Tài Năng Tuyệt Sắc

Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, cúi đầu, thầm thở dài.

“Này, Thích Ngạo Sương, ngươi thở dài cái lông gì vậy?” Trong đầu truyền tới tiếng của Trường Không.

“Ta chỉ thở dài vì sao lòng người lại phức tạp như thế.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng trả lời.

“Con người là một loại động vật rất phức tạp rất cực đoan. Con người có mặt tốt đẹp nhất, cũng có mặt xấu xí nhất. Đây là chuyện bình thường thôi.” Lúc này, Trường Không thay đổi giọng điệu nói năng tùy tiện lúc trước, nghiêm túc khác thường.

“Hả? Con người là cực đoan nhất…” Thích Ngạo Sương lẩm bẩm, nhắc lại lời Trường Không.

“Đừng nương tay với những thứ xấu xí tồi tệ. Còn đối với những thứ tốt đẹp thì nên quý trọng.” Chợt, giọng Thiên Không hơi lãnh khốc, trầm xuống, “Có câu nói rằng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Bây giờ giết hai người kia được rồi đấy.” Lúc này, lời Trường Không lại nhẹ nhàng như ăn một bữa cơm vậy.

“Hả? Tiểu tử, không ngờ ngươi ác vậy đấy. Ngươi không phải chỉ là một đứa bé à?” Thích Ngạo Sương từ từ tới bên bờ, trao đổi trong đầu với Trường Không.

“Làm ơn đi! Ta đã trưởng thành rồi. Tuy mới lớn nhưng không còn là trẻ con nữa. Còn nữa, trong đầu ta có ký ức được truyền lại. Ta hiểu khá rõ loại động vật phức tạp là con người này đấy.” Trường Không phản bác đầy khó chịu.

“Ừ. Được được, ngươi là người lớn.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, đi tới bên bờ, ngẩng đầu nhìn Tây Mễ và Lan Ni.

Tây Mễ và Lan Ni đưa lưng về phía Thích Ngạo Sương nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.

“Chậc chậc, tảng nào mới là con đường chính xác đây?” Thích Ngạo Sương đứng bên bờ, nhìn đầm lầy đầy phiền não, dường như chưa biết được nên đi lên tảng đá nào.

Lòng Tây Mễ và Lan Ni căng thẳng. Nếu Thích Ngạo Sương không chọn đúng đường, tự té xuống cũng tốt. Nếu chọn đúng đường vậy thì đánh lén hắn, để hắn té xuống.

“Thôi, đoán đại vậy.” Thích Ngạo Sương lẩm bẩm, điểm nhẹ mũi chân, sau đó bay đến một tảng đá cách không xa chỗ Tây Mễ và Lan Ni lắm.

“A….!!!” Thích Ngạo Sương kêu lên, thân thể lay động.

Trong mắt Tây Mễ và Lan Ni hiện lên sự kích động, như muốn kêu thành tiếng.

Nhưng Thích Ngạo Sương quơ quơ hai tay, rồi lại ổn định thân thể, sau đó thở dài: “Hô —- nguy hiểm quá. Xem ra mình thật là may, đi đúng rồi.”

Quả nhiên, tảng đá dưới chân Thích Ngạo Sương vẫn đứng vững ở đó, không lay động chút nào.

Mắt Tây Mễ và Lan Ni trầm xuống đầy thất vọng. Sau đó hai người liếc nhìn nhau, gật nhẹ đầu, chuẩn bị ra tay. Dáng vẻ hô to gọi nhỏ của Thích Ngạo Sương cho thấy rằng rõ ràng nàng dựa vào vận may mới có thể dẫm lên tảng đá thật. Nói vậy thì hắn cũng không đủ thực lực để vượt qua đầm lầy này.

Vậy mà, bỗng nhiên Thích Ngạo Sương lại quay lại nhìn hai người không dời mắt.

Tây Mễ và Lan Ni cũng nhìn thấy ánh mắt của Thích Ngạo Sương. Thấy nàng đứng đó không động, cứ như vậy mà nhìn bọn họ thì trong lòng bối rối. Chẳng lẽ Thích Ngạo Sương nhìn ra được cái gì rồi?

“Hai vị, có phải thấy thất vọng khi ta không té xuống không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thích Ngạo Sương là nụ cười vô cùng đẹp.

Mặt hai người biến sắc, vẻ mặt không tự nhiên.

“Ta thấy hơi lạ. Ta với ngươi không thù không oán, sao lại muốn mạng của ta?” Thích Ngạo Sương nhìn Lan Ni đầy nghi ngờ, vuốt cằm, khó hiểu mà hỏi.

Thích Ngạo Sương vừa dứt lời thì sắc mặt của Lan Ni và Tây Mễ hết sức đặc sắc.

