Tài Năng Tuyệt Sắc

Khi ta tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy cực kỳ ấm áp. Từ từ mở mắt, ta thấy đôi mắt tràn ngập lo âu và quan tâm của Phá Thiên. Toàn thân không còn đau nữa, ta khe khẽ nâng móng vuốt lên, a...cũng không đau lắm. Sao lại thế này?

Phá Thiên thở hắt ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, thấp giọng nói: "A Bảo, mi làm ta sợ muốn chết. May mà rốt cuộc mi cũng tỉnh."

Meo meo gừ gừ? Chuyện này là sao?

Đúng rồi! Nữ nhân Ôn Ny đáng sợ đó đâu rồi? Ta kinh hãi nhảy dựng lên, nhìn bốn phía bằng ánh mắt đề phòng. Người đâu rồi? Nàng ta đâu? Ta phải cẩn thận một chút.

"A Bảo, không sao rồi, an toàn rồi. Ta ở bên cạnh mi mà." Giọng Phá Thiên là lạ, hình như hơi run run. Hình như giọng điệu hắn sau khi ta bị thương giống mẹ ta như đúc.

Đúng, Phá Thiên đang ở đây! Nữ nhân kia sẽ không dám làm gì ta cả. Huông chi dường như nàng ta không còn ở đây nữa. Ta nhìn căn phòng mấy lần cũng không thấy bóng dáng của nàng ta.

http://

Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh ở đây là tốt rồi. Ta nói cho huynh biết, nữ nhân kia thật dọa người, nàng ta đánh ta, còn muốn cướp cái vòng của ta. Ta cố gắng khoa tay múa chân, lay lay cái vòng trên cổ mình.

"A Bảo ngốc, không sao, ta biết hết rồi." Phá Thiên vuốt nhẹ đầu ta, dịu dàng nói, "A Bảo, đừng sợ, qua hết rồi, sau này, mi đừng rời khỏi tầm mắt ta nữa."

Meo meo gừ gừ? Phá Thiên, ý của huynh là sau này sẽ không bỏ lại ta một mình nữa? Sau này ta có thể ở cạnh huynh rồi hả? Oa a...thật tốt quá, thật tốt quá! Ta gật đầu đầy vui vẻ.

"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia." Giọng Phá Thiên rất nhỏ nhưng lại lạnh như băng.

☼Diễn ♫đàn Lê ☽Quý Đôn.

Gì? Phá Thiên, huynh nói gì vậy?

Ta nghiêng đầu nhìn sắc mặt Phá Thiên đang biến thành màu đen. Phá Thiên đang rất tức giận? Vì sao?

"A Bảo, sao lúc mi gặp nguy hiểm như thế mà không dùng bánh xe phá không gọi ta? Ta nói rồi, lúc mi gặp nguy hiểm có thể dùng cái này để gọi ta tới bên cạnh mi mà." Phá Thiên nhẹ nhàng lắc lắc cái vòng trên cổ ta, hỏi.

A? Có chuyện như vậy à? Ta cố gắng nhớ lại. Hình như lúc bên hồ, Phá Thiên đeo cái vòng lên cổ ta và  từng nói thế. Lúc ta gặp nguy hiểm có thể dùng cái này để gọi Phá Thiên tới cứu ta. Ta quên mất!

Ta quên mất! Phá Thiên, meo meo gừ gừ, ta quên mất. Ta thực ngốc. Ta lại có thể quên mất việc này. Ta ảo não dùng móng vuốt gẩy gẩy lỗ tai mình. Sớm biết thế ta đã dùng cái vòng này gọi Phá Thiên rồi, sẽ không bị  nữ nhân hư hỏng kia đánh thành ra thế này.

Phá Thiên cười ha ha, đẩy móng vuốt của ta ra, dịu dàng nói với ta: "A Bảo ngốc, lần sau nhớ, gặp nguy hiểm thì lập tức gọi ta, bánh xe phá không này sẽ truyền tống ta đến bên cạnh mi ngay lập tức."::nhok LQĐ::

Meo meo gừ gừ! Ừ, ta nhớ kỹ rồi, Phá Thiên! Ta nhớ kỹ rồi.

Đúng rồi, Phá Thiên, ta nhớ ta bị thương hết sức nghiêm trọng mà. Sao không thấy đau mà còn rất hoạt bát? Ta nhớ đuôi ta như gãy ra, bây giờ có thể vẫy qua vẫy lại rồi. Ta đung đưa cái đuôi của mình, quay đầu nhìn. Ừ, cái đuôi của ta vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng ta cảm thấy trên người rất dính. Thì ra trên đó còn có máu, đã khô hết rồi.

Meo meo? Phá Thiên, sao ta hồi phục nhanh thế? Ta lắc lắc móng vuốt, hỏi.

◕‿◕DĐLQĐٿ

"Là A Nhĩ Đề Tư cứu mi, vừa may huynh ấy ở tong phủ. Ngày mai mi hãy nói lời cảm ơn với huynh ấy đi." Phá Thiên có thể hiểu rõ sự nghi ngờ trong lòng ta, giải thích rõ ràng cho ta hiểu.

A, A Thập ư? Tên này thật khó nhớ. Nhưng là người này đã cứu ta? Được rồi, ngày mai ta sẽ cảm ơn hắn thật tốt. Mẫu thân đã dạy ta, nhận ơn của người ta thì phải báo đáp. Ta hiểu rất rõ việc này.

Nhưng, Phá Thiên, bây giờ ta rất muốn tắm. Cả người dính như keo ấy.

Meo meo gừ gừ, ta muốn tắm rửa! Ta vươn móng vuốt lắc qua lắc lại trước mặt Phá Thiên, sau đó chỉ chỉ thứ dinh dính trên lông, có trắng, có đỏ, thật xấu muốn chết.

"Không được, a Bảo, bây giờ không thể tắm được. Mi vẫn còn rất yếu." Phá Thiên nhìn ra ý định của ta nhưng lại từ chối.

Đừng! Ta muốn tắm, bẩn quá. Từ lúc ở cùng với Phá Thiên, ta càng ngày càng chủ động yêu cầu được tắm, thật là kỳ lạ.

Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn

Ta muốn tắm, ta muốn tắm, nếu không ta sẽ không ngủ!

Ta lăn qua lộn lại trên giường nhưng không đứng dậy.

Phá Thiên đau đầu nhìn ta, ha ha, chiêu này rất hữu hiệu. Ta tiếp tục nhìn, lăn ~~~

"Được rồi, sợ mi rồi. Đi thôi, tắm thì tắm." Phá Thiên khẽ thở ra một hơi, bước lên ôm lấy ta, ra ngoài phân phó thị nữ đứng bên ngoài chuẩn bị nước nóng. Lúc này ta mới thấy trời bên ngoài đã tối mịt, sao lốm đốm trên bầu trời. A...đã trễ thế này rồi sao? Phá Thiên vẫn luôn canh giữ bên cạnh ta sao?

Phá Thiên thật tốt, sau này nếu huynh bị thương ta cũng tuyệt đối sẽ luôn canh giữ bên cạnh huynh, chờ huynh tỉnh lại, để người đầu tiên huynh nhìn thấy khi tỉnh lại là ta.

Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn

Lúc này Phá Thiên không tắm chung với ta mà đặt ta vào trong một cái bồn lớn, tắm cho ta một cách cẩn thận. Thật thoải mái, Phá Thiên tắm cho ta là thoải mái nhất.

Gãi gãi ở đây cho ta~~ đây này, dưới cằm ấy. Ta chìa cái cằm, híp mắt hưởng thụ hắn gãi cho ta.

Buồn ngủ quá ~~~

Hà, ta muốn ngủ....

Vì buồn ngủ nên ta không thèm quan tâm Phá Thiên tắm rửa cho mình xong lúc nào, lau khô lông thế nào, ôm ta đi  ngủ thế nào. Ta ngủ thẳng tới lúc hừng đông, tỉnh lại trong cái ôm ấm áp của Phá Thiên.

Meo meo gừ gừ, ngủ ngon quá.

Ta mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn dịu dàng của Phá Thiên.

"A Bảo, dậy đi, đi ăn thôi." Phá Thiên thật tốt, biết ta đã đói rồi.

Nhưng cái thứ trên bàn là gì vậy!!!!

Không có thịt nướng, không có trái cây ngọt ngào! Chỉ có một bát cháo hoa. Càng khiến ta tức hơn là trong cháo không có chút thịt băm nào cả!

Không thèm! Ta mới không ăn mấy thứ này đâu. Ta muốn ăn thịt nướng! Ta muốn ăn trái cây! Còn muốn đồ ngọt nữa!

Ta dùng móng vuốt đẩy cái khay ra, Phá Thiên lại đẩy lại, nói như không: "A Bảo, mi vẫn còn yếu, vết thương vừa khỏi, không ăn được những thức ăn nhiều dầu mỡ."

http://

Ta không thèm. Ta muốn ăn thịt nướng! Ta muốn ăn thịt bò tươi nướng. Ta muốn ăn trái cây cắt lát tươi ngọt! Ta kêu meo meo, lắc mạnh đầu.

"A Bảo phải ngoan, như vậy mới có thể khỏi nhanh hơn, biết không?" Giọng Phá Thiên hơi trở nên nghiêm khắc.

Hu hu, được rồi. Ta tủi thân nhìn Phá Thiên, vì không để Phá Thiên mất hứng, ta ăn là được chứ gì.

Nhưng thật khó ăn. Nôn~~~ khó ăn quá, không có mùi vị gì cả. Ta le lưỡi nhưng vẫn phải tự động viên mình nuốt những thứ này. Ta không muốn Phá Thiên mất hứng. Tuy có khó ăn thật, ta chẳng thích chút nào.

Chờ ta thật vất vả ăn xong thứ này, quay sang báo công với Phá Thiên thì thấy vẻ mặt hắn hơi kỳ lạ. Vẻ mặt này mẫu thân và phụ thân cũng hay dùng với ta. Lợi Lan nói đó là đau lòng.

Không đâu, Phá Thiên, ta tự ăn xong rồi mà.

Ta không để ý tới sự ngăn cản của Phá Thiên, đẩy cái khay ở bên cạnh qua. Lúc đó A Thập đi tới, vừa vặn nó được đẩy tới trước mặt hắn.

Này, A Thập Yêu Tư, cho huynh. Cám ơn huynh đã cứu ta. Tuy biết nó không đủ để cảm ơn huynh nhưng sau này ta sẽ bù đắp cho. Ta khoa tay múa chân, meo meo nói với A Tư.

"Cho ta?" Giọng A Tư đầy ngạc nhiên, sau đó chỉ tay vào mũi mình, hỏi.

Ừ, đương nhiên là cho huynh. Cảm ơn huynh đã cứu ta. Ta gật đầu, nháy mắt với người trước mặt. Ừ, rất dễ nhìn. Người này cũng có dáng vẻ rất ưa nhìn, ánh mắt rất giống với những gia hỏa mà trước đây ta ghét. Nhưng so với Phá Thiên thì vẫn còn kém xa!

Vẫn là Phá Thiên của ta đẹp nhất. Ta khoa tay múa chân về phía cái khay, rồi gật đầu với A Tư, xoay người đi về phía Phá Thiên.

Bỗng phòng ăn yên tĩnh trở lại. Sao lại yên tĩnh thế nhỉ?

Ta nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thấy Lệ Na đứng bên cạnh đang nhìn ta chằm chằm, trong mắt như bắn ra ngôi sao nhỏ, sao lại thế này? Gia hỏa Vạn Tư kia thì trợn tròn mắt nhìn ta. A Tư cũng nhìn ta chằm chằm, sau đó ngu ngơ nhìn bánh mì trên bàn, nở nụ cười nhẹ nhàng.

Chẳng lẽ ta làm sai gì rồi hả? Ta hơi chột dạ. Nhưng báo ơn người cứu mình thì có gì sai?

Phá Thiên đâu? Ta quay đầu lại nhìn về phía Phá Thiên. Phá Thiên vẫn cười dịu dàng như thế.

http://

Meo meo gừ gừ, không sai. Ta không làm việc gì sai. Phá Thiên! Ta meo meo gừ gừ rồi bổ nhào vào lòn Phá Thiên, cọ cọ vào cằm hắn.

"A Bảo đang cảm ơn huynh đấy A Nhĩ." Phá Thiên cười rộ lên nhìn thật đẹp mắt.

"Ta...lần đầu tiên được tặng quà cảm ơn từ người khác..." Giọng A Nhĩ Đề Tư thật chậm rãi, dường như có từ tính, có thể hấp dẫn người khác, "Ta bỗng hiểu được cảm nhận của huynh rồi, hiểu được nàng khác với những người khác như thế nào như huynh từng nói rồi."

Phá Thiên cười rộ lên: "Nàng là tinh khiết nhất."

A Nhĩ Đề Tư cũng cười, cầm lấy bánh mì trên bàn, giơ lên với ta: "Quà của mi, ta nhận..."

Tuy không rõ bọn họ đang nói gì nhưng ta hiểu dấu tay của hắn. Hắn nhận quà của ta rồi. Meo meo gừ gừ, thật tốt.::nhok LQĐ::

"Chủ nhân, A Bảo thật đáng yêu, thật đáng yêu, ha ha." Lệ Na vẫn chưa dời tầm mắt khỏi ta.

Nhìn cái gì vậy? Nhìn ta lâu thế làm gì? Có cái gì đẹp mắt à?

Phá Thiên mỉm cười, cúi đầu khe khẽ sờ sờ đầu ta, bắt đầu ăn sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui