Từ hôm đó, Phá Thiên vẫn luôn ở cạnh ta. Lúc đó ta mới biết hóa ra Phá Thiên nhiều việc như vậy. Trong một cái phòng rất lớn, có giá sách rất rộng, trên đó có rất nhiều sách. Hắn ngồi vào sau cái bàn, nhìn rất nhiều giấy tờ, còn đóng cả dấu len nữa. Sau đó có rất nhiều người bước vào nói với hắn những lời ta nghe không hiểu. Chỉ nghe bọn họ gọi Phá Thiên là Thành chủ đại nhân, nói cái gì mà thuế, cái gì đó lung tung. A, dù sao ta nghe cũng không hiểu.
A Thập Yêu Tư ở trong thư phòng, lật xem vài cuốn sách. Mãi cho đến giữa trưa Phá Thiên mới xong việc.
"A Bảo thực ngoan, vẫn luôn yên lặng ở đây chờ ta. Trưa nay thưởng cho mi, cho mi ăn ngon." Phá Thiên xong việc, vuốt đầu ta, khẽ cười, nói.
Meo meo gừ gừ? Ăn ngon? Thật sao? Ta muốn ăn thịt bò nướng, muốn rất nhiều rất nhiều thứ nữa...Ta vui vẻ khoa tay múa chân.
Phá Thiên cười híp mắt: "Trưa nay thưởng cho mi ăn thịt bò nướng."
Thật tốt quá, Phá Thiên, huynh thật tốt.
"Hai miếng." Phá Thiên chậm rì rì nói ra câu tiếp theo.
Meo meo! Ta suýt nữa thì ngã xuống từ trên bàn.
Đồ xấu xa, hu hu, Phá Thiên tuyệt không tốt chút nào. Chỉ hai miếng! Keo kiệt, keo kiệt!
"Ha ha ~~~ Phá Thiên, sao ta không phát hiện ra huynh còn có mặt xấu xa thế nhỉ? Bắt nạt con mèo nhỏ này." A Thập Yêu Tư đi tới trước mặt, nhìn dáng vẻ chán chường của ta. Vậy mà hắn còn cao hứng cho được.::nhok LQĐ::
Tên vô lại, các huynh đều vô lại. Ta không thèm quan tâm tới các huynh nữa!
"Con mèo nhỏ, lại đây, ta cho mi ăn ngon, ta dẫn mi đi ăn nào." A Thập Yêu Tư vươn tay về phía ta, định ôm ta.
Ăn ngon? Tốt, tốt.
Nhưng ta tên A Bảo, ta có tên.
"A Bảo." Giọng Phá Thiên thật nhỏ, mang theo chút ý đe dọa.
Hả? Ta từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Phá Thiên hơi nhíu mày nhìn ta.
Meo meo gừ gừ, ta không đi là được chứ gì. Ta không ăn, Phá Thiên, ta nghe lời huynh. Ta quay sang phía Phá Thiên, nhảy vào lòng hắn.
"A Bảo ngoan, A Nhĩ Đề Tư là người xấu, chúng ta đừng để ý tới huynh ấy. Huynh ấy chuyên môn lừa gạt các thiếu nữ đấy." Phá Thiên nói khẽ, vừa nói vừa dịu dàng vuốt đầu ta.
Meo meo? Ý là sao?::nhok LQĐ::
Nhưng Phá Thiên không cho ta thân thiết với A Nhĩ Đề Tư thì ta sẽ không đi qua.
"Huynh--!!!" Sắc mặt A Nhĩ Đề Tư rất kỳ lạ. Dường như mặt hắn hơi giật giật, rất thú vị. Lúc trước, ta thừa dịp phụ thân ngủ cạo sạch lông đuôi người, vẻ mặt người cũng thế. Thật thú vị!
Nhưng đã tới giờ cơm trưa rồi. Meo meo gừ gừ, ăn thịt bò nướng, hai miếng thì hai miếng, không sao.
Phá Thiên ôm ta đi trên hành lang, ta híp mắt nhìn xung quanh. Bỗng, ta nhìn thấy trong hoa viên có một bóng đen, sau đó một mùi dễ chịu xông vào mũi. Thơm quá! Có phải là mùi thức ăn không? Mùi này giống mùi bảo vật hơn.
Meo meo gừ gừ, thứ đó là gì? Bóng đen xẹt qua hoa viên là ai? Hình như hắn đi về phía hồ nước nhỏ bên kia. Meo meo gừ gừ, đó là gì vậy?
Phá Thiên, Phá Thiên, có bảo vật.
Ta kêu meo meo, giãy ra khỏi vòng ôm của Phá Thiêm khoa tay múa chân xong thì liền đuổi theo. Không sai, mùi này rất đậm, nhất định là bảo bối đặc biệt nào đó. Ta muốn đi tìm, đưa nó cho Phá Thiên.
"A Bảo?!" Giọng Phá Thiên truyền tới từ phía sau.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, đi theo ta, có bảo vật. Mau đi với ta.
"Có phải con mèo nhỏ phát hiện ra điều gì đó bất thường không?" Giọng A Nhĩ Đề Tư cũng truyền tới từ phía sau.
Đúng vật, các huynh nhanh tới đây.
"Đi qua nhìn xem." Giọng Phá Thiên tới gần. Hắn đã đuổi tới.
Ta bước nhanh hơn, chạy lên phía trước, mùi càng lúc càng đậm.
Chui qua một bụi cây, trước mắt là một cái hồ nhỏ. Đây cũng là hoa viên của Phá Thiên, ta biết chỗ này.
Thứ thơm thơm kia đâu?
Chỗ đó! Ha ha, màu đen.
Ta meo meo gừ gừ một tiếng rồi vui vẻ xông tới.
Oa, không phải là đồ vật mà là người!
Một người mặc đồ đen?
Meo meo gừ gừ? Người này là ai? Sao trên người lại thơm như thế, còn ở trong hoa viên của Phá Thiên? Ta nghiêng đầu nhìn người áo đen trước mặt. Tóc người này thật dài, sắc mặt rất trắng nhưng rất đẹp. Đồng tử màu đen, cảm giác nó rất sâu, tựa như bầu trời đêm đông. Lông mi dài dài, đôi môi mỏng, cái mũi cao thẳng. Ừ, thật đẹp mắt. Còn đẹp hơn A Nhĩ Đề Tư kia, có thể so sánh được với Phá Thiên của ta. Ai cũng không có được vẻ đẹp như của Phá Thiên.
"Vật nhỏ, mi không sợ ta?" Hắn mở lời nhưng giọng lại rất lạnh, tựa như thoáng chốc đã sang đông vậy. Tuy người này rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mẫu thân ta nhưng vừa mở miệng ta liền biết, người này là nam nhân.
Sợ huynh? Vì sao phải sợ huynh? Ta nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn người xinh đẹp trước mắt, không thể hiểu nổi. Phá Thiên và A Nhĩ Đề Tư sao còn chưa tới? Kỳ lạ thật.
"Ha ha. Thật thú vị. Mi không biết mà không sợ à?" Lời hắn nói thật kỳ lạ! Hắn từ từ ngồi xổm xuống, dí sát mặt vào ta.
Có ý gì? Huynh là ai? Sao lại ở đây một mình? Không ai đi cùng huynh sao? Người nhà của huynh đâu? Ta nhìn xung quanh một chút thì chỉ thấy mình hắn ở đây.
"Ta không có người nhà. Cho tới bây giờ ta luôn một mình." Giọng của hắn vẫn lạnh như thế.
Này... vậy chẳng phải huynh giống ta sao? Huynh thật đáng thương. Nếu không thì ta làm người nhà của huynh, sau này sẽ ở bên cạnh huynh. Ta bỗng nhớ tới các tộc nhân của ta đều đã chết hết và cảnh tượng khi chỉ còn lại mình ta. Cảm giác này rất khó chịu, rất khó chịu. Người trước mắt này cũng từng trải qua chuyện giống ta sao? Hắn giống ta sao? Ta cảm thấy hơi khó chịu.::nhok LQĐ::
"Ha ha..." Hắn cúi đầu nở nụ cười, vừa rồi khuôn mặt còn lạnh như băng nhưng giờ phút này lại sáng sủa rạng rỡ như ánh mặt trời, thật đẹp.
Huynh cười lên vẫn dễ nhìn hơn, hì hì. Sau này cười nhiều một chút. Ta cũng híp mắt, cười rộ lên.