“Hừ! Ngươi đã phát hiện thì không cần nói nhiều nữa, đi chết đi.” Tây Mễ cười lạnh. Vừa rồi thấy Thích Ngạo Sương đoán xem tảng đá nào là thật để dẫm lên, gặp may được một tảng đá thật, trong lòng hắn đã đinh ninh thực lực của nàng kém hơn hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Nếu vậy, hắn đã bước lên đầm lầy thì còn cần gì phải giả vờ nữa? Sao hắn có thể ngờ Thích Ngạo Sương đang đánh lạc hướng hắn.

“Có chết cũng phải rõ ràng chứ.” Thích Ngạo Sương bĩu môi, nhìn Lan Ni. Nàng muốn nói trước khi chết thì Lan Ni và Tây Mễ phải cho nàng biết lý do vì sao lại nhắm vào nàng. Nhưng lời này vào tai hai người kia thì lại có ý khác. Nó giống như lời trăn trối của nàng vậy.

“Ngươi không cần biết.” Lan Ni sẽ không nói lại chuyện mất mặt của mình, càng không muốn để Tây Mễ bên cạnh biết. Sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng nói ra.

“Chậc, vậy thì thật đáng tiếc.” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài. Nàng thấy được sát ý nồng đậm trong mắt hai người kia. Đối phương đã có lòng dạ độc ác như thế thì mình cần gì phải nhân từ với bọn họ?

“Đi chết đi!” Tây Mễ cười lạnh, gương mặt anh tuấn biến dạng. Hắn quát khẽ, trong tay đã có một ngọn lửa nhỏ. Đột nhiên hắn phóng về phía Thích Ngạo Sương. Ngọn lửa lớn dần trong không trung, sau đó biến thành vô số mũi tên lửa đánh về phía nàng. Mũi tên lửa ngập trời hoàn toàn chặn mọi đường lui của nàng.

Đáy mắt Lan Ni cũng hiện lên ánh sáng độc ác cay nghiệt, tay cũng hoạt động. Ma pháp công kích trực tiếp vào tảng đá dưới chân Thích Ngạo Sương. Khóe miệng nàng ta cong lên, tựa như có thể tưởng tượng ra cảnh Thích Ngạo Sương bị đánh khỏi tảng đá, rơi vào nước đục rồi bị ăn mòn đến không còn hình dạng ban đầu.

Tây Mễ cũng cười lạnh đầy độc ác, khẽ hí mắt, đắc chí nhìn một màn trước mặt. Nhưng hắn chỉ chớp mắt một cái rồi mở ra thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây ngẩn. Mũi tên bằng lửa ngập trời rơi xuống, đánh tung bọt nước đục lên xung quanh. Lan Ni cũng đánh chìm tảng đá Thích Ngạo Sương đứng nhưng trên đó không có bóng dáng của nàng! Càng không có tiếng kêu thảm thiết như bọn hắn tưởng!

“Ngươi đang nhìn đi đâu đấy?” Chợt, giọng nói đầy thần bí của Thích Ngạo Sương vang lên bên tai Tây Mễ.

Ngay sau đó, Tây Mễ cảm thấy cổ mình hơi nhột. Hắn đưa tay ra sờ thì thấy dinh dính. Sau đó là màu đỏ của máu bay đầy trời.

Thật là cơn mưa máu xinh đẹp….

Đây là cảm nhận cuối cùng của Tây Mễ.

Sau đó thân thể Tây Mễ mềm nhũn, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Thích Ngạo Sương ở sau lưng.

Lúc này, Lan Ni có cảm giác máu trên người mình lạnh đi, rồi đông lại.

Chết! Tây Mễ chết rồi!

Cứ không có sức chống lại mà chết đi như thế!

Mới vừa rồi còn nói chuyện với mình, bây giờ đã biến thành một thi thể đang dần mất đi độ ấm! Thân thể Tây Mễ mềm nhũn, trượt vào trong nước. Tiếng ăn mòn vang lên đầy hưng phấn. Một mùi gay mũi lan tỏa trong không trung.

Người Lan Ni cứng đờ, đầu óc không thể hoạt động được, cứ như vậy mà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thích Ngạo Sương đầy sững sờ.

“Gương mặt mỹ lệ kia mà bị nước đục này ăn mòn thì sẽ ra sao nhỉ?” Thích Ngạo Sương hạ mi mắt, nhìn chủy thủ còn vương máu trong tay mình, cười khẽ, hỏi. Trên đầm lầy, sử dụng ma pháp là chuyện rất nguy hiểm. Cho nên rất nhiều người vượt qua nơi này mà không dùng ma pháp. Thích Ngạo Sương cười. Ở nơi này, người tinh thông thuật ám sát như nàng, dường như có lợi thế rất lớn.

“Không không không!!!” Rốt cuộc, Lan Ni phục hồi tinh thần, lắc mạnh đầu, nhìn Thích Ngạo Sương đang cười lạnh và thanh chủy thủ trong tay nàng, vô cùng hoảng sợ.

“Không cái gì? Vừa nãy ta hỏi ngươi sao lại muốn giết ta thì ngươi không chịu trả lời.” Thích Ngạo Sương thở dài đầy tiếc nuối.

“Ta nói, ta nói, đệ muốn biết gì ta sẽ nói.” Trong lòng Lan Ni vô cùng sợ hãi. Thiếu niên tóc đỏ trước mặt giết Tây Mễ rồi mà trên mặt vẫn là nụ cười mê hoặc trí mạng như thế. Quá đáng sợ. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người thiếu niên này thật đáng sợ! Không muốn chết! Nàng không muốn chết!

“Muộn rồi. Bây giờ ta không muốn biết nữa.” Thích Ngạo Sương nhún vai, nói đầy bất đắc dĩ.

“Đừng giết ta, đừng giết ta. Chuyện gì ta cũng đồng ý với đệ. Đệ muốn ta làm gì cũng được.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Lan Ni dâng lên hơi nước, dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa khiến người ta thương. Những lời này, là nam nhân thì đều hiểu. Chỉ cần có thể cho nàng sống nàng có thể bán đi tôn nghiêm và thân thể của mình.

Đáy mắt Thích Ngạo Sương hiện lên tia chán ghét. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì nàng vô cùng vênh váo tự đắc, nhưng bây giờ lại thành ra thế này. Rất nhiều nam nhân thích nữ nhân bề ngoài xinh đẹp nhưng không có nội hàm thế này sao?

Đang khi Thích Ngạo Sương im lặng thì tay phải Lan Ni khẽ động, từ từ xé nát quyển trục truyền tống mà học viện đưa. Phải nhanh rời khỏi đây thôi.

“Hừ!” Thích Ngạo Sương hừ lạnh, giơ tay lên, một ngọn gió sắc bén bắn về phía Lan Ni đang từ từ biến mất.

Lan Ni kêu thảm một tiếng nhưng vẫn biến mất.

“Ôi mẹ nó! Nữ nhân kia cứ như vậy mà chạy được à?” Trường Không nhảy khỏi người Thích Ngạo Sương, hô to gọi nhỏ.

“Không phải ngươi thích mỹ nữ à? Nữ nhân vừa rồi cũng là mỹ nữ đấy.” Thích Ngạo Sương trêu.

“Cắt! Tiểu gia ta không phải không có mắt. Loại nữ nhân này uổng có vẻ ngoài xinh đẹp mà lại cực kỳ nông cạn.” Trường Không phản bác đầy khinh thường. Từ khi nữ nhân kia nói chuyện với nam nhân kia, rồi sát ý của nàng dành cho Thích Ngạo Sương khiến Trường Không cảm thấy ghê tởm.

Thích Ngạo Sương cười, xoay người bay về bờ, trên tay đột nhiên công kích về phía tảng đá Lan Ni và Tây Mễ vừa đứng, đánh nó chìm xuống. Tất cả rơi vào nước, bị ăn mòn không còn gì, không để lại chút dấu vết nào.

“Nữ nhân kia chạy mất rồi! Lần này thì rắc rối rồi đây.” Trường Không nhảy trên đất, nói đầy lo lắng, “Với tính tình độc ác của nàng ta, tuyệt đối nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Không chừng còn tìm nhiều nam nhân ngu ngốc hơn nữa tới tìm ngươi gây rắc rối đấy. Nàng còn có thể nói chuyện này cho người khác biết nữa. Ngươi cứ như vậy mà thả nàng đi à?! Họa lớn rồi đó, họa lớn rồi đó!”

“Không đâu.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, không căng thẳng chút nào. “Chuyện này là bọn họ làm trước. Chắc chắn nàng ta không dám nói chuyện ngày hôm nay ra đâu. Còn nữa, ai nói ta cứ như thế mà thả nàng đi?” 

“Có ý gì?” Trường Không gật gù đắc chí, nói đầy nghi ngờ, “Ngươi không đánh chết nàng.”

“Lúc đó không chết, không có nghĩa sau này không chết.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương cong lên, nở nụ cười tà mị. Trường Không nổi da gà. Sao lúc này hắn lại thấy tuy Thích Ngạo Sương đang cười nhưng lại rất lạnh nhỉ? Chuyện này là sao?

“Có ý gì?” Trường Không tò mò muốn chết, dĩ nhiên là không ngừng hỏi tới.

“Không phải nàng ta quan tâm tới gương mặt nhất sao? Không phải là nàng ta dựa vào khuôn mặt đó mà khoe khoang sao?” Thích Ngạo Sương nói không chút để ý, “Đến khi nàng ta trở thành Bao Công, không biết có còn nhiều nam nhân vây xung quanh không.”

“Nghĩa là sao?” Trường Không càng sốt ruột, suýt nữa thì muốn nhảy lên bóp cổ Thích Ngạo Sương. Nàng nói cái gì hắn nghe không hiểu, “Bao Công là gì?”

“Là người mặt đen như than.” Thích Ngạo Sương miễn cưỡng nói, “Trước khi nàng đi, ta đã đánh một luồng gió âm vào người nàng, thuận tiện giấu chút bí mật trong đó. Thứ đó sẽ từ từ chảy tới toàn thân nàng. Tới lúc đó thì không chỉ mặt mà da toàn thân sẽ biến thành màu đen.”

“Ôi mẹ nó! Tiểu tử ngươi còn ác hơn tiểu gia nữa! Tiểu gia chỉ muốn giết nàng ta, tiểu tử ngươi lại đánh vào xương sườn mềm của nàng ta như thế. Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Tiểu gia ta thích ngươi. Sau này ngươi hãy đi theo tiểu gia, tiểu gia sẽ bảo vệ ngươi.” Trường Không gật mạnh đầu, hưng phấn khác thường mà nói.

“Nói nhảm ít thôi. Vào thôi, biết được chút manh mối rồi, tiếp tục thôi.” Thích Ngạo Sương níu lấy Trường Không, đẩy hắn vào lòng mình. Trường Không tự động tiến vào thân thể Thích Ngạo Sương.

“Được. Nhanh làm cho xong chuyện của ngươi rồi chúng ta đi tìm nữ nhân kia, xem náo nhiệt là xem náo nhiệt.” Trường Không vẫn còn hưng phấn.

Nhiều chuyện! Sắc! Bỏ đá xuống giếng! Những điểm này của Trường Không khiến Thích Ngạo Sương rất khó tưởng tượng ra hắn là nguyên tố thuần khiết trong lời đồn.

Tìm một góc yên tĩnh, ngồi xếp bằng xuống, Thích Ngạo Sương ngộ ra được nhiều điều. Lúc này, nàng từ từ nhắm mắt lại, thử đem mình hòa nhập vào khoảng trời đất này.

Bốn phía tối lại, tất cả đều rơi vào yên lặng.

Trong trời đất, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng tối. Gió, một luồng gió nhẹ nhàng mềm mại từ từ thổi qua, phất lên mặt Thích Ngạo Sương, phất lên tóc nàng sau đó từ từ đi về phía trước. Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại cảm nhận luồng gió đi xa, ý thức từ từ theo sau.

Dần dần, phía trước có một chút ánh sáng. Tiếp tục đi tới thì càng ngày càng sáng. Xung quanh chợt sáng lên. Tất cả đều khắc sâu vào đầu Thích Ngạo Sương. Bong bóng nhỏ trên đầm lầy, tảng đá trôi lơ lửng trên đó, giả giả thật thật, thật thật giả giả…

Rắc rắc…Tiếng động vang lên, ý thức của Thích Ngạo Sương tiếp tục đi về phía trước. Chíp bông? Chíp bông đang bơi lên đầy vui sướng trong đầm lầy, quấy rầy mấy học viên kia. Bọn họ khổ không thể tả, vừa phải tìm hiểu tảng đá, vừa phải đề phòng chíp bông tập kích. Trong đó có một đệ tử băng chặt tay, đầu đầy mồ hôi lại. Chắc người vừa bị chíp bông tập kích, phát ra tiếng kêu thảm là hắn.

Ý thức của Thích Ngạo Sương lại đi về phía trước, thấy một bóng dáng thoải mái. Đó là Kiều Nạp Sâm. Hắn đi một chút lại dừng một chút, thời gian dừng lại không nhiều, rất nhanh đã tìm được tảng đá có thể đặt chân lên.

Tiếp tục đi về phía trước thì thấy một bóng dáng khác. Tốc độ của hắn nhanh hơn Kiều Nạp Sâm nhiều.

Địch Thản Tư?

Ý thức của Thích Ngạo Sương dừng lại, cảm nhận Địch Thản Tư đằng trước.

Chợt, Địch Thản Tư dừng lại, từ từ quay lại, nhìn phía sau, không động đậy.

Sao vậy? Thích Ngạo Sương nghi ngờ, sao Địch Thản Tư lại đột nhiên dừng lại?

Ngay sau đó, trên khuôn mặt anh tuấn của Địch Thản Tư hiện lên nụ cười, cứ như thế mà cười với khoảng không phía sau.

“Đệ không tệ.” Địch Thản Tư nhẹ nhàng nói mấy chữ này với khoảng không sau lưng. Hắn cười nhàn nhạt, xoay người, đi nhanh về phía trước.

Thích Ngạo Sương sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui