Tài Năng Tuyệt Sắc

Ngay tại thời điểm Tạp Tháp Nhĩ nói, ánh mắt hắn càng thêm sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, quan sát phản ứng của Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương mặt không đổi sắc cười nhạt: “Vậy sao? Ta thật đúng là chưa từng thấy qua người như ngươi." Thích Ngạo Sương dừng một chút, lời nói trở nên ác độc hơn "Muốn bắt chuyện có thể tới trình độ này cũng là một loại cảnh giới."

Ánh mắt Tạp Tháp Nhĩ hơi đổi, càng thêm trầm ngâm nhìn kỹ Thích Ngạo Sương, thế nào cũng không tìm ra đầu mối gì. Hắn có thể xác định giọng nói của người trước mắt cùng Khắc Lôi Nhã, người mà hắn muốn đánh một trận là giống nhau như đúc. Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, thiếu nữ này giống như pháo hoa sáng chói, tự dưng lại bị vùi lấp như vậy. Hắn cũng không tin tưởng thiếu nữ kia sẽ tàn nhẫn giết chết mẫu thân của mình để lấy lòng thần điện Quang Minh. Thiếu nữ tầm thường trước mắt này sẽ là Khắc Lôi Nhã cao ngạo, tỏa sáng rực rỡ kia sao? Tạp Tháp Nhĩ lại trầm ngâm nhìn Thích Ngạo Sương, lại thất vọng phát hiện không có bất kỳ đầu mối. Gương mặt đó đến lỗ chân lông đều là tự nhiên chân thật như vậy, tuyệt đối không thể nào dùng kĩ năng hóa trang, cũng không giống dấu vết dùng dược thủy. Xem ra chính mình đích xác là hiểu lầm rồi.

"Như vậy, chắc ta nhận lầm người rồi, thật ngại quá." Tạp Tháp Nhĩ mỉm cười đứng lên nói xin lỗi rồi đi tới chỗ khác.

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân không để ý đến, vẫn như cũ uống trà ăn thịt nướng. Hiện tại bọn họ phải làm là chỉ cần chờ đợi Hắc Long Bản xuất quan.

Ở hai bên hẻm núi, đoàn người của Hoàng tử và Thích Ngạo Sương ai làm chuyện nấy, không can thiệp chuyện của nhau.

Tối nay, bình an vô sự.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rải đầy cả hẻm núi. Tiếng chim hót líu ríu êm tai và rất dễ nghe.

Hoàng tử có chút buồn bực chui ra lều, vẫn chẳng có tiến triển gì, cô gái làm cho hắn thần hồn điên đảo, vẫn như cũ không cho hắn đụng vào nàng.

"Thân ái......" Tay của Hoàng tử bị người phía sau khoác lấy, cô nàng giọng nũng nịu nói "Chàng còn đang tức giận à? Người ta nói qua rồi a, chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng này của người ta, thì muốn cái gì đó đều tùy chàng rồi.”


Tay hắn truyền đến cảm xúc mềm mại, Hoàng tử đem việc không vui kia tạm thời quăng vào sau ót, vươn tay ôm cô nàng xà yêu, gật đầu nói: "Được, bảo bối, đây chính là nàng nói nha."

"Uh, đương nhiên rồi, thân ái." Cô nàng mềm mại đồng ý, mà đáy mắt lại thoáng qua một tia chán ghét, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Trong lòng điên cuồng mắng không dứt, cái tên lợn ỉ ghê tởm này, cho mình là cái thứ đồ chơi sao?. Nếu như trên đầu không có cái danh Hoàng tử, hắn liền đến cả cái rắm cũng không xứng làm. Cái tên t*ng trùng lên não, đầu óc ngu xuẩn, một lát chỉ cần hắn giúp mình thu hút chú ý của thủ vệ Long tộc là được. Hừ, về phần sống chết của hắn cùng mình không có bất kỳ quan hệ. Chỉ cần mình có thể lấy được vật kia là tốt rồi.

"Đều đã tỉnh dậy hết, chuẩn bị lên đường thôi!" Hoàng tử Bối Lỗ Khoa quát lạnh phát hiệu lệnh.

"Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?" Trong lòng Đội trưởng đội kỵ sĩ dâng lên lo lắng. Vương Tử Điện Hạ háo sắc này sẽ không phải thật lòng muốn làm cái chuyện ngu xuẩn gì chứ?

"Đương nhiên là tiến vào Long chi mạch rồi." Hoàng tử Bối Lỗ Khoa mặt ngạo nghễ nói.

Đội trưởng đội kỵ sĩ há to mồm, không thể tin, đây không phải là đi chịu chết sao? Vì nữ nhân kia, mà phải trả giá bằng cả tính mạng sao?

"Vào xem một chút rồi trở lại." Hoàng tử không nhịn được thúc giục. Hắn mặc dù háo sắc, nhưng mà không phải đứa ngốc. Long tộc cường đại hắn hiểu, nhưng nguyện vọng của mỹ nhân chỉ là muốn thấy một con Cự Long mà thôi. Cái này không có gì khó khăn cả, tiến vào Long chi mạch thấy được Cự Long liền lập tức lui ra ngoài là được.

Xem một chút rồi trở ra? Đơn giản như vậy? Trong mắt Đội trưởng đội kỵ sĩ thoáng qua nghi hoặc. Cái ả yêu nữ ngực lớn nhưng không có não chỉ là muốn tới xem một chút? Có lẽ nên nói là muốn đi qua đi. Đoàn người rửa mặt xong, ăn rồi điểm tâm mới nhìn đến Thích Ngạo Sương đối diện và Lãnh Lăng Vân miễn cưỡng từ trong lều trại chui ra.

"Bảo bối, đi thôi. Đi vào là có thể gặp Cự Long mà nàng muốn rồi. Chỉ là, chúng ta phải cẩn thận một chút." Hoàng tử lấy lòng cười, ôm hông cô nàng xinh đẹp đứng ở bên cạnh mình, chờ đợi các thuộc hạ dọn xong lều.

"Vâng, thân ái!" Cô nàng xinh đẹp cười kiều mỵ, khiến Hoàng tử càng thêm mở cờ trong bụng.


"Tạp Tháp Nhĩ, ngươi phải bảo đảm an toàn cho ta và bảo bối, hiểu không?" Bối Lỗ Khoa quay đầu nói với Tạp Tháp Nhĩ.

Sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ thủy chung lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Chức vụ của ta là bảo vệ an toàn của ngươi." Ngụ ý rất rõ ràng, chỉ phụ trách an toàn một người, sẽ không phụ trách an toàn của nữ nhân kia.

"Ngươi!" Bối Lỗ Khoa chợt cảm thấy trên mặt không một chút máu, muốn phát tác. Cô nàng xinh đẹp lại nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay của hắn, cười nói: "Thân ái, chàng bảo vệ ta là được chứ sao."

"Đúng rồi, bảo bối, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt!” Hoàng tử Bối Lỗ Khoa thần hồn điên đảo gật đầu liên tục.

Cô nàng lại quyến rũ cười một tiếng, trong lòng khi dễ hắn không biết tự lượng sức mình, mà ánh mắt nghiêng qua nhìn qua Tạp Tháp Nhĩ con ngươi thoáng qua một tia cay nghiệt. Trong lòng cười lạnh không dứt, ta đây mới không cần ngươi bảo vệ. Những người này chỉ cần giúp nàng hấp dẫn sự chú ý của Long tộc là tốt rồi, như vậy nàng mà có thể ẩn núp đi vào trong mà tìm kiếm.

Thích Ngạo Sương nhìn một nhóm người thu thập xong đồ, đang đi tới Long chi mạch, khẽ cau mày.

"Ngạo Sương, nàng thấy thế nào?" Lãnh Lăng Vân đưa tới một bánh bao cho Thích Ngạo Sương nhỏ giọng hỏi.

"Cái tên hoàng tử ngốc nghếch bị giựt giây tiến vào Long chi mạch, nhưng mục đích của nữ nhân kia là cái gì ta không nhìn ra." Thích Ngạo Sương nhận lấy bánh bao cắn một miếng. Lạnh nhạt nói. Bạch Đế và Hắc Vũ ở trong lều, bọn họ từ tối hôm qua vẫn núp ở trong lều, không để cho đoàn người kia nhìn thấy.

Lãnh Lăng Vân ngồi chồm hổm xuống, móc ra bánh bao tiến dần vào trong lều trại, đưa cho hai tiểu tử kia.

"Có muốn theo sau xem một chút hay không?" Lãnh Lăng Vân đứng dậy trầm giọng hỏi.


"Trước nhất không nên gấp gáp. Nhìn chút hẵng nói." Thích Ngạo Sương nhìn kĩ mấy bóng lưng mất hút ở hẻm núi nhỏ giọng mà nói ra. Tạp Tháp Nhĩ một thân áo trắng, cũng biến mất trước mắt Thích Ngaọ Sương.

"Ta cảm thấy được, bọn họ sẽ rất bi thảm." Lãnh Lăng Vân không chút để ý chậm rãi nói ra khỏi câu.

Thích Ngạo Sương mỉm cười: "Sao ta lại cảm thấy lời nói của Thánh Tử Điện hạ của chúng ta có chút mùi vị hả hê nhỉ?”

"Có sao?" Lãnh Lăng Vân bộ mặt tỉnh bơ hỏi ngược lại.

Ngay sau đó một khắc, dị biến nổi lên.

Rống

Một tiếng Long Ngâm tức giận từ hạp cốc truyền đến. Lãnh Lăng Vân nháy mắt với Thích Ngạo Sương, xem đi đám người kia quả nhiên sẽ rất bi thảm mà.

Tiến vào Long chi mạch.....

Thủ vệ Long Tộc tiếng gầm gừ phẫn nộ đinh tai nhức óc.

"Loài người đê tiện đáng chết, các ngươi sẽ phải trả giá thật lớn vì sự ngu xuẩn của mình!" Thủ vệ Long Tộc nộ khí xung thiên hầm hừ, mở miệng, một luồng luồng long tức đáng sợ bay thẳng vào mặt của đoàn người kia.

"Xin nghe ta giải thích, Long tộc tôn quý." Hoàng Tử Bối Lỗ Khoa đầu đầy mồ hôi muốn giải thích cho tình huống vừa mới đột phát này. Bọn Đoàn người bọn họ vừa mới đi vào Long chi mạch, tự nhiên sẽ giống như Thích Ngạo Sương gặp được thủ vệ Long Tộc, tất nhiên sẽ bị thủ vệ Long Tộc cảnh cáo. Vốn cho là nhìn thấy Cự Long rồi, nữ nhân của hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng mà có thể đi ra ngoài. Không ngờ, nữ nhân kia đột nhiên ra tay thi triển ma pháp tập kích Thủ vệ Long Tộc trước mắt. Mặc dù chỉ là một cái hỏa cầu nho nhỏ, nhưng mà chính xác đánh vào trên lỗ mũi của Cựu Long. Đây không thể nghi ngờ là khiêu khích với Long Tộc. Mà nữ nhân kia liền trốn ở phía sau hắn, hô to là hắn ra lệnh cho nàng ta làm vậy, thành công chọc giận Cự Long trước mắt sau đó liền trốn mất. Giờ phút này Hoàng Tử Bối Lỗ Tư liền hiểu mình bị người ta gày bẫy chạy tới nơi này, triệt triệt để để bị tính kế, bị lợi dụng. Nhưng mà, bây giờ nói những thứ này hình như cũng vô dụng rồi.


"Ngu xuẩn." Tạp Tháp Nhĩ trong lòng khinh thường thốt lên một tiếng, tiến lên một tay ôm lấy Hoàng Tử kẹp ở dưới nách, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Long chi mạch. Long Tộc mặc dù thực lực rất cường hãn, nhưng mà thực lực Tạp Tháp Nhĩ, muốn chạy trốn cũng sẽ không làm khó được hắn. Họa đâu từ trên trời rơi xuống đầu bọn lính, thủ vệ Long Tộc tức giận toàn bộ đều phát tiết trên đầu bọn họ, long tức không ngừng phun ra, rất nhanh liền khiến bọn kị sĩ có thực lực kém một chút nổ thành từng mảnh, ngay cả đất ở dưới chân bọn họ cũng chung số phận. Bọn kỵ sĩ mà may mắn sống sót bây giờ đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cũng hoảng hốt chạy bừa, liều mạng chạy ra. Không có ai thấy, khóe miệng cô nàng xinh đẹp kia nâng lên cười lạnh, đang ẩn nấp phía sau cây đại thụ, bản lĩnh bén nhạy khác thường, cứ như vậy cách xa nơi này.

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn thấy một màn chính là Tạp Tháp Nhĩ dưới nách đang kẹp cái tên Hoàng tử ngu ngốc không ai bì nổi chạy như điên, phía sau là bọn kị sĩ may mắn sống sót trên mặt đều là sợ hãi tột độ hốt hoảng chạy ra ngoài.

"Đứng lại, mấy con kiến hôi kia!" Thủ vệ Long Phi trên không trung, tức giận gầm thét đuổi theo sau.

Thích Ngạo Sương khẽ híp híp mắt, đám người trong đó, quả nhiên không nhìn thấy cô gái kia. Lãnh Lăng Vân tự nhiên cũng phát hiện điểm này. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên.

Thủ vệ Long Tộc gầm thét đuổi theo đám người kia bay rất xa, cuối cùng mới lộ vẻ tức giận trở lại. Hiển nhiên không có đuổi kịp Tạp Tháp Nhĩ.

Khi thủ vệ Long Tộc trở lại hẻm núi. Thì thấy được Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, giờ phút này trong tim của hắn đều là căm tức. Đối với Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng lười để ý tới. Chỉ là nhìn bọn họ nhàn nhạt gật đầu một cái.

Mà Thích Ngạo Sương lại nhàn nhạt lên tiếng: "Đám người kia chỉ là con mồi hấp dẫn sự chú ý của ngươi. Lúc nãy còn có một nữ nhân xâm nhập vào phải không?"

Thủ vệ Long ngạc nhiên, lúc này mới hồi tưởng tình huống vừa rồi. Cẩn thận hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, sắc mặt của thủ vệ Long Tộc thay đổi, mở cánh cửa ra liền nhanh chóng bay trở về.

"Nữ nhân kia, xâm nhập vào đây là vì cái gì?" Lãnh Lăng Vân nhìn thủ vệ Long Tộc cấp tốc đi xa khẽ cau mày.

"Khó nói." Thích Ngạo Sương cũng nhíu mày, dùng dược thủy quyến rũ cái tên Hoàng tử ngốc nghếch, lấy đoàn người làm mồi xâm nhập vào Long chi mạch. Nữ nhân kia dĩ nhiên là không cách nào cùng Long tộc đối kháng chính diện, như vậy nàng ta âm thầm tính toán gì đây?

Vốn là những thứ này là không liên quan với Thích Ngạo Sương, nhưng mà vừa nghĩ tới giờ phút này Bản đã là Vương của Long tộc, Thích Ngạo Sương liền không thể ngồi yên coi như không có gì. Mặc kệ nữ nhân kia muốn làm cái gì, có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là chuyện gì đó tốt đẹp cho Long tộc!

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận