảnh.

"Ông Nội, con đã trở về." Khắc Lôi Nhã đi đến bên Công Tước Cổ Đốn nhẹ giọng nói.

"Ha ha, con trở lại là tốt rồi, ngồi đi." Công Tước Cổ Đốn cười chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo hai người ngồi xuống.

Khắc Lôi Nhã không hề nhìn Á Lực Khắc một cái, cũng không chào hỏi. Ở trong trí nhớ của Khắc Lôi Nhã thì nhị ca trên danh nghĩa này ngoại trừ việc luôn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường chán ghét hình như còn có tâm cao khí ngạo, thì chẳng còn gì nữa.

"Nhã nhi, nhị hoàng tử điện hạ và công chúa điện hạ biết con đã trở về cố ý muốn đến thăm con, ha ha, con xem Điện hạ đối xử với con thật tốt." Công Tước Cổ Đốn cười ha ha, hiển nhiên tâm tình tương đối tốt, "Còn nữa, cái đứa bé này, con gây ra vụ việc chấn động như vậy ở Lạp Cách Tạp cũng không cho ta biết một tiếng, con thật là cho ta tin mừng quá lớn rồi"

“Cảm ơn Nhị hoàng tử điện hạ và công chúa điện hạ quan tâm." Khi nghe xong lời nói của Công Tước Đốn thì Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu với Nhị Hoàng Tử và công chúa. Nhị Hoàng và công chúa tới thăm mình còn có thể nói là vì giao tình trong quá khứ. Vậy còn Đại hoàng tử tới phủ Hy Nhĩ là vì cái gì đây?

Á Lực Khắc âm thầm quan sát muội muội ruột thịt của hắn, chân mày khẽ nhíu lên. Thực lực quả thật không tệ, chỉ là từ đầu tới cuối hình như cũng không liếc qua hắn một cái. Xem hắn giống như người xa lạ. Đại hoàng tử vẫn mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

"Khắc Lôi Nhã, một thời gian không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên nhiều rồi." Nhị hoàng tử điện hạ Lý Nam Hy mỉm cười nhìn Khắc Lôi Nhã nói.

"Điện hạ quá khen, thực lực của ta cũng không có tăng bao nhiêu, ngược lại là sư phụ ta Khắc Lý Phu đã đột phá trở thành Pháp Thần." Khắc Lôi Nhã không muốn mọi người chú ý tới thực lực chân chính của bản thân mình, vì vậy nàng mới chậm rãi nói ra một tin tức kinh người như vậy.

"Cái gì?!"

"Pháp Thần?!"

Ở trong đại sảnh vang lên những âm thanh to nhỏ liên tiếp. Tất cả đều kinh ngạc không thôi.

"Vì sao chúng ta không có nghe được bất kỳ tin tức nào?" Lạp Cách cau mày trầm giọng hỏi.

"Tin tức sư phụ đột phá không có lan rộng ra ngoài, trở lại thì người đi Thần điện tìm lão bằng hữu Lao Nhĩ đại nhân." Khắc Lôi Nhã nói nhưng không hề liếc mắt nhìn Lạp Cách, mà chỉ nhìn Công Tước Cổ Đốn nhàn nhạt mà nói ra. Đáy mắt của Lạp Cách thoáng qua một tia lúng túng. Tất cả màn này đều rơi vào đáy mắt Á Lực Khắc, chân mày Á Lực Khắc nhíu chặt hơn.

"Vậy sao? Nếu sự thật là như vậy, thật là đáng mừng! Đế quốc ta có vị Pháp Thần đầu tiên rồi! Ta phải nhanh chóng báo lên cho bệ hạ mới phải." Công Tước Cổ Đốn mặt mày hớn hở, tâm trạng của lão lúc này phải nói là cực kì tốt. Là Pháp Thần, hiện tại Đại Lục này chỉ có duy nhất một Pháp Thần.

Vị Pháp Thần này lại chính là sư phụ của cháu gái mình! Có thể không kích động được sao?

Trong đại sảnh náo nhiệt hẳn lên, không khí quỷ dị vừa rồi tan thành mây khói, mọi người ở đây đều nhiệt liệt thảo luận vấn đề này. Lạp Tây Á lắc lắc tay Khắc Lôi Nhã hỏi lung tung này kia. Khắc Lôi Nhã mỉm cười kiên nhẫn nói cho Lạp Tây Á một ít chuyện, nhưng lại che giấu việc Thiếu chủ và việc thu được những bảo vật trân quý kia.

Dĩ nhiên là sau đó Công Tước Cổ Đốn giữ mọi người ăn cơm.

Bữa trưa phong phú, rượu ngon món ngon khiến hai vị hoàng tử và công chúa khen không dứt miệng.

Sau bữa cơm trưa, mọi người không có ý muốn rời đi, Công Tước Cổ Đốn muốn mời mọi người đến nhà kính trồng hoa, ngắm hoa và uống trà. Cái nơi mà Khắc Lôi Nhã đã mượn. Khắc Lôi Nhã cũng muốn đi xem Phong Báo một chút, tựa vào cây cột trong hậu viện, nhìn Công Tước Cổ Đốn mang theo mọi người vào kính trồng hoa, nàng nhún vai bất đắc dĩ than thở. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử hiện tại đấu đá nhau như thế nào đây? Người của gia tộc chia ra thành hai phái như vậy có tốt không?

Thời điểm Khắc Lôi Nhã đang suy nghĩ mất hồn thì sau lưng nàng lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Khắc Lôi Nhã."

Khắc Lôi Nhã không quay đầu lại, nghe thấy thanh âm này dĩ nhiên nàng biết là ai. Đó là cái tên nhị ca chưa bao giờ nở nụ cười với nàng - Á Lực Khắc

"Hả? Có chuyện gì sao?" Khắc Lôi Nhã không quay lại, nhàn nhạt hỏi một câu.

" Thái độ ngươi lúc nãy là có ý gì? Thái độ của ngươi đối với phụ thân là như vậy sao!" Thanh âm lạnh lẽo trong đó mơ hồ còn có tức giận.

"Xin hỏi, ngươi lấy thân phận gì tới đây dạy dỗ ta?" Khắc Lôi Nhã miễn cưỡng ngáp một cái tùy ý hỏi. Khắc Lôi Nhã lúc này mới nhớ tới, Cái tên nhị ca cao ngạo vẫn còn có một ưu điểm, đó chính là rất hiếu thuận. Nói như vậy,cái tên nhị ca này là bởi vì thái độ của mình vô lễ với phụ thân nên tìm đến mình tiến hành dạy dỗ?

"Ta là huynh trưởng của ngươi." Thanh âm của người sau lưng có chút muốn bùng nổ.

"Chuyện nực cười, ngươi đã từng tận lực làm hết trách nhiệm của huynh trưởng sao? Bây giờ còn bày ra dáng vẻ huynh trưởng." Khắc Lôi Nhã cười cười khinh thường, chậm rãi quay người lại mỉa mai nhìn người trước mắt.

Á Lực Khắc vốn đang tức giận bừng bừng nhưng nghe được lời này khuôn mặt tức giận lúc này lại giật mình.

"Nhị ca đáng kính, ta khuyên ngươi, không cần học tập phụ thân. Chưa bao giờ tận lực làm hết trách nhiệm của người cha, đến khi nữ nhi của mình có chút thành tựu lại chạy tới diễu võ dương oai. Ngươi không cảm thấy như vậy rất buồn cười rất vô sỉ sao?" Khắc Lôi Nhã miễn cưỡng tựa vào cây cột bên cạnh, cười nhạo nói, " Hiện tại ta cũng không ngại động thủ với ngươi”.

Sắc mặt Á Lực Khắc trong nháy mắt liền trầm xuống.Thiếu nữ trước mắt giờ đây, không phải là người hèn yếu có thể hù dọa bằng chỉ bằng mấy câu nói nữa.

"Nhưng ngươi phải biết là cùng ta giao đấu sẽ phải trả giá rất đắt đấy. Ta có thể đến cả mí mắt đều không nháy một cái nhưng vẫn giết được ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao?" Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã bỗng nhiên lạnh lẽo, đáy mắt không có một tia nhiệt độ, thanh âm càng thêm âm lãnh vô cùng, hơi thở tản ra một cỗ chết chóc đáng sợ. Một cỗ lực lượng đáng sợ như vậy chợt phát ra, ngay sau đó biến mất.

Trong nháy mắt Á Lực Khắc chợt sinh lòng lạnh lẽo. Thiếu nữ trước mắt cho hắn cảm giác rất kinh người rất âm lãnh.

"Còn nữa, ta khuyên ngươi một câu, mặc kệ ngươi là ủng hộ Đại hoàng tử hay là nhị hoàng tử phái ngươi ở bên Đại hoàng tử làm gian tế, ta mặc kệ các ngươi đấu đá thế nào, không được liên lụy đến mẫu thân. Nếu như tổn hại tới mẫu thân, ta mặc kệ là ai, ta sẽ làm thịt kẻ đó." Khắc Lôi Nhã bày ra dáng vẻ lạnh nhạt cười nhẹ nhàng mà nói ra như vậy, nói rất nhàn nhã giống như đang nói chuyện bình thường. Lời nói nhẹ nhành nhưng lạnh lẽo làm cho Á Lực Khắc có cảm giác thiếu nữ trước mắt tuyệt đối không phải là đang nói đùa!

"Nhớ lời của ta nói." Khắc Lôi Nhã cười khẽ một tiếng, lướt qua bên cạnh Á Lực Khắc đi về phía trước.

"Đại hoàng tử nhất định là người thừa kế đế quốc!" âm thanh chắc chắn của Á Lực Khắc vang lên ở sau lưng Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã nghiêng mắt nhìn qua đi, lại thấy đáy mắt của Á Lực Khắc có một tia cố chấp gần như chính là điên cuồng.

"Ta mặc kệ, nhớ lời của ta nói là được." Khắc Lôi Nhã không nhịn được phất tay, bỏ lại một câu như thế rồi rời đi.

Á Lực Khắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã, đáy mắt thoáng qua một mảnh phức tạp. Quay đầu nhìn về phía nhà kính trồng hoa, nhìn Đại hoàng tử dịu dàng mỉm cười, đáy mắt Á Lực Khắc nổi lên vẻ dịu dàng, ngay sau đó tay nắm chặt quả đấm. Đại hoàng tử chính là tín ngưỡng của hắn, Đại hoàng tử là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế, người thừa kế duy nhất! Hắn nhất định sẽ làm cho Đại hoàng tử lên tới vị trí cao nhất, hoàn thành tâm nguyện của chính mình!

Đế đô, mùa đông chậm rãi đến.

Gió đông nhẹ nhàng thổi qua, làm cho lòng người dâng lên chút ít cảm giác lành lạnh.

Ban đêm, Khắc Lôi Nhã đi trên hành lang, chuẩn bị đi tìm Lạp Tây Á, muốn đem Chiếc Nhẫn Không Gian trước kia mình dùng cho nàng ta. Không gian ấy cũng đủ Lạp Tây Á sử dụng.

Trên hành lang, một cơn gió nhẹ thổi qua. Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn về phía bên ngoài đình viện. Chân mày ngay sau đó lại dãn ra, nhẹ nhàng nhảy một cái vào trong đình viện. Nhảy lên nóc nhà, hướng nơi xa lao đi.

Thân hình Tẫn Diêm lắc mình từ góc cây cột hiện ra, yên lặng nhìn bóng dáng Khắc Lôi Nhã biến mất ở trong màn đêm.

"Chiêm chiếp?"

Đứng một trái một phải trên vai Tẫn Diêm là Bạch Đế và Viên Bi Đen một xướng một họa không biết là đang muốn nói gì.

Tẫn Diêm cô đơn nhìn theo bóng đêm, vẫn không nhúc nhích.

Là lãnh Lăng Vân. Mới vừa rồi ở trong sân là Lãnh Lăng Vân. Cho nên Tẫn Diêm chưa lộ diện.

Người kia, tìm tiểu thư là vì chuyện gì?

Tẫn Diêm nhìn bóng đêm, thật lâu không động đậy.

HẾT CHƯƠNG 97


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui