Tài Năng Tuyệt Sắc

Ba tháng sau, từng ngóc ngách trên đại lục Tích Lan đều biết.

Ở nước Lạp Cách Tạp, có một hôn lễ hoành tráng được tất cả mọi ánh mắt tập trung vào. Nhân vật chính của hôn lễ chính là Thích Ngạo Sương (Khắc Lôi Nhã) – người lật đổ nền thống trị dối trá của thần điện Quang Minh – và Phong Dật Hiên.

Hôn lễ kinh thế này kinh động tất cả những người có quyền thế trên đại lục Tích Lan.

Hoa tươi bay đầy trời như mưa, tràn ngập tất cả các con đường ở đế đô Lạp Cách Tạp. Hương thơm khiến lòng người vui vẻ thoải mái. Ở quảng trường đế đô, rượu ngon được miễn phí, uống thoải mái, ngày nào cũng rộn rã tiếng cười nói.

Hôn lễ bắt đầu. Thích Ngạo Sương mặc áo cưới trắng tinh đứng trên xe hoa, làn váy viền tơ tầng tầng lớp lớp sau lưng, bên trên gắn đầy bảo thạch và lông chim, kéo rất dài. Dưới xe, mười nữ hài tử xách váy, dẫn đầu chính là Lưu Ly. Hôm nay Thích Ngạo Sương đẹp đến mức khiến người ta không thể diễn tả thành lời, không dời được mắt. Phong Dật Hiên đứng cạnh nàng mặc một bộ lễ phục được cắt may vừa người, thần thái phấn khởi, vô cùng tuấn tú. Một đôi bích nhân thật đẹp, độc nhất vô nhị!

Một nam tử tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh đẹp như biển khơi, mặc lễ phục màu đen, đứng ở chỗ cao nhất của quảng trường chờ tân lang tân nương tới để chủ trì hôn lễ. Hắn nở nụ cười dịu dàng quyến rũ. Người có nụ cười như thế, ngoài Tạp Mễ Nhĩ còn có thể là ai?

Khi tân lang tân nương đứng trước mặt hắn thì hắn nở nụ cười.

Tiếng người ồn ào phía dưới.

“Tiểu Ngạo Sương của ta, dê vào miệng cọp rồi….” Ngõa Nhĩ Đa lau mắt, kêu thảm đầy bi thương.

“Thôi đi, cái này người ta gọi là độc nhất vô nhị.” Kiều Sở Tâm liếc Ngõa Nhĩ Đa.


“Gì chứ? Ngày này mà không cho phép người ta đau lòng chút à?” Ngõa Nhĩ Đa đau lòng phản đối.

“Không cho phép. Lão bà đại nhân đã nói không cho phép là không cho phép! Không phục thì lát nữa ta đánh ngươi.” Đông Phong Hầu vội vàng bảo vệ thê tử, giương mắt nhìn Ngõa Nhĩ Đa, uy hiếp, “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Coi chừng không ta đánh ngươi đến nỗi Ngạo Sương cũng không nhận ra đấy.”

“Cái tên này…” Ngõa Nhĩ Đa giận dữ định phản bác lại, thấy ánh mắt uy hiếp của Đông Phong Hầu thì nuốt lời định nói vào. Hắn vẫn còn sáng suốt để lựa chọn không chọc vào Kiều Sở Tâm. Bây giờ tên Đông Phong Hầu này có thể làm tất cả vì lão bà, cẩn thận thì tốt hơn.

“Hu hu, đồ đệ ngoan của ta, hôm nay đã lập gia đình….” Khắc Lý Phu khóc đến rối tinh rối mù. Lao Nhĩ bên cạnh bĩu môi không ngừng.

Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm lẳng lặng đứng, nhìn Thích Ngạo Sương mặc váy trắng như tuyết.

“Hôm nay nàng rất đẹp.” Kiều Nạp Sâm mỉm cười.

“Ừ.” Địch Thản Tư gật đầu, nở nụ cười, “Nụ cười của nàng rất hạnh phúc. Như vậy cũng không tồi.”

“Huynh nói xem, tiểu tử lạnh lùng đó yêu Ngạo Sương nhiều hơn hay yêu nữ thần điên đó nhiều hơn?” Kiều Nạp Sâm vuốt cằm, chợt hỏi điều này, “Sao ta có cảm giác tiểu tử kia yêu cả hai?”

Địch Thản Tư nở nụ cười, không nói gì, tiếp tục ngước mắt nhìn lên trên.

Một tay Hắc Long Bản ôm con trai bảo bối của mình, tay còn lại thì ôm ái thê, mỉm cười nhìn lên trên. Hạ Thiên tựa đầu vào ngực Hắc Long Bản, mặt đầy ý cười.

Hai tay của Tẫn Diêm cũng không thừa. Một tay ôm một nữ nhân nóng tính quyến rũ, một tay ôm một nữ nhân thanh thuần. Nữ nhân nóng tính quyến rũ chính là Chu Đế đã trưởng thành. Người còn lại chính là Lai Lỵ. Hai người mỗi người ôm một tay Tẫn Diêm, nhìn đối phương đầy hung dữ, không yếu thế chút nào. Tẫn Diêm hơn đau đầu, cười khổ nhìn nghi thức hôn lễ phía trên. Dù sao thì cũng khôn ngăn được. Chỉ cần hai nàng không đánh nhau lớn thì cứ để mặc họ đi.

Lạp Tây Á đứng bên cạnh đầy kích động, trong lòng tràn đầy vui mừng. Đứng cạnh nàng là một thiếu niên anh tuấn, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

Hoàng tử của tộc Tinh linh, Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ kích động và tràn đầy vui sướng, Thiên Cương Phong Lão, Tư Không Lâm, Long Tát Tư, Tập Thiểu Kỳ, Tập Thiểu Tư….đều tới. Thành viên Hoàng thất các quốc gia tranh nhau bước về phía bọn họ, nịnh bợ bọn họ, lôi kéo bọn họ.

Toàn bộ cường giả của đại lục Tích Lan đều tập trung ở hôn lễ này, rực rỡ chói mắt, trở thành một dấu son mãi mãi chói lọi trong lịch sử.

“Ừ ừ, được rồi, nghi thức bắt đầu.” Giọng của Tạp Mễ Nhĩ rất nhẹ nhưng truyền vào tai mỗi người trên quảng trường rất rõ ràng. Ngay lập tức quảng trường yên lặng như tờ.

Nghi thức bắt đầu, Tạp Mễ Nhĩ là người chủ trì, nên bắt đầu bước đầu tiên của nghi thức. Nhưng chợt hắn cầm tay Thích Ngạo Sương, nói nghiêm túc: “Tân nương Thích Ngạo Sương, bây giờ ta hỏi con một chuyện. Con có đồng ý vứt bỏ tiểu tử ngốc này mà bỏ trốn với ta không?”


Tất cả mọi người hóa đá. Mọi người trên quảng trường sững sờ nhìn một màn này. Người chủ trì vừa nói gì? Vứt bỏ tân lang? Bỏ trốn? Chuyện gì với chuyện gì vậy?

Thích Ngạo Sương: “Hả?” Nàng cũng sửng sốt. Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười dịu dàng và tao nhã.

“Đi chết đi!” Phong Dật Hiên phục hồi tinh thần lại đầu tiên, đá một cước về phía Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ né tránh, hai người quấn lấy nhau.

“Cướp tân nương!” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên một tiếng quái dị rồi bay lên trời, về phía đài cao.

Một tiếng này hoàn toàn làm tình cảnh trở nên hỗn loạn.

“Cướp nào!”

“Mau cướp tân nương! Thật xinh đẹp!”

“Bảo vệ tân nương!”

“Kêu cái đầu ngươi ấy! Cướp tân lang. Tân lang rất tuấn tú.”

“Lên nào…cướp nào!”

“Lo nhiều làm gì, cùng nhau cướp!”


…….

Trong nháy mắt, quảng trường loạn thành một đoàn, tiếng xôn xao ồn ào vang vọng chân trời, không khí sôi nổi tới cực điểm

Hôn lễ hoành tráng bắt đầu một cách độc nhất vô nhị như vậy, chưa từng có trong lịch sử.

Tiếng cười vui vẻ vang dội tới chân trời.

“Phong Dật Hiên, ngươi quá xxxxxxxxxxxxx! Không cướp được tân nương cũng được. Sau này khi ngươi sinh con gái thì cho ta đi.” Hình như giọng nói này là của Tạp Mễ Nhĩ.

“Ngươi đi chết đi, đồ biến thái.” Phong Dật Hiên gào khóc, đánh với Tạp Mễ Nhĩ.

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời rất xanh, rất xanh…..

Trái tim thật ấm áp, thật ấm áp….

Cảm giác ở cùng mọi người rất tốt, rất hạnh phúc…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